Từ ngày Lượng Vũ giải hết độc tố của Thiên nhất nước thánh trong cơ thể thì thân thể của Nguyệt Hiểu liền ngày càng sa sút. Đây cũng là do lúc trước cố gắng giả vờ khỏe mạnh để cho Thị Nguyệt chu toàn lo lắng chữa trị cho Lượng Vũ, giờ độc đã giải, tảng đá trong lòng cũng bỏ xuống được nên có thể nói sức khỏe của Lượng Vũ với Nguyệt Hiểu là tỉ lệ nghịch.
"Chủ tử, dược liệu do ta điều phối đã không có biện pháp đè xuống độc tính của Diêm vương tác trong cơ thể người, chất độc quá mạnh, là ta vô dụng, xin lỗi!" Thị Nguyệt hai mắt đẫm lệ nói với Nguyệt Hiểu, dù cho không tính nàng là một thầy thuốc thì cũng là thiếp thân nha hoàn của Nguyệt Hiểu, cùng sống chung bấy lâu lại nhìn nàng vui tươi vô tư vô lo mà sống. Mà lúc này ai có thể nghĩ một kẻ sống hỉ hỉ nhạc nhạc như vậy thật ra chẳng khỏe gì, chất độc trong người bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác làm cho vong mạng, giờ nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, gầy yếu mong manh nằm giữa giường mà Thị Nguyệt không khỏi chua xót đau lòng, rồi nàng nên nói thế nào với Dạ Hiểu đây chứ?
Uổng cho nàng thân là Y Giả, hết lần này đến lần khác không có biện pháp chữa trị cho Nguyệt Hiểu, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là việc thất bại nhất trong đời của nàng! Học y làm chi mà người mình luôn bên cạnh chăm sóc giờ lại chẳng làm gì được cho nàng ấy, một thân y thuật chỉ có thể nhìn Nguyện Hiểu từ từ bước vào quỷ môn quan, thật đúng là uổng một danh y giả.
"Thị Nguyệt, ngươi không nên lo lắng như thế, tỷ của ta không phải đã đưa tin tức về nói, tỷ đã tìm được Kim Ngọc Hồi Xuân - Văn Nhân Tuyền rồi sao? Chỉ cần có thể chữa trị cho ta, chất độc trong người ta chắc chắn có thể giải hết." Khuôn mặt Nguyệt Hiểu tái nhợt, mỗi câu mỗi từ đều như Nguyệt Hiểu đang hống nàng, mà người đang nằm trên giường lại là Nguyệt Hiểu chứ chẳng phải nàng, đáng lẽ người nên được hống là Nguyệt Hiểu mới phải, vậy mà... Thật nhìn không ra cái dáng vẻ ủy khuất hằng ngày bị Lượng Vũ khi dễ, mà là một dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút tia máu kia, Thị Nguyệt biết Nguyệt Hiểu đang chịu biết bao thống khổ do chất độc mang lại. Vậy mà Nguyệt Hiểu lại đang ôn nhu hống nàng, nghĩ đến đây nước mắt của Thị Nguyệt không khỏi tuôn rơi nhiều hơn.
"Không sai, Dạ Hiểu tiểu thư nhất định có biện pháp, chủ tử nhất định sẽ không sao đâu. Ta nhất định phải bảo trì tính mạng của người để chờ nàng ấy trở về, nhất định ta sẽ không để người có chuyện gì đâu, chủ tử." Thị Nguyệt đương nhiên hiểu những gì Nguyệt Hiểu đang nói chỉ là để an ủi nàng mà thôi, nhưng nàng vẫn không nhịn được rơi xuống hai hàng nước mắt. Nàng nói, nàng biết mình đang nói gì nhưng nàng không dám tin tưởng, nàng không tin chính mình, không tin vào cái tương lại tương sáng mà Nguyệt Hiểu khẳng định, thời gian của Nguyệt Hiểu còn quá ít.
Nguyệt Hiểu thấy thế, yêu thương ôm Thị Nguyệt vào lòng: "Thị Nguyệt ngốc, đừng... khóc nữa..." Những năm gần đây thật sự rất cảm tạ ngươi ở bên cạnh chiếu cố ta, thật ra nếu không có ngươi và Dạ Hiểu, ta tin chắc chính mình đã không có cái gọi là hôm nay, càng không có cơ hội gặp Lượng Vũ, rất cảm tạ...
Mà hai người u thương đau xót lại không chú ý rằng phía bên ngoài cửa sổ, một bóng hình xinh đẹp, dáng người khuynh nhan mỹ lệ đang nhất nhất nhìn vào khung cảnh ái muội bên trong. Một nam một nữ ôm nhau âu yếm như đập hẳn vào mắt người đó, ánh nước long lanh như được mặt trăng phản chiếu, khuôn mặt tuyệt mỹ lại thấm đẫm nước mắt thật khiến kẻ bàng quan cũng phải đau lòng xót thương.
Một hồi hiểu lầm một hồi nghi vấn, mọi chuyện cũng dần dần đưa ra ánh sáng.
Đây là đúng hay là sai, là nghiệt hay là duyên, tốt xấu gì người ngoài cũng không nên nhúng tay vào. Mà kẻ trong cuộc thì cứ trong vòng luẩn quẩn của sợi dây ái tình, yêu thương hận ghét, rồi đây là ai yêu ai, ai hận ai đây chứ?
---------------------------------------------------------------------------
Khi đã an ủi Thị Nguyệt xong, nghĩ rằng nàng ấy cũng đã bình tĩnh trở lại, Nguyệt Hiểu mới lặng lẽ trở lại gian phòng của mình.
"Quận mã, đã trễ thế này, ngươi là vừa đi nơi nào?" Nguyệt Hiểu vừa đóng cửa phòng, song song một đạo thanh âm nữ tử dễ nghe từ phía sau Nguyệt Hiểu vang lên. Nguyệt Hiểu vừa xoay đầu mới phát hiện Lượng Vũ đang đứng ở phía sau nàng, không khỏi bị Lượng Vũ làm cho càng thêm hoảng sợ.
"Quận chúa, tại sao ngươi còn chưa ngủ? Đã trễ thế này tìm ta có việc gì?" Ngày hôm nay không phải phân phòng ngủ hay sao, tại sao nàng ấy lại ở đây. Gương mặt tuy đang cười như hoa nhưng Nguyệt Hiểu biết quận chúa đang có chuyện bực mình, thật không biết kẻ nào chán sống dám chọc giận nàng ấy?
"Ngươi đi nơi nào mà giờ này mới về?" Âm thanh lành lạnh càng ngày càng băng lãnh làm Nguyệt Hiểu không khỏi run rẫy. Nguyệt Hiểu cười khan vài tiếng, bước sang trái lại sang phải vài bước như muốn trốn tránh ánh mắt sắc bén của quận chúa.
"Ta mới đi nhà vệ sinh có chuyện cần giải quyết."
"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi còn dám gạt ta sao!" Ánh mắt băng lãnh của Lượng Vũ dán chặt trên người đối diện, nàng đang nhìn chằm chằm Phong Nguyệt Hiểu.
"Ngươi và Thị Nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì?"
Sao tự nhiên lại nhắc đến Thị Nguyệt chứ? "Thị Nguyệt tuy rằng là tỳ nữ của ta nhưng ta xem nàng như thân nhân, quan hệ của chúng ta chỉ là như vậy. Chứ có gì không bình thường sao chứ?"
Lượng Vũ băng lãnh không nói không rằng rút ra chuôi kiếm, âm thanh sắc bén nghe mà rợn lòng người, đưa kiếm lên chỉ về hướng Nguyệt Hiểu. "Ta tận mắt chứng kiến các ngươi cùng một chỗ ân ân ái ái làm chuyện thân mật, ngươi nghĩ mắt ta mù sao, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những lời giải thích này của ngươi sao? Phong Nguyệt Hiểu! Trong lòng ngươi còn ta tồn tại hay không chứ, đừng cứ coi ta là trẻ lên ba mà nói dối gạt ta?" Thanh âm của nàng băng lãnh nhưng nghe ra nhiều phần u cảm thương tâm, ánh mắt như chua xót đau thương.
"Quận chúa, ngươi thật sự hiểu lầm rồi..." Không xong, tất cả mọi chuyện vừa rồi dĩ nhiên bị quận chúa thấy được! Mọi chuyện tuy không như nàng ấy nghĩ nhưng thật không sao có thể giải thích rõ, chỉ sợ ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết hiểu lầm này.
"Ngươi còn không thừa nhận các ngươi có quan hệ ái muội, vậy ta đi tìm Thị Nguyệt hỏi cho rõ ràng. Như vậy coi ngươi còn nói được gì nữa không!" Lượng Vũ ngoan quyết tâm tư, nhất định phải đem quan hệ của Nguyệt Hiểu và Thị Nguyệt làm cho rõ ràng rành mạch.
Nguyệt Hiểu khẩn trương cầm lấy tay Lượng Vũ: "Không nên!"
"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi yêu thương nàng hay là sợ ta tổn thương nàng chứ?"
Phút chốc một trận đau đớn quen thuộc phát ra khắp toàn thân, Nguyệt Hiểu ngã quỵ trên mặt đất, tay ôm chặt lấy ngực, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu nhìn như rất thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ròng...
Lượng Vũ thấy thế cả người đều luống cuống, vội vã đến bên cạnh Nguyệt Hiểu, ôm chặt lấy hắn. "Nguyệt Hiểu, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta!"
Thấy khuôn mặt Lượng Vũ lo lắng, Nguyệt Hiểu chỉ là nắm chặt tay nàng không buông: "... Lượng Vũ, ta chỉ thích một mình ngươi, ta và Thị Nguyệt thật sự không có gì..."
Đau quá, trái tim truyền đến đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, dường như trái tim yếu ớt muốn nhảy ra khỏi thân thể của nàng.
"Đừng nói nữa, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy?" Lượng Vũ thấy tay của Nguyệt Hiểu vẫn ôm chặt lấy ngực, cho rằng Nguyệt Hiểu khó thở, muốn thay hắn buông lỏng cổ áo, muốn cho hắn thoải mái một chút.
Nguyệt Hiểu thấy động tác của Lượng Vũ, thâm tâm cũng không khỏi hoảng lên, nếu giải khai vạt áo thì chẳng phải làm cho Lượng Vũ biết thân phận của nàng sao, Lượng Vũ nhất định sẽ hận nàng?
Muốn ngăn cản động tác của Lượng Vũ, đáng tiếc Nguyệt Hiểu bởi vì không chịu nổi đau đớn mà ngất xỉu, cũng bởi vì như vậy làm cho Lượng Vũ phát hiện một bí mật. Mà bí mật này nếu cho Lượng Vũ lựa chọn, nàng thật sự mong muốn Nguyệt Hiểu có thế giấu nàng suốt đời.
Danh Sách Chương: