• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng mà, tôi đâu nói là tôi không làm đâu đúng không, hì hì”

“Xin ngài bớt giận, đừng tức giận mà.”

Có thể thấy, sau khi Lục Tiểu Tiên bình tĩnh lại thì khát vọng sống vẫn rất mạnh mẽ.

Lâm Thiên Sinh cười gằn: “Hừ, tôi còn tưởng là cô cứng cỏi cỡ nào cơ.”

“Được rồi, vậy trước tiên cứ như vậy đã.” Nói xong, anh đứng dậy đi lên tầng hai. Lục Tiểu Tiên cười nói: “Hì hì, cung tiễn Thần Thượng.”

Tô Nhiên sợ hãi nói: “Thiên Sinh, vậy cô bé…”

Trong lòng cô ít nhiều gì vẫn thấy lo lắng, nếu giữ thứ này ở chung một chỗ với mình thì chẳng phải nó sẽ nhân lúc Lâm Thiên Sinh văng mặt để ức hiếp cô hay sao?

Lâm Thiên Sinh nói: “Em không cần sợ, chuyện khác thì anh không dám nói nhưng cô ta không làm gì được em đâu.”

Nghe vậy, Tô Nhiên mới yên tâm.

Sau đó, hàng mày vốn chau lại cũng giãn ra, cô nhìn Lục Tiểu Tiên đứng trước mặt mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, Tô Nhiên mở miệng cười hỏi: “Xin chào, tôi tên là Tô Nhiên, cô tên là gì?”

“Lục Tiểu Tiên”

Lục Tiểu Tiên cũng nhìn chằm chằm Tô Nhiên bằng ánh mắt thắc mắc.

Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc người phàm này có gì đặc biệt mà một nhân vật truyền thuyết của tiên giới lại phải quan tâm như vậy.

Tô Nhiên nói tiếp: “Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Tiên nhé, đây là nhà tôi. Lát nữa tôi sẽ sai người dọn phòng cho cô.

Lục Tiểu Tiên kinh ngạc hỏi: “Nhà cô ư?” “Vậy quan hệ giữa cô và Phệ Thiên là gì?” Tô Nhiên nhất thời không kịp hiểu: “Phệ Thiên?”

Lục Tiểu Tiên thản nhiên nói: “Chính là Lâm Thiên Sinh ấy.”

“Ồ, ha ha” Tô Nhiên sực hiểu ra, cười ngượng ngùng rồi nói: “Tôi là vợ anh ấy”

“Gì cơ?” “Vợ ư? Lục Tiểu Tiên kinh ngạc la lên rõ to.

Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tô Nhiên ngập tràn kinh ngạc và ngoài sức tưởng tượng, suýt rớt cả cằm xuống đất.

Thấy cô ta có phản ứng dữ dội như vậy, khóe môi Tô Nhiên giật một cái: “Ồ, có vấn đề gì à?”

Lục Tiểu Tiên sững người tại chỗ, trong lòng dấy lên sóng †o gió lớn, mất một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Sau đó, cô ta còn lẩm bẩm nói: “Tên kia đã có đạo lữ rồi ư?”

“Hơn nữa còn là một phàm nhân hạ giới đê tiện nữa?”

Tô Nhiên nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ ý rất không vui.

Phàm nhân hạ giới đê tiện ư? Cô rất không thích cụm từ này.

Sau đó vì mặt mũi, Tô Nhiên nói: “Chớ xem thường tôi, tôi cũng đã từng gặp pháp tướng vô thượng của thần tiên rồi.”

Lục Tiểu Tiên khinh bỉ lắc lắc bàn tay nhỏ: “Như cô mà cũng từng gặp pháp tướng ngoại thân ư?”

“Thật đó.”

Tô Nhiên không vui nhưng sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Trong lòng cô nghĩ, sau này nhất định cô cũng phải tu tiên! Dù có phải chịu nhiều vất vả cô cũng đồng ý. “Chị à, cô bé này ở đâu ra vậy?”

Đúng lúc này, Tô Khả Hân mặc đồ ngủ đi từ trên tâng xuống.

Khi cô ấy nhìn thấy Lục Tiểu Tiên, biểu cảm lại càng ngạc nhiên hơn.

Hơn nữa, cô ấy còn cảm nhận được hơi thở bất phàm trên người cô bé này.

Tô Nhiên nói: “Cô ta là Lục Tiểu Tiên, anh rể em…”

Nói đến đây, Tô Nhiên thoáng dừng lời.

Mới đầu cô định nói người này là kẻ địch nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng nên đành nói thật: “Cô ta chính là thanh kiếm Lục Tiên mà anh rể em tốn năm trăm ngàn mua về đó.”

Nghe vậy, Tô Khả Hân lập tức sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Tiên từ đầu tới chân.

“Cô là kiếm Lục Tiên ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK