"Nhân Tuyền đường chủ, những lời ngươi nói đều là thật chứ?" Trầm Lượng Vũ dừng ở bên cạnh Văn Nhân Tuyền, trên trán nổi vài đường gân xanh.
"Đương nhiên, với danh tiếng của Kim Ngọc Hồi Xuân ta làm sao có thể nói chơi, Phong Dạ Hiểu một câu cũng không đề cập qua với ngươi sao?" Trên giang hồ người người xưng nàng là 'Kim Ngọc Hồi Xuân', ngoại trừ tán dương y thuật cao siêu của nàng có thể diệu thủ hồi xuân, một nguyên nhân khác là nàng xem bệnh cho người khác thu phí là vạn lượng hoàng kim hoặc phải lấy ngọc khí quý báu ra trao đổi. Vì vậy song song với việc chữa hết bệnh cho người thì gia tài cùng tài sản của bệnh nhân thường thường không tiêu tốn hơn phân nửa thì cũng tán gia bại sản...
Không có! Hoàn toàn không có! Thảo nào lúc trước khi lập kế hoạch, Phong Dạ Hiểu chỉ hỏi nàng có nguyện ý nỗ lực dùng bất cứ cách gì cũng đều muốn chữa tốt cho Nguyệt Hiểu hay không. Căn bản là Dạ Hiểu đang tính kế nàng mà!
Văn Nhân Tuyền nhìn thấy Lượng Vũ còn đang trầm tư, vì vậy nói tiếp: "Chẳng lẽ quận chúa còn muốn thay đổi tâm ý sao?"
"Không có! Chỉ cần có thể chữa bệnh cho Nguyệt Hiểu thật tốt, tiêu tốn bao nhiêu tiền đều đáng giá." Lượng Vũ đang nói chuyện thì ánh mắt song song nhìn về hướng Thị Nguyệt, chỉ thấy người sau chột dạ nhìn sang chỗ khác, có thể thấy được trong lòng nàng ta có quỷ!
"Quận chúa. Ngươi không cần vì ta mà tiêu tốn như vậy, mạng của ta không đáng giá cho ngươi hi sinh nhiều như thế đâu, ta thật sự không cần..." Nguyệt Hiểu ở bên tai Lượng Vũ nói nhỏ, nàng đã nợ Lượng Vũ quá nhiều, nàng không thể chấp nhận cho Lượng Vũ hi sinh lớn như thế được. Mà Văn Nhân Tuyền kia cũng thật biết lợi dụng thời cơ quá đáng, không xem mặt mũi cũng không nhìn vào phần tình cảm với Dạ Hiểu, nhất nhất mở miệng liền muốn phân nửa gia sản của Sở quận vương phủ, lời nói này thật không biết khách khí là gì mà.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này không phải do Lượng Vũ tự tìm việc vào người hay sao, vốn dĩ Văn Nhân Tuyền cũng không để ý chuyện gì, trong lòng còn đang ngổn ngang chuyện liên quan đến Phong Dạ Hiểu. Vậy mà đằng này nàng lại nhất thời vì lo cho Nguyệt Hiểu mà mở miệng hỏi, thật là làm cho người khác tính kế mình mà.
Có trách thì chỉ trách trong tình yêu dù là người khôn ngoan nhất cũng trở thành kẻ ngốc mà thôi. Phong Nguyệt Hiểu ngốc vì Lượng Vũ thì lần này Thần Hi quận chúa nổi danh khắp kinh thành vì Nguyệt Hiểu mà ngốc một lần. Mà sự hi sinh này cũng thật là lớn, phân nửa gia sản của Sở vương phủ, cái này không phải vì danh hiệu Hồi Xuân thì thật đúng là cướp giữa ban ngày mà.
"Tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần người có thể khỏi hẳn như vậy tất cả đều đáng giá!"Lượng Vũ ngữ khí kiên định nhìn Văn Nhân Tuyền, tựa hồ là đồng ý cái quyết định này. Nàng vì Nguyệt Hiểu dù chuyện kinh thiên động địa thế nào cũng chấp nhận, một lần mất Nguyệt Hiểu nàng đã sợ lắm rồi, nàng không thể để tuột tay Nguyệt Hiểu thêm lần nào nữa.
Thử hỏi thế gian hữu tình là gì? Là sắc son vẹn tròn hay là tình thâm nghĩa trọng, phần tình này kiếp trước nợ kiếp này trả hay vẫn là tình trong thắm thiết nghĩa keo sơn, hay nói Thần Hi quận chúa lãnh tính lãnh tình nhưng bây giờ xảy ra chuyện mới biết nàng tình nghĩa vun tròn.
Mà trong chuyện này chỉ thấy gương mặt của Nguyệt Hiểu nổi lên cười khổ, bởi vì mọi chuyện nàng không có quyền quyết định, chỉ có thể đứng một bên theo dõi mà thôi. Lần trước là chuyện dịch huyết lần này đến chuyện khám bệnh, nàng là người trong cuộc nhưng quyết định thì không đến lượt nàng đâu.
Mà thật sự trong chuyện này Nguyệt Hiểu còn không biết chứ nói chi quyết định, một Thần Hi quận chúa thông minh lại thêm một Phong Dạ Hiểu xảo quyệt thì dù cho có mười Nguyệt Hiểu, trăm năm sau vẫn không làm được gì, chỉ có thể ngồi xem hoa trôi nước chảy, chấp nhận sự tình đổi thay mà thôi.
"Trong vòng mười ngày, ta sẽ chữa tốt cho Phong Nguyệt Hiểu, đến lúc đó mong quận chúa cũng có thể đem tiền thuốc men đúng hạn giao ra." Khóe môi Văn Nhân Tuyền lúc này hiện ra nụ cười.
"Đương nhiên!"
Mà Sở quận vương nãy giờ vẫn đứng một bên bị người khác quên lãng, hắn thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước mắt hắn Lượng Vũ và người của Bách Thảo Đường đang giao kèo chuyện gì kia chứ, mà dù ngu ngốc đến mấy hắn cũng biết là hắn sắp mất một nửa gia sản, chuyện này hỏi thử làm sao không bực được kia chứ. Nhưng vương phủ có Thần Hi đứng đây, hắn cũng chẳng thể nói gì đành yên lặng mà thôi. Mà nếu nói cho hắn biết gia sản này hắn mất là vì Nguyệt Hiểu thì nghĩ thử xem hắn còn tức giận đến mức nào, không chừng còn tức đến nỗi hộc máu nữa. Đúng là nữ sinh ngoại tộc, thật khổ tâm hắn mà.
------------------------------------------------------------------------------
Sau khi mọi giao kèo đã được đàm phán ổn định, Văn Nhân Tuyền liền ở bên trong phòng quận chúa tỉ mỉ quan sát bệnh tình của Nguyệt Hiểu.
"Phong Nguyệt Hiểu, trong cơ thể ngươi thật đúng là kỳ quái a! Rõ ràng trúng độc đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng nhưng hết lần này đến lần khác ta bắt mạch thì lại không có bất kì dấu hiệu trúng độc nào cả." Văn Nhân Tuyền bình thản nói tình hình của Nguyệt Hiểu, tựa hồ muốn hỏi nàng đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tuy danh hiệu của nàng là Kim Ngọc Hồi Xuân nhưng tình trạng này đúng là mới gặp lần đầu, hỏi sao không hiếu kì cùng nghi vấn kia chứ.
Nghe vậy Nguyệt Hiểu cười khổ, làm sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nói ra mọi chuyện kia chứ. Hôm nay nằm ở gian phòng sát vách, Dạ Hiểu vì để cứu tính mệnh của nàng mà liều mình đổi huyết, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh? Nghe câu nói này thật khiến nàng khổ tâm không dứt, đau đớn cùng bất lực mà thôi.
"Thị Nguyệt, lúc trước ngươi đã dùng phương pháp gì chữa trị độc của nàng?" Văn Nhân Tuyền thấy Nguyệt Hiểu không muốn nói ra chuyện gì, vì vậy liền hỏi đương sự.
"..." Thị Nguyệt nhất thời không nói gì, bởi vì nàng thật sự không biết phải giải thích với Nhân Tuyền như thế nào.
"Nhân Tuyền đường chủ, đây có phải là chuyện quan trọng hay không chứ? Rốt cuộc ngươi có thể trị hết bệnh cho Nguyệt Hiểu hay không?" Lượng Vũ nóng lòng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện nhưng việc này làm cho tâm của Nguyệt Hiểu cảm thấy khó chịu.
"Ta đương nhiên là tự tin có thể chữa trị độc này, chỉ là bởi vì độc thái trong thân thể nàng hết sức kỳ quái, vì vậy ta mới hỏi thử cho biết mà thôi." Văn Nhân Tuyền thản nhiên trả lời, sau đó lại tiếp tục nói: "Trước tiên ta viết vài đơn thuốc, ngươi tự mình mua mà sắc thuốc cho Phong Nguyệt Hiểu uống, ba ngày sau ta lại châm cứu cho nàng để đẩy hết độc ra, đến lúc đó tự nhiên trong cơ thể nàng độc tố cũng không còn, sau đó lại uống thuốc bổ dưỡng thân thể, sẽ không có gì đáng ngại."
Nghe xong Văn Nhân Tuyền nói những lời này, Thị Nguyệt cùng Lượng Vũ đều thở dài một hơi, chỉ có Nguyệt Hiểu cau chặt chân mày. "Nhân Tuyền đường chủ, nếu có một người tình huống bệnh trạng cùng ta tương phản, ngươi sẽ có biện pháp trị liệu chứ?"
Đối với vấn đề Nguyệt Hiểu đưa ra, Văn Nhân Tuyền cảm thấy hứng thú: "Ý ngươi là chỉ có độc tố đọng lại trong máu mà thôi, còn lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều vô sự?"
Phong Nguyệt Hiểu gật đầu: "Không sai, ngươi có biện pháp trị liệu chứ?"
Thấy Nguyệt Hiểu chăm chú chờ mong câu trả lời của nàng, Văn Nhân Tuyền cũng nghiêm túc trả lời: "Đây là điều rất khó nói, nếu như là độc tính tầm thường tự nhiên rất đơn giản. Nhưng nếu là kỳ độc, ta cũng không biết ta có biện pháp nào không, bởi vì ta còn chưa gặp qua loại ca bệnh này." Văn Nhân Tuyền vừa nói xong câu này, nước mắt của Nguyệt Hiểu bất giác tuôn trào.
Nếu như ngay cả Kim Ngọc Hồi Xuân đều không có biện pháp trị liệu cho Dạ Hiểu, như vậy còn ai có biện pháp kia chứ?
"Tại sao các ngươi ai nấy cũng đều khóc như vậy kia chứ?" Văn Nhân Tuyền kinh ngạc nhìn Thị Nguyệt và Lượng Vũ, cũng như Nguyệt Hiểu cùng nhau rơi lệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì kia chứ? Sự tình này thay đổi thật khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Danh Sách Chương: