Lần thứ hai Đông Nhi xuất hiện trong phòng khách, nàng đem lời của Lượng Vũ bẩm báo với Sở quận vương, ba người Ngâm Phong tự nhiên cũng nghe được.
"Ta là Ngâm Phong, đại diện cho đường chủ của chúng ta đến đây phó ước với Phong Dạ Hiểu, nàng thật sự có chuyện không thể gặp mặt sao?" Ngâm Phong nghe Đông Nhi thuật lại, trong đầu cảm thấy chuyện này thật kì quái. Phong Dạ Hiểu dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm nơi ở của các nàng, lại dùng tín vật để hẹn gặp. Vậy mà giờ đây lại không rảnh tiếp kiến, chuyện này thật bất thường.
Dựa theo lẽ thường, nếu biết có người của Bách Thảo Đường đến đây, nhất định sẽ tranh nhau gặp mặt mới phải. Chỉ vì con người đều nhất định trải qua quá trình sinh, lão, bệnh, tử, nên đối với chuyện sống chết rất sợ hãi. Mà nếu sợ thì càng muốn mình sinh sống tốt đẹp, muốn kéo dài tuổi thọ. Vậy nên càng cần nhiều phương pháp để tiếp tục sống. Mà Bách Thảo Đường của bọn họ là đại biểu cho y thuật khởi tử hồi sinh, càng là đối tượng cho rất nhiều người tranh nhau nịnh bợ. Nhưng hết lần này đến lần khác, trong Sở quận vương phủ có một luồng không khí quỷ dị nói không nên lời.
"Không biết oa nhi họ Phong kia bận chuyện gì đây chứ, biết vậy cứ từ từ đi, chẳng cần phải ngày đêm kiên trì, thật là mệt muốn chết người mà!" Vì người đàn ông với khuôn mặt sẹo đã có đôi ba lần gặp mặt Dạ Hiểu, nên chuyện nàng không đúng hẹn gặp mặt càng làm cho hắn không khỏi cảm thấy bực mình.
"Nếu như Phong Dạ Hiểu có chuyện không thể tiếp kiến, vậy phiền người có thể dẫn chúng ta đi gặp nàng được không? Vương gia." Mục đích vào kinh thành lần này của các nàng là để tìm Phong Dạ Hiểu, nếu ngay cả mặt cũng không thể nhìn thấy thì nàng biết ăn nói thế nào với Đường Chủ đây chứ?
Sở quận vương nhìn bộ dạng kiên quyết của Ngâm Phong cũng ngại ngùng cự tuyệt: "Đông Nhi, ngươi dẫn bọn người của Ngâm Phong cô nương đi tìm quận chúa và Dạ Hiểu đi."
"Đông Nhi tuân mệnh." Nghe được mệnh lệnh, Đông Nhi đi trước dẫn đường cho ba người bọn Ngâm Phong hướng về phía hậu viện, mà Sở quận vương nhìn theo bóng người của Ngâm Phong rời đi còn không dám tưởng tượng nàng chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường.
"Năm nay sao nhiều chuyện ngược đời thế nhỉ, nha hoàn không ra nha hoàn, chủ tử không ra chủ tử..." Sở quận vương vừa nói cũng vừa nghĩ đến quan hệ chủ tớ của Thị Nguyệt và Nguyệt Hiểu, y thuật của Thị Nguyệt cao minh như vậy mà cũng chỉ là thiếp thân tỳ nữ của Nguyệt Hiểu mà thôi. Giờ thêm chuyện mấy người của Bách Thảo Đường này nữa, thật là rối tung cả lên. Đúng là thế gian nhiều chuyện lạ. Như vậy nên nói ông trời quá bất công, cái tên tiểu tử thối Nguyệt Hiểu kia mà cũng có phúc phần như vậy sao chứ? Ta so với hắn còn tốt hơn gấp trăm lần, sao không gặp chuyện gì tốt hết vậy? Haizzzz ông trời đúng là không có mắt mà.
--------------------------------------------------------------------------------
Cũng trong thời điểm đó, quá trình dịch huyết cũng tiến hành đến thời điểm mấu chốt, lúc này chỉ thấy song đầu huyết điệt đang bành trướng phình to gấp ba lần, toàn thân nó cũng thật kỳ dị, chia rõ rệt làm hai trạng thái khác nhau, phía trên đầu một màu máu đen, phần còn lại là hồng sắc máu đỏ cực kì tươi tốt, thật khiến người khác kinh ngạc.
"Mị Nhi, còn phải tiếp tục sao?" Thị Nguyệt hỏi Mị Nhi, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt của Nguyệt Hiểu ngày càng hồng hào, không còn cái vẻ trắng bệnh như lúc bắt đầu, tương đương đổi lại sắc mặt của Dạ Hiểu tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh.
"Chắc phải một lát nữa mới xong hết!" Mị Nhi nhìn quá trình dịch huyết cùng sắc mặt của hai chị em nhà họ Phong mà đoán thời gian, kỳ thực trong thâm tâm nàng cũng không xác định có đúng hay không. Vào lúc này ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của cừu địch luôn đối đầu với Quỷ Y.
"Xin hỏi Phong Dạ Hiểu có ở đây không? Chúng ta là người của Bách Thảo Đường có việc muốn tìm nàng." Giọng nói này là của Ngâm Phong, còn hai người Chiêu Tài, Tiến Bảo như hai thần nhân canh giữ, đứng ở phía sau Ngâm Phong.
"Ngại ngùng, thứ lỗi hiện nay Dạ Hiểu có việc, khách quý từ Bách Thảo Đường có thể để lại cách liên lạc hay không? Chờ chúng ta xử lý mọi chuyện xong xuôi thì sẽ tự mình đi tìm các người." Phát hiện Đông Nhi tự nhiên mang theo những vị khách ngoài ý muốn này đến, Lượng Vũ lo lắng, không dám tưởng tượng được chuyện gì có thể phát sinh.
Quỷ Y cùng Bách Thảo Đường được coi là kẻ thù truyền kiếp, có thể nói là kẻ sống người chết. Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu đang trong tình trạng nguy hiểm, nàng thật không muốn có chuyện gì xảy ra, nàng không thể mất Nguyệt Hiểu.
Chiêu Tài đứng sau Ngâm Phong, từ đầu đến cuối không nói một câu nào, lúc này ngửi được mùi tanh, mùi vị này cũng chỉ có tà vật song đầu quỷ điệt mới có khả năng phát ra thôi. "Bên trong có người của Quỷ Y đúng không?" Hắn chuyên quản lý dược phẩm của Bách Thảo Đường, vì vậy khứu giác dị thường mẫn cảm, một chút mùi vị đều có thể nhận ra một cách dễ dàng. Huống hồ song đầu quỷ điệt hấp huyết luôn phát ra một mùi tanh khó chịu, nghĩ sao hắn không ngửi được cơ chứ?
Quỷ Y? "Chết tiệt, ở đây dĩ nhiên có người của Quỷ Y sao chứ, Tiến Bảo ta nhất định phải bắt hắn thì mới có thể xoa dịu mối hận trong lòng ta!" Tiến Bảo không phải là người của Bách Thảo Đường, chỉ là đại phu vùng nông thôn, sinh hoạt đầm ấm yên vui ngày qua ngày. Nhưng bởi vì bọn người của Quỷ Y, dẫn đến toàn bộ thôn nhân chết thảm, chỉ có hắn một người sống sót. Nhìn thấy những người thân thuộc bạn bè chết mà mình chẳng thể làm gì, hắn rất thống khổ, giờ đây không cần tìm cũng gặp được một người của Quỷ Y môn, hắn không trả thù thì đợi đến bao giờ cơ chứ. Từ ngày đó hắn đã lập lời thề, bắt những người của Quỷ Y phải lấy mạng đền mạng, dù phải trả giá thế nào hắn cũng cam chịu!
Mà Hồ Mị Nhi ở bên trong phòng, nghe được giọng nói từ kẻ thù của Quỷ Y môn, lập tức tâm thần không yên, chuyện này liền ảnh hưởng đến Dạ Hiểu, làm cho nàng phun ra một ngụm máu tươi.
"Dạ Hiểu!" Mị Nhi thấy thế, ngực cũng hoảng lên.
"Mị Nhi, không nên để ý những người bên ngoài, mọi chuyện cứ để quận chúa lo, ta với ngươi có chuyện quan trọng hơn phải làm!" Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng Thị Nguyệt cũng đã trấn an Mị Nhi rất nhiều.
Đứng ở bên ngoài, Ngâm Phong nghe thấy thanh âm của Thị Nguyệt, thần tình cũng nghiêm túc hẳn: "Phong Dạ Hiểu và Thị Nguyệt ở bên trong sao, đồng thời còn có người của Quỷ Y môn?"
"Vậy thì đã làm sao chứ?"
"Chúng ta muốn vào trong!" Tiến Bảo nãy giờ lòng như lửa đốt, hắn căm hận không thể nhanh một chút tiến vào.
"Muốn vào cũng có thể, nhưng trước tiên phải hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã." Lượng Vũ rút ra nhuyễn kiếm ở trong thắt lưng, chỉ thẳng vào Tiến Bảo. Nếu hắn có một chút động tĩnh, nàng cũng chẳng chút lưu tình. Đối với nàng, Nguyệt Hiểu là quan trọng nhất, người nàng yêu còn đang trong kia chưa rõ sống chết, cho dù nàng có hi sinh thế nào cũng không để ai tiến vào quấy nhiễu nửa bước, nàng không cho phép.
Vì Nguyệt Hiểu, muốn nàng thành Tu la giết người không chớp mắt nàng vẫn sẽ làm, nguyện không hối hận...
Một lần mất đi Nguyệt Hiểu làm cho nàng hiểu rõ cái cảm giác mất đi người yêu khó chịu và thống khổ thế nào. Những ngày sống trong bóng tối đó làm nàng cảm thấy thế gian chao đảo, sống gió cuộc đời dường như cuốn đi tất cả. Mất Nguyệt Hiểu, thế gian này chẳng còn gì cho nàng lưu luyến.
Mà những ngày được Nguyệt Hiểu chăm sóc, ôn nhu cùng hơi ấm mỗi đêm ôm ấp nàng, nàng không muốn lại mất đi hạnh phúc mà nàng mới nhận ra. Hai người các nàng đã một kiếp không duyên, nàng không muốn kiếp sau hay kiếp nào khác, nàng muốn ngay tại kiếp này cùng Nguyệt Hiểu bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.
Danh Sách Chương: