"Quận chúa, người của Bách Thảo Đường lại đến cầu kiến, đang ở trong sảnh chờ đợi, lần này xem ra là đến đòi người. Vương gia phân phó nô tỳ tìm người đến tiếp khách."
Trong khắp căn phòng là một bầu không khí bi ai, dù sống thì sao, đổi mạng người thân để sống thì cần gì cuộc sống đó. Nguyệt Hiểu đau buồn, Lượng Vũ biết nhưng nàng không làm được, không làm được khi nhìn Nguyệt Hiểu độc phát thân vong, nàng không muốn để Nguyệt Hiểu rời bỏ nàng, kiếp trước đã sai, đã mất. Kiếp này chỉ mong làm chim liền cánh, cây liền cành, lòng của nàng có ai hiểu được chứ. Trong lúc mỗi người theo đuổi ý nghĩ của mình thì tiếng của Đông Nhi từ ngoài cửa truyền vào, phá hủy bầu không khí u ám đó.
Bách Thảo Đường? Ánh mắt của mọi người giao nhau, đây không phải là cơ hội cứu Phong Dạ Hiểu thì còn là gì?
"Đông Nhi, ngươi nói một tiếng với Vương gia, ta lập tức đến phòng khách gặp người của Bách Thảo Đường." Lượng Vũ hướng Đông nhi phân phó.
"Ta cũng muốn đi!" Nguyệt Hiểu cùng Thị Nguyệt trăm miệng một lời, đều cùng nhau nói ra suy nghĩ.
Mị Nhi thấy thế liền nói với các nàng: "Như vậy thì các ngươi đi đi, có ta chiếu cố Dạ Hiểu là được rồi."
Nói xong, ba người Lượng Vũ liền ly khai, sau đó Mị Nhi ngồi an vị trên đầu giường, hai mắt nhìn chăm chú vào gương mặt Phong Dạ Hiểu. Nàng thật sự không muốn rời xa Dạ Hiểu một giây phút nào, cái gương mặt yêu nghiệt hại người khi xưa đâu rồi, giờ đây chỉ là một màu trắng bệch, không một tia máu, không một chút sức sống. Đây là Phong Dạ Hiểu hay sao?
"Dạ Hiểu, hy vọng lần này ngươi không tin nhầm người..." Nếu như người đến đúng thật là Văn Nhân Tuyền, mong rằng nàng ấy đúng như xưng hào 'Kim Ngọc Hồi Xuân', sẽ có biện pháp làm cho ngươi khởi tử hồi sinh. Đây là nàng cam tâm chịu thua một điểm so với Văn Nhân Tuyền, mà có phải chỉ có thế không. Nàng đã thua, thua khi không có được trái tim của Dạ Hiểu, Văn Nhân Tuyền đang giữ nó rồi... Do nàng là người đến sau hay sao, hay do y thuật cùng độc dược của người không bằng người, cứ tin rằng thời gian có thể xóa nhòa bóng hình kia trong trái tim Dạ Hiểu. Nhưng không, nó vẫn ở đó, vẫn ngự trị trong trái tim đó, làm cho nàng không có cơ hội. Vì một trái tim chỉ có thể chứa một người mà thôi.
------------------------------------------------------------------------
Mà Văn Nhân Tuyền đang chờ đợi ở trong phòng khách, lúc này rốt cục thấy được Tiến Bảo xuất hiện, nhịn không được nở nụ cười. Còn Ngâm Phong, dù trong lòng có nhiều tiếu ý nhưng vẫn kiềm chế trong lòng không cười ra ngoài, thật không biết đây là dạng chủ tử nô tỳ gì, có thể nói những chuyện này Sở quận vương nói không sai mà.
Mà cũng không trách được Ngâm Phong, ai có thể tưởng tượng được một hán tử vẻ mặt hung tợn, bình thường tính tình nóng như lửa. Giờ phút này bị trói lại, có người khiêng đến, không chút phản kháng không chút chống cự, đến cả kêu cứu cũng không thể.
"Đông Nhi, đây là chuyện gì?" Sở quận vương nhìn thấy một màn này trước mắt, gương mắt đỏ lại, thanh âm có chút giận dữ, vội vàng hỏi Đông Nhi sự tình mọi chuyện. Dù thế nào đi nữa hán tử kia cũng là người của Bách Thảo Đường, cho dù hắn là vương gia quyền quý nhưng cũng không muốn có thêm chuyện phiền phức.
"Dạ bẩm vương gia, đây là ý của quận chúa, nô tỳ chỉ làm theo lệnh mà thôi." Ai kêu quận chúa từng nói, nếu để cho hán tử này trốn thoát thì nàng và các gia nhân khác biết sống làm sao cơ chứ? Dù biết quận chúa là chủ tử tốt, đối với hạ nhân cũng rất ôn hòa nhưng điều gì nàng đã nói ra thì đừng nghĩ làm trái, trừ phi thật không muốn sống. Mạng nhỏ suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là đem hán tử kia buộc chặt trói gô lại không cho nhúc nhích. Mà kẻ kia thật là một thất phu lỗ mãn, bị trói bị bắt vậy mà cứ mở miệng nói tiếng thị phi, thanh âm lại ồn ào khó nghe nên không còn cách nào khác là buộc luôn miệng hắn lại. Chuyện này không phải tự mình hắn gây ra hay sao, thức thời thì không nên đụng vào quận chúa nhà nàng!
"Hồ đồ! Còn không mau cởi trói thả người ra?" Sở quận vương nói.
"Không có quận chúa phân phó, Đông Nhi không dám." Tuy nói Sở quận vương là Vương gia nhưng thực quyền trong phủ ngoại trừ Sở Vương phi là chính, kế tiếp là quận chúa. Sau khi cân nhắc trên dưới, không thể làm gì khác hơn là nghe quận chúa nói mà làm việc, về phần Vương gia nói, nghe đều chỉ là nghe cho có mà thôi...
Sở quận vương vừa nghe thấy ý kiến của nữ nhi mình cũng không biết nên làm như thế nào cho phải...
"Nghe nói có khách quý ghé qua, Lượng Vũ đã đợi lâu ngày." Một đạo âm thanh nhẹ nhàng vang lên hóa giải Sở quận vương đang trong tình cảnh xấu hổ.
Đôi mắt đẹp của Văn Nhân Tuyền nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nhân ở trước mắt, theo sau hai bên trái phải là một vị thư sinh sắc mặt hiển nhiên tái nhợt, còn ở phía sau bọn họ là... Thị Nguyệt?!
"Thị Nguyệt, đã lâu không gặp." Nhân Tuyền ngữ khí bình thản nhưng làm cho sắc mặt Thị Nguyệt trầm xuống.
"Thị Nguyệt bái kiến Tuyền tiểu thư." Thị Nguyệt tự nhiên quỳ gối trước mặt Nhân Tuyền, bởi vì sự tình nhiều năm trước làm đồng lõa cho Dạ Hiểu.
Mà ở một bên, Nguyệt Hiểu thấy Thị Nguyệt quỳ xuống, vội vã nâng nàng đứng dậy: "Thị Nguyệt! Ngươi làm sao vậy?"
Thị Nguyệt không để ý đến Nguyệt Hiểu, ngược lại vẫn tư thế quỳ đối với Văn Nhân nói: "Tuyền tiểu thư còn nhớ rõ đã hứa hẹn qua với Dạ Hiểu tiểu thư một nguyện vọng không?"
Nghe được chuyện cũ bị nhắc lại, Văn Nhân Tuyền cảm thấy không hài lòng: "Ta cùng Phong Dạ Hiểu chẳng còn có chuyện gì liên quan mà nói cả!" Nói là nói như vậy, nhưng tay nàng không nhịn được xoa khối cổ ngọc kia ở trong lòng.
"Tam sinh thạch nhận lời, Tuyền tiểu thư muốn đổi ý sao?"
Đôi mắt đẹp của Nhân Tuyền trừng về phía Thị Nguyệt, khóe môi nổi lên ý cười nhạt: "Được, ngươi cùng Phong Dạ Hiểu có nguyện vọng gì? Văn Nhân Tuyền ta nhất định làm hết khả năng!"
Nghe được Nhân Tuyền đáp ứng yêu cầu của nàng, Thị Nguyệt nặng nề mà hướng nàng dập đầu: "Dạ Hiểu tiểu thư mong muốn người có thể chữa trị tốt cho chủ tử Phong Nguyệt Hiểu nhà ta." Đến lúc này Phong Nguyệt Hiểu mới hiểu được nữ tử trước mắt chính là khúc mắc tồn tại đã lâu của Dạ Hiểu --- Văn Nhân tuyền!
Chỉ thấy đôi mắt đẹp của Nhân Tuyền rất nhanh nhìn quét qua Nguyệt Hiểu, lúc sau mới chậm rãi nói: "Ra là trúng độc, mà độc này cũng không khó giải, chỉ là có chút tốn thời gian."
"Ngươi thật có biện pháp giải độc trên người Nguyệt Hiểu sao?" Lượng Vũ lại có chút bán tín bán nghi.
"Đương nhiên! Chỉ là ta phải thu tiền dược phí."
"Chỉ cần ngươi có thể chữa hết bệnh của Nguyệt Hiểu, điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng." Lượng Vũ vội vàng nói, giống như chỉ sợ Văn Nhân Tuyền lại đổi ý.
"Đây chính là ngươi nói nha! Quận chúa." Lúc này Văn Nhân Tuyền mới hiện ra dáng tươi cười nhưng làm cho Thị Nguyệt cùng Nguyệt Hiểu cảm thấy một tia lãnh ý, bởi vì... dáng tươi cười này cho dù như thế nào cũng giống một người nào đó nha.
Danh Sách Chương: