Sau đó Lâm Thiên Sinh nói tiếp: “Tu hành cho tốt, bây giờ tôi chẳng có gì có thể tặng cho cậu, đợi cảnh giới của cậu tiến vào Độ Kiếp kỳ rồi hãng nói.”
Nói xong, thân hình của Lâm Thiên Sinh hóa thành quang ảnh lấp lánh, bay về phía thành phố Thiên Hải.
“Cung tiễn sư tôn.” Mấy người Diệp Phong cung kính hành lễ về phía Lâm Thiên Sinh rời đi.
“Cảnh giới Độ Kiếp ư? Là mình đã nghe nhầm rồi ư?” Đợi Lâm Thiên Sinh hoàn toàn rời đi, Diệp Phong mới mơ màng lắc đầu. Nhưng vì trước mắt có quá nhiều chuyện nên Diệp Phong nhanh chóng quên đi câu nói này.
Một giây sau, thân hình của Lâm Thiên Sinh đã đáp xuống mộ tổ nhà Mộ Dung. Lúc này ở đây đã là một vùng đất cằn cỗi, chỉ còn lại ngọn lửa đang cháy. Đây là một trong những bản lĩnh của Lâm Thiên Sinh anh.
Nếu nhà Mộ Dung đã tự tìm đến, vậy thì chỉ có thể hoàn toàn chấm dứt nhân quả này mới có thể tránh khỏi rắc rối không cần thiết về sau.
Lâm Thiên Sinh khựng lại, rồi đi tới một vị trí. Đây là nơi mà Chuẩn Thánh kia đã tỏa ra hơi thở vào giây phút cuối cùng. Nhưng hôm nay, người này đã biến thành hư ảo dưới tia sét.
“Haiz! Thảm quá đi! Không biết nhà Mộ Dung này đã làm những chuyện tàn nhẫn gì mà lại gặp phải lôi kiếp đáng sợ đến thế. Đúng là khiến người ta kinh ngạc mà.
“Đúng đó, đúng đó. May mà lúc đó chúng ta vẫn chưa kịp đi xuống mộ, bằng không chúng ta cũng gặp xui xẻo theo rồi.”
Nhưng bọn họ không biết rằng, linh khí ở thế giới này mỏng manh hơn nhiều so với các giới vực khác. Bằng không, uy lực của sấm sét phải mạnh hơn gấp mười mấy lần, ít nhất là khiến cả thành phố Thiên Hải không thể bình yên vô sự.
Giọng nói của đám người đã truyền vào tai của Lâm Thiên Sinh. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là ba người đàn ông đang đứng trên mảnh đất khô cằn cảm thán.
Trong ba người, có một người có vóc dáng cao gầy, tay cầm la bàn, đeo túi bằng vải bố. Còn hai người kia có thân hình cao lớn, trong tay mỗi người đều cầm xẻng và các dụng cụ đào đất khác.
Không ngờ cảnh giới của bọn họ đều từ Kim Đan kỳ trở lên. Nhất là người đàn ông có vóc dáng cao gầy đang cầm la bàn, cảnh giới đạt đến Kim Đan trung kỳ.
Phải biết rằng ở thế giới mạt pháp này, cùng lúc xuất hiện ba tu sĩ Kim Đan kỳ là chuyện vô cùng hiếm thấy.
“Hả? Sao lại có một người bình thường thế này?”
Lúc Lâm Thiên Sinh đang quan sát bọn họ thì một người trong số đó cũng phát hiện ra anh.
Ba người đều nhìn Lâm Thiên Sinh bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi hai bên quan sát hồi lâu, người đàn ông cao gầy kia nói: “Hẳn là người phàm tò mò nên chạy đến đây góp vui ấy mà.”
“Thôi bỏ đi. Chúng ta mau đi thôi. Chắc hẳn lát nữa người của tổ chức Rồng sẽ đến đây.”
Dứt lời, thân hình của ba người bỗng lóe lên, biến mất tại chỗ.
Lâm Thiên Sinh cười tà mị: “Người trộm mộ của thế giới này đúng không? Thú vị đấy.”
Tu sĩ như thế này chẳng hề hiếm thấy ở giới vực khác. Bọn họ đào mộ tổ của người khác, lấy trộm bảo vật tu vi của người cổ. Thậm chí còn có người lấy làm chính đạo, tiến vào cảnh giới Đại Đế, uy chấn một phương.
Ba tên này cũng quá xui xẻo. Khó khăn lắm mới tìm thấy vị trí của mộ tổ nhà Mộ Dung, ai dè còn chưa bắt đầu đào đã mất sạch.
Tiếp theo Lâm Thiên Sinh lại cảm nhận được hơi thở của mấy tên tu sĩ đang nhanh chóng đi đến đây. Để tránh một số rắc rối, Lâm Thiên Sinh đã hóa thành quang ảnh, rời khỏi nơi này ngay.
“Chào mừng đến với bản tin cuối ngày. Hôm nay đã xảy ra một chuyện trọng đại nghìn năm hiếm gặp. Thế gia Mộ Dung ở thành phố Thiên Hải đã gặp phải lôi kiếp. Cả tộc mấy trăm người từ lớn đến bé đều tan thành mây khói, không còn một ai sống sót...”
Sẩm tối, Tô Nhiên vừa mới tan làm về đã nghe thấy tin tức đang phát sóng.
Danh Sách Chương: