Sau khi nghe xong hai vị Phong lão phu phụ chỉ điểm, Nguyệt Hiểu mới có dũng khí trực tiếp đi tìm gặp Lượng Vũ, muốn mặt đối mặt mà nói rõ những hiểu lầm giữa đôi bên.
"Quận chúa..." Ở ngoài cửa Nguyệt Hiểu có chút lo sợ, kêu to thông báo cho Lượng Vũ ở bên trong biết nàng đang ở ngoài.
Mà Lượng Vũ nãy giờ đang chuyên chú đọc sách cũng ngẩng đầu lên nói: "Có chuyện gì sao?"
Nghe thấy thanh âm băng lãnh của Lượng Vũ, hai tròng mắt đảo qua không được tự nhiên, Nguyệt Hiểu lúc này nỗ lực duy trì dáng tươi cười ở trên mặt: "Ta... có thể nói chuyện với ngươi một lát được không?"
Một lát sau Lượng Vũ mới trả lời: "Vào đi." Buông sách ở trên tay xuống, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hiểu không tha, thật ngoài ý muốn phát giác mấy ngày nay hình như nàng gầy đi một ít.
Đáy lòng... có chút không muốn, người trước mắt này rốt cuộc có biết tự chiếu cố bản thân hay không cơ chứ? "Ngươi tìm ta có việc gì sao?"
Nguyệt Hiểu ngồi đối diện Lượng Vũ, trong đầu lại suy tư về những kế hoạch mà phụ mẫu của nàng thay nàng chuẩn bị. "Quận chúa, ta và Lạc Nhạn cô nương thật sự không có gì, trong thâm tâm của ta chỉ có một mình ngươi mà thôi!"
Bước đầu tiên - dỗ ngon dỗ ngọt, phàm là nữ nhân đều thích nghe lời nói ngọt ngào từ người mình yêu thương, Quận chúa tự nhiên cũng không ngoại lệ.
"Ngươi... tại sao đột nhiên... lại nói những lời này?" Lượng Vũ thấy Nguyệt Hiểu nói ra ngôn ngữ kinh người thì lấy làm kinh hãi, nói chuyện cũng không biết tại sao bất giác lại nói lắp.
Nguyệt Hiểu thấy bước đầu của kế hoạch đã thành công, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết nhưng lại biểu hiện bình thản như không có gì mà tiếp tục bước tiếp theo. "Những lời ta nói đều là sự thật! Ta yêu ngươi giống như nước sông chảy cuồn cuộn không dứt, lại tràn lan như Hoàng Hà, càng không thể vãn hồi."
Bước thứ hai - làm lay động tình cảm, cái này còn không làm cho Quận chúa đang cương hóa thành nhu hay sao kia chứ?
Quả nhiên tai nghe Nguyệt Hiểu nói ra những lời sến rện như thế, Lượng Vũ lập tức lấy tay ngăn chặn miệng của Nguyệt Hiểu, trên mặt hiện lên tầng tầng ửng đỏ. "Được rồi, không nên nói thêm gì nữa."
Trên mặt của Nguyệt Hiểu vô pháp che giấu ý cười, nhẹ nhàng mà hôn lên lòng bàn tay của Lượng Vũ.
"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi!" Lượng Vũ rất nhanh thu hồi tay, tuyệt thế dung nhan lộ ra vẻ e thẹn. "Ngươi... Lúc nào lại trở nên như thế chứ?"
Bước thư ba - tranh thủ thời khắc thể hiện tình cảm, càng sến Quận chúa càng thích! "Lượng Vũ, ta yêu ngươi!"
Nguyệt Hiểu đem Lượng Vũ ôm vào lòng, đầu tựa ở trên vai Quận chúa: "Đừng giận ta nữa có được không? Mấy buổi tối nay không có ngươi bên cạnh ta ngủ một chút cũng không được, thường thường nửa đêm lại giật mình nhớ ngươi..." Sau cùng là giả vờ đáng thương tranh thủ đồng tình, cũng không tin Quận chúa không đau lòng!
Nghe vậy Lượng Vũ đầu tiên là bất đắc dĩ khẽ thở dài, sau đó hai tay cũng ôm lấy thắt lưng Nguyệt Hiểu. "Ta cũng muốn có ngươi bên cạnh, Nguyệt Hiểu." Từ trước đến nay lạnh lùng là tính cách của nàng, nhưng đối với Nguyệt Hiểu, nhất cử nhất động đều có thứ cảm giác quan tâm nói không nên lời, xem ra nàng thủy chung chính là oan gia từ kiếp trước mà!
Mà Nguyệt Hiểu nhìn thấy cử chỉ của Lượng Vũ âm thầm cười trộm, đáy lòng nghĩ đến lão cha truyền thụ kế hoạch thật đúng là hữu dụng mà!
-----------------------------------------------------------------------
"Ta nói lão gia, thật đúng là nhìn không ra biện pháp của ngươi như thế mà hữu hiệu nha!" Phong phu nhân đứng ở bên ngoài nhìn lén, thấy Nguyệt Hiểu thuận lợi làm hòa cũng nhịn không được liền nhìn Phong lão gia bằng cặp mắt khác xưa.
Mà Phong lão gia còn đang chú ý vào tình hình trong phòng cũng không suy nghĩ mà thốt ra: "Còn nói sai hay sao, đến bình dấm chua của ngươi cũng bị ta dùng mấy chiêu kia mà dẫn dụ đấy thôi!" Một lời nói ra Phong lão gia liền thấy hối hận, đáng tiếc mọi chuyện đã chậm mất rồi.
"Ngươi, xú lão đầu, lão nương cho ngươi biết thế nào là lễ độ, tối nay đừng hòng bước chân vào phòng!" Phong phu nhân lắc lắc lỗ tai của Phong lão, dự định tính sổ với Phong lão đầu này!
-----------------------------------------------------------------------
Về phần ở bên trong phòng, Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của hai người.
"Được rồi Lượng Vũ, ta có thể hỏi ngươi một việc được không?" Nguyệt Hiểu đột nhiên nhớ ra một vấn đề.
"Chuyện gì?" Lượng Vũ trả lời.
"Ngươi tức giận, thật sự... Là do ghen sao?" Nguyệt Hiểu lúc này cười đến rất đắc ý, bởi vì Quận chúa dĩ nhiên vì nàng mà ghen!
"..." Trên trán Lượng Vũ nhất thời nổi lên mấy cái gân xanh, lửa giận ở đáy lòng lần thứ hai bị Nguyệt Hiểu khơi mào. "Phong, Nguyệt, Hiểu!"
"Như thế nào?"
"Ngươi hài lòng lắm phải không, rất đắc ý đúng không?" Lượng Vũ cố tình bình tĩnh hỏi trước mặt Nguyệt Hiểu.
Mà không chút nghi ngờ dụng ý của nàng, Nguyệt Hiểu tất nhiên là thành thật trả lời: "Ân, có một chút!"
Đôi mắt đẹp của Lượng Vũ mỉm cười, ngón tay cấp tốc điểm mấy huyệt đạo trên người Nguyệt Hiểu, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
"Quận chúa, ngươi~" Động tác này quá nhanh thật khiến nàng không kịp phản ứng!
Đáng tiếc Nguyệt Hiểu lần này cũng không có biện pháp đem lời nói cho hết, bởi vì Lượng Vũ cũng điểm luôn á huyệt của nàng.
Danh Sách Chương: