Vượt qua ngưỡng sử dụng sức mạnh của một võ giả, hóa khí để tấn công và hóa khí để phòng thủ đã đạt đến một tầm cao mới.
Tuổi thọ được kéo dài thêm 200 năm, nếu có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan thì thân thể và ngoại hình sẽ được cố định.
Năm đó Lâm Thiên Sinh xuyên đến thế giới tu tiên, vô tình học được công pháp Phệ Thiên, tốc độ tu luyện của anh nhanh hơn người khác gấp trăm lần, chưa đầy mấy tháng đã từ phàm nhân bước vào giai đoạn Kim Đan.
Kể từ đó trở đi, dung mạo của anh không bao giờ già đi, anh là Tiên Vương Bất Hủ trẻ nhất và mạnh mẽ nhất trong Tiên giới.
Lâm Thiên Sinh chỉ mất hơn một nghìn năm để đạt đến độ cao mà người khác có dùng một trăm nghìn năm cũng chưa chắc đạt được.
"Chị, anh rể!"
"Em đã đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ rồi!"
Tô Khả Hân vui mừng lao xuống lầu.
Tô Nhiên đang xem TV trong phòng khách nghe được tiếng hét của Tô Khả Hân, hưng phấn vội vàng đứng dậy.
"Cảnh giới Trúc Cơ?" "Đó không phải là bán bộ Tiên Nhân sao?" Tô Nhiên vui mừng ôm lấy Tô Khả Hân, hốc mắt đỏ bừng.
Quả nhiên là ông trời có mắt! Sau trăm năm, nhà họ Tô của cô cuối cùng cũng có một tu sĩ khác!
Lâm Thiên Sinh vẫn dán mắt vào TV và không đồng ý nói: "Lúc này mới Trúc Cơ, con đường tu đạo vẫn còn xa lắm."
Trúc Cơ, Tụ Hồn, Kim Đan, Nguyên Anh, Độ Kiếp, và cao hơn nữa là Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, Thánh Vương, Chuẩn Đế, Đế Cảnh, Đại Đế, Tiên Nhân, Tiên Vương, Tiên Đế.
Tiên Nhân Bất Hủ, Tiên Vương Bất Hủ, Tiên Đế Bất Hủ!
Mỗi cảnh giới lớn đều chia làm ba giai đoạn nhỏ: sơ kỳ, trung kỳ và viên mãn, càng lên cao thì độ khó càng tăng.
Có những tu sĩ cả đời tu luyện vất vả nhưng vẫn không thể đạt đến cảnh giới Độ Kiếp.
Trên thực tế, trên Tiên Đế bất hủ còn có một Thiên Đạo Chí Tôn.
Mọi người đều nói rằng Thiên Đạo Chí Tôn là điểm cuối của tu đạo, nhưng Lâm Thiên Sinh lại nghĩ khác.
Bởi vì năm đó khi anh vừa bước vào cảnh giới Đại Đế, anh cũng cho rằng cảnh giới Tiên Nhân là điểm cuối của tu đạo.
Vì lẽ đó, Tô Khả Hân đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ chỉ là bước vào con đường tu luyện mà thôi.
Tô Khả Hân không hề bị lời nói của Lâm Thiên Sinh đả kích mà lại đặc biệt hưng phấn: “Đúng vậy, anh rể, về sau em sẽ cố gắng hơn nữa, hehe."
Nói xong, cô ấy chạy nhanh về phòng.
Nhìn thấy em gái mình đã thành công nhập đạo, Tô Nhiên vừa vui vừa có chút mất mác.
Sau khi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Thiên Sinh, cô cũng muốn trở thành một tu sĩ.
Bởi vì chỉ bằng cách này, sau này cô mới không liên lụy đến anh.
Cho đến khi hai người trở lại giường, Tô Nhiên vẫn có vẻ chán nản.
"Không phải chỉ là vừa sa thải một chú hai thôi sao?"
"Nhìn bộ dạng thiếu sức sống của em kìa."
Lâm Thiên Sinh c ởi quần áo, nói với Tô Nhiên đang yên lặng nằm trên giường, sau đó anh đi ngủ mà không mặc áo.
Nhưng trong thâm tâm anh đang nghĩ rằng những con kiến bình thường đúng là có khá nhiều chuyện, đặc biệt là những gia đình giàu có như họ.
Tô Nhiên nói: "Em không quan tâm chuyện đó."
"Có anh ở đây, em có sợ ông ta sao?"
Lâm Thiên Sinh hỏi: "Vậy vì sao em buồn bực?"
"Ngày mai là cuộc tụ họp thương mại gì đó, chẳng lẽ là vì chuyện này?”
Tô Nhiên không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Lâm Thiên Sinh nhìn thấy cô như vậy, cũng không để ý tới cô nữa, anh năm xuống giường.