Lâm Thiên Sinh thì ngược lại, mặc dù đang mặc một bộ vest và đôi giày da trị giá hàng trăm nghìn, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá hơn một triệu nhân dân tệ, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như trước.
Vẫn đút tay vào túi.
Nhưng dù vậy, vẻ đẹp trai của anh vẫn cực kỳ bắt mắt, mơ hồ toát ra một vẻ tự tin mạnh mẽ.
Loại khí chất này của anh không phải giả vờ, mà là dần có được theo thời gian tu hành mười nghìn năm.
Bản thân anh cũng không biết rằng ở thế giới phàm trần này, chỉ cần anh ăn mặc đẹp đế hơn một chút, ngay cả một người đàn ông cũng sẽ bị mê hoặc nếu nhìn thấy anh.
"Uầy, sếp Tôi"
Vừa bước vào hội trường, có hai người đàn ông đi về phía bọn anh.
Đi phía trước là một người đàn ông trung niên, từ xa đã đưa tay ra, muốn bắt tay Tô Nhiên.
Nhưng khi đến nơi, Tô Nhiên chỉ mỉm cười với hai người, khẽ cúi đầu nói: "Sếp Triệu."
Nhìn thấy Tô Nhiên ôm một anh chàng đẹp trai như vậy mà không chịu bắt tay bọn họ, sếp Triệu lập tức nở nụ cười ngượng ngùng.
Người này tên là Triệu Lôi, người đứng đầu hiện tại của nhà họ Triệu.
Mà Triệu Tiểu Thiên đi theo phía sau chính là con trai cả của ông ta.
Có lẽ muốn hóa giải sự xấu hổ, sau đó Triệu Lôi chuyển sự chú ý sang Lâm Thiên Sinh và lịch sự đưa tay về phía anh: “Anh chàng đẹp trai với khí chất phi thường này chắc chắn là cậu Lâm nhỉ."
"Thật sự là ngưỡng mộ đã lâu!"
Tục ngữ nói, đừng bao giờ nên đánh người có khuôn mặt tươi cười, dù vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh lạnh lùng nhưng vẫn đưa tay ra bắt tay Triệu Lôi nói: "Xin chào."
Nhìn thấy vợ chồng Lâm Thiên Sinh đối xử với mình như vậy, Triệu Lôi thực sự tức giận không chịu được.
Nhưng nét mặt của ông ta không hề thay đổi, trên môi vẫn nở nụ cười.
Mà cũng đúng, nhà họ Triệu luôn nghĩ đến việc lật đổ nhà họ Tô của cô, cho nên Tô Nhiên khách sáo với ông ta mới là lạ đấy.
Chỉ là Lâm Thiên Sinh không biết những chuyện này mà thôi.
Triệu Lôi lại cười nói: "Nghe nói cậu là một đứa trẻ nhà quê nghèo khó, trước đây từng là kẻ ăn xin trên đường?"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhiên và Tô Khả Hân ở phía sau bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay lúc Tô Nhiên đang muốn nói gì đó, Lâm Thiên Sinh lộ ra nụ cười, nói: "Thăm dò rõ thật đấy, lúc đó tôi chỉ bị ngã nên toàn thân trông có hơi nhếch nhác thôi."
Phản ứng của Lâm Thiên Sinh khiến Tô Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Tuy nhiên, làm chồng cô xấu hổ như thế này thì tên Triệu Lôi này hơi quá đáng rồi!
Tô Nhiên đang muốn kéo Lâm Thiên Sinh đi, lại chợt nhận ra anh giống như một ngọn núi lớn, hoàn toàn không thể kéo anh đi.
Triệu Lôi khinh thường cười nói: "Ha ha, giun đất chính là giun đất, dù có biến đổi thế nào cũng sẽ không bao giờ biến thành rồng."
"Bởi vì loài này rất khác biệt, cậu có nghĩ vậy không, cậu Lâm?"
Triệu Tiểu Thiên ở phía sau cũng nhìn Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, cười lạnh nói: "Thật đáng tiếc, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu."
Nghe vậy, Tô Nhiên cau mày, tức giận đến mức không thể chịu đựng được nữa.
Tô Khả Hân ở phía sau tức giận nói: "Hai người đang thiếu đòn đúng không?"
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Lâm Thiên Sinh, muốn xem phản ứng của anh.
Dù sao chung quanh đây đều có rất nhiều người có máu mặt đến từ Giang Nam, thậm chí có thể có tu sĩ Tụ Hồn Cảnh ẩn náu trong này.
Nếu vừa vào đã gây náo loạn thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Tô.
Nhưng lại phát hiện từ đầu đến cuối Lâm Thiên Sinh vẫn duy trì nụ cười như vậy.
Sau đó anh lại nói: “Lời các người nói rất hay, kiếp sau cũng không nói được nữa.”
Lời vừa dứt, thân thể Triệu Lôi và Triệu Tiểu Thiên run rẩy kịch liệt, sau đó lập tức cứng đờ tại chỗ.
Lâm Thiên Sinh buông bàn tay cứng ngắc của Triệu Lôi ra, chậm rãi kéo Tô Nhiên vào trong hội trường.
Về phần Triệu Lôi và con trai, họ đứng bất động giống như các tượng binh mã, ngay cả vẻ mặt của họ vẫn giữ nguyên ở giây phút cuối cùng.
Tô Khả Hân tò mò tiến lên nhìn xem, kinh ngạc phát hiện hai người này đã chết rồi!
"Đáng đời! Ai bảo các người ác miệng như thế!"