• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cuối cùng bản cung cũng biết vì sao Vũ nhi lại nhất quyết xin ta tứ hôn, một lòng chỉ muốn tuyển ngươi làm quận mã, phi khanh không cưới." Mà đứng yên một bên, Phong Nguyệt Hiểu ngước nhìn, nhận xét diện mạo của Hoàng hậu và Sở Vương phi thập phần tương tự, con người tự nhiên cũng ôn hòa dịu dàng như Vương phi.
"Hoàng hậu, sự tình đã rõ, nàng cũng không nên oán giận trẫm vì sao lại hạ chiếu tứ hôn!" Hoàng thượng mỉm cười, trong thâm tâm hắn rất mực hài lòng. Bởi vì từ lúc hắn hạ chỉ tứ hôn, Hoàng hậu lúc đầu không hề biết mà biết cũng sẽ không đồng ý chuyện tứ hôn này của hắn, chứ đừng nói chúc mừng Vũ nhi. Mà nguyên nhân chính đương nhiên là vì nàng yêu thương Vũ nhi, sợ rằng Phong Nguyệt Hiểu tài hoa kém cỏi, không chút hùng tài vĩ lược, thật sự thấp kém không xứng với Vũ nhi. Nhưng vừa rồi những lời nói nhẹ nhàng mà chân tình của Phong Nguyệt Hiểu hẳn là mua chuộc không ít nhân tâm!
"Có câu là: dễ cầu bảo bối vô giá, khó có được hữu tình lang! Thần thiếp trước đây kiến thức thật sự nông cạn, thủy chung thua xa ánh mắt nhìn người của Vũ nhi và muội muội." Hoàng hậu trêu ghẹo nhìn về phía Trầm Lượng Vũ, trên mặt lộ vẻ tươi cười ái muội. Nàng đang muốn biết thái độ của Lượng Vũ đối với Nguyệt Hiểu trong chuyện này là như thế nào.
"Hoàng hậu nương nương nói quá lời." Sở Vương phi biết nữ nhi của nàng da mặt mỏng, tuy là tính tình lãnh đạm nhưng chỉ là đối với người ngoài, còn với người thân rất dễ e thẹn nên cũng vội vã giúp Lượng Vũ tiếp lời của tỷ tỷ mình.
Mà từ lúc nãy đến bây giờ Phong Nguyệt Hiểu cũng chỉ đứng im không ngừng cười khúc khích, bởi vì nàng phát giác quận chúa vẫn không nói gì, nghĩ thầm quận chúa chắc sẽ không tức giận vì những lời nói lúc nãy của nàng đâu. Như vậy nàng không sợ bị phạt quỳ, dù gì nửa canh giờ lúc nãy nói nàng còn chưa thực hiện, thêm nửa canh giờ nữa sao nàng chịu nổi.
Nhưng kẻ ngốc ngếch như nàng làm sao biết giờ đây trong lòng Lượng Vũ đang rất rối rắm với thứ tình cảm nàng mới phát hiện, suy nghĩ còn chưa kịp lại thêm một bên bị hoàng hậu nương nương trêu đùa, nàng đâu còn tâm tình mà nhìn nàng nữa chứ.
"Bất quá Lan Hinh, tính hiếu thắng của con đến bao giờ mới có thể sửa đổi đây chứ?" Hoàng thượng sau khi trêu chọc Lượng Vũ xong liền không một tiếng bất giác nói qua Lan Hinh công chúa, không khí vui vẻ cùng ái muội bỗng chốc cảm thấy ngột ngạt đầy áp lực.
Người xưa nói không sai quân ý khó lường, gần vua như gần hổ, lúc nào cũng có thể rơi đầu! Lan Hinh bị hoàng đế la mắng vài câu, sắc mặt nhất thời cứng ngắc, yên lặng không dám phát ra bất kì thanh âm nào.
"Còn có Hoắc Trục Nhật, uổng cho ngươi đọc sách thánh hiền, thi thư một bụng, vậy mà lại ngay giữa chốn hoàng cung cấm địa khi dễ sách hạch đồng liêu, trẫm thật đúng là nhìn lầm ngươi rồi." Hoàng đế tức giận Hoắc Trục Nhật lần này làm việc phóng túng không suy nghĩ kỹ càng, trước mặt hắn là cái dạng đại thần gì cơ chứ, hắn là vua một nước đến một thần tử của mình cũng không quản được thì nói gì trị quốc an ban?
Nghe được tình địch đang bị hoàng thượng quở trách, trong lòng Phong Nguyệt Hiểu thật hài lòng không ít: "Hoàng thượng bớt giận, Nguyệt Hiểu đã quen với việc này rồi." Lúc này không bỏ đá xuống giếng nàng sẽ không là Phong Nguyệt Hiểu! Người ta thường nói, có thù không trả phi quân tử, mà nàng đúng thật không phải cái chính nhân quân tử gì, chỉ là một nữ tử mà nữ tử thì lòng dạ rất hẹp hòi.
Quả nhiên hoàng đế vừa nghe Nguyệt Hiểu nói xong, chân mày nhíu chặt: "Đã? Nói như vậy nghĩa là không chỉ có một lần này thôi mà còn nhiều lần trước kia nữa sao?"
"Vi thần biết tội." Hoắc Trục Nhật nhìn thấy long nhan phẫn nộ, trong lòng cả kinh, run rẫy tay chân vội vã cầu xin tha thứ. Giữa lúc Nguyệt Hiểu còn muốn thêm mắm thêm muối thì Lượng Vũ dĩ nhiên so với nàng công bằng hơn, liền đứng ra nói chút lời biện hộ xin tha cho Hoắc Trục Nhật.
"Hoàng thượng, quận mã lòng dạ rộng lượng, tất nhiên là không thèm để ý lời ra tiếng vào này, vì vậy thỉnh hoàng thượng cũng không nên tái truy cứu trách nhiệm làm gì." Thay Hoắc Trục Nhật cầu tình ngoại trừ niệm tình thanh mai trúc mã, Lượng Vũ cũng hiểu được rằng trong chốn quan trường này ít đi một kẻ địch chỉ có lợi chứ không có hại, tâm tư nàng mong muốn Hoắc Trục Nhật nhận một phần ân tình này sau đó sẽ không tìm Nguyệt Hiểu gây phiền phức nữa.
Chỉ tiếc tâm tư của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu không thể hiểu, trong đầu óc hỗn đản ngu ngốc của nàng chỉ toàn ý tứ gì đâu không, đúng là tính tình tiểu nhân: "Ta nói quận chúa, nếu như ngươi đối với Hoắc Trục Nhật yêu thương như vậy, lúc trước vì sao không lấy hắn làm phu quân, lấy ta làm gì?" Nguyệt Hiểu lặng lẽ nói nhỏ bên tai Lượng Vũ vấn đề mà nàng đang nghĩ, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe được, chỉ là lời này nói ra trong đầu có chút buồn bực.
Lượng Vũ nhếch khóe môi, trừng mắt nhìn cái con người không biết thân biết phận này! Nàng làm như vậy là vì ai chứ? Mà biểu tình trên mặt Nguyệt Hiểu tự nhiên là đang hiểu lầm Lượng Vũ, cho rằng đúng như trong lòng nàng nghĩ.
"Quận chúa, hiện tại ngươi nên nhanh nhanh hưu ta đi, còn kịp đó! Hoắc Trục Nhật bây giờ còn thích ngươi, chậm một chút thì ta cũng không dám đảm bảo hắn vẫn ngu ngốc chung tình với ngươi đâu nha." Không biết vì sao lúc Nguyệt Hiểu nói lời này thì có điểm luyến tiếc... Là luyến tiếc quận chúa sao? Cái này sẽ không đâu, không hề xảy ra chuyện đó, chắc là nàng bị quận chúa ngược đãi thành thói quen thôi.
"Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, lời này nói hắn, vậy còn ngươi, ngươi là người như thế nào chứ?" Bên tai nghe Nguyệt Hiểu nói bóng gió, lửa giận trong lòng Lượng Vũ lại bị khơi mào, nhịn không được vươn chân, đá mạnh vào chân Phong Nguyệt Hiểu một cái.
"A! Đau..." Phong Nguyệt Hiểu quá đau không có khả năng giữ yên lặng, bỗng bật ra thành tiếng khiến mọi người nãy giờ chỉ chú ý hoàng thượng và hoàng hậu bỗng chốc quay lại chú ý đến hai người các nàng.
Phong Nguyệt Hiểu cười đến xấu hổ, ngón tay cứ nắm lấy nhau thẹn thùng: "Ha ha... Vừa rồi chân trái của ta không cẩn thận đá chân phải một chút..."
Lượng Vũ nghe Phong Nguyệt Hiểu nói lý do gây nên ồn ào cũng không khỏi mất tự nhiên ngượng ngùng. Người sáng suốt đều biết hai người các nàng là nói dối, chỉ là không nói ra mà thôi.
"Ha ha, tuổi trẻ thật tốt!" Hoàng thượng đột nhiên nói ra một câu làm cho mọi người chú ý, là vì thái độ ái muội của hai người bọn họ sao?
Mà trong lúc này không người nào phát hiện ra có một ánh mắt oán hận cứ nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK