Sau khi hồi phủ, Lượng Vũ liền đem việc tìm người nói cho Sở quận vương, quả nhiên ngay ngày hôm sau đã có tin tức.
"Phụ vương, người nói quận mã là Phong Tam sao?" Cũng là kẻ bạc tình mà nàng phải giúp Diệp cô nương tìm sao?? Thực sự là ông trời trêu ngươi, nàng đường đường là Thần Hi quận chúa, dĩ nhiên lại làm kẻ thứ ba đi cướp phu quân của người khác!
"Vũ nhi, mấy tháng qua con và Nguyệt Hiểu ở chung, ta nghĩ hắn cũng không phải là người như thế hay là hỏi rõ ràng mọi chuyện trước. Đừng quá chủ quan, sợ là hiểu lầm thì thật không tốt." Sở Vương phi nói ra ý nghĩ của bản thân, dù sao cùng Nguyệt Hiểu ở chung một đoạn thời gian, bản tính của hắn nàng coi như cũng hiểu được vài phần, cho nên nàng nhất quyết không tin Nguyệt Hiểu lại là một kẻ bạc tình.
Sở quận vương cầm tư liệu mà hắn điều tra được trên tay: "Phu nhân, sự thật đều đã bày ra trước mắt, có bằng chứng, chúng ta muốn không tin cũng không được! Ta đã nói tiểu tử thối họ Phong đó không đáng tin, Vũ nhi gả cho hắn thì đã biết là chịu nhiều ủy khuất." Hay nhất là lần này Vũ nhi nhanh chóng hưu Phong Nguyệt Hiểu, như vậy hắn có thể giúp Vũ nhi tìm một người đáng tin cậy làm quận mã.
"Vương gia, sự tình còn chưa rõ ràng, tại sao người lại nói năng hàm hồ như vậy?" Sở Vương phi không hiểu vì sao Sở quận vương lại chán ghét Nguyệt Hiểu đến như thế, rõ ràng hắn là một đứa trẻ ngoan, không phải sao?
"Phụ vương, mẫu phi, chuyện này con sẽ tự mình hỏi rõ quận mã." Bây giờ cứ ngồi đây suy đoán lung tung không bằng gặp mặt đối chất.
Trầm Lượng Vũ là vậy, nàng là một người thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nàng đường đường là Thần Hi quận chúa, viên minh châu trong tay thánh thượng cùng Sở quận vương, nàng sẽ không chiếm lấy hạnh phúc của bất kì ai, cũng không muốn bất kì ai dối gạt nàng.
-------------------------------------------------------------------
Đêm đó Lượng Vũ liền ở trong phòng khách chờ Phong Nguyệt Hiểu từ Hàn Lâm Viện hồi phủ.
"Ha ha, tại sao quận chúa một người đợi ở chỗ này?" Nguyệt Hiểu vừa bước vào phủ tự nhiên nhìn thấy Lượng Vũ ngồi ở trước bàn, sắc mặt... Thoạt nhìn rất căng thẳng, không biết là ai chọc giận quận chúa? Ai lại có lá gan lớn như thế chọc giận quận chúa nhà ta, thật là không biết sống chết.
"Phong Nguyệt Hiểu, ta hỏi ngươi, có phải ngươi gọi là Phong Tam hay không?" Ánh mắt Lượng Vũ nhìn thẳng Nguyệt Hiểu, ngữ khí có điểm băng lãnh.
Phong Tam? Trong đầu Nguyệt Hiểu ngẫm nghĩ, lúc trước thi khoa cử từng thuận tiện viết xuống họ Phong danh Tam tên chữ Nguyệt Hiểu, chỉ là hiện tại đã không cần cái tên này.
"Ân ~ thật sự là như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì sao?" Phong Nguyệt Hiểu trả lời làm cho tâm của Lượng Vũ trầm xuống đáy cốc.
"Ngươi ở Tô Châu có một người yêu họ Diệp đúng hay không?"
"Nữ tử họ Diệp? Ta không biết, ở Tô Châu ta chỉ biết Hải Ninh nha đầu mà thôi." Hơn nữa Hải Ninh là họ Quý chứ đâu phải họ Diệp đâu. Vì sao quận chúa lại hỏi như vậy?
Lượng Vũ cười nhạt, hoàn toàn hiểu lầm câu nói của Nguyệt Hiểu. "Nguyên lai ngươi ở Tô Châu không chỉ có có Diệp cô nương, còn trêu chọc Quý tiểu thư." Câu nói này của Lượng Vũ thật sự làm cho Nguyệt Hiểu ngây người.
"Quận chúa, có phải ngươi có chuyện gì hiểu lầm ta hay không?" Hơn nữa người mà Hải Ninh nha đầu thích là Tiểu Nguyệt Ngân cùng ta có quan hệ gì chứ?
"Hừ! Đương nhiên là ngươi mong muốn ta hiểu lầm nhưng hiện tại Diệp cô nương đã tìm đến cửa, ngươi còn muốn gạt ta tới chừng nào kia chứ?" Lượng Vũ tức giận run cả người, bởi vì không nghĩ rằng nàng lại đem lòng mình trao cho một kẻ bội tình bạc nghĩa!
"Quận chúa, ngươi nói cái gì Diệp cô nương, ta thật sự không biết người nào như vậy." Lần đầu tiên Nguyệt Hiểu nhìn thấy bộ dáng uất ức bất cảm này của quận chúa, trong lòng nàng cũng hoảng loạn. Trong đầu nàng tìm xem có biết ai họ Diệp hay không, duy nhất nghĩ đến chỉ là Diệp đại thẩm, thế nhưng bà ta là vú em của nàng mà! Quận chúa chắc sẽ không cho rằng nàng và vú em cấu kết chứ?
"Tiểu Nguyệt Nguyệt... Ta rốt cục tìm được ngươi!" Một thanh âm ngọt ngào của nữ tử từ phía sau Nguyệt Hiểu truyền đến, cũng thuận tiện làm cho toàn thân nàng cứng nhắc.
"Diệp cô nương, hắn có phải là Phong Tam, người mà ngươi muốn tìm hay không?" Lượng Vũ muốn xác nhận lại một chút cho nên mới kêu Đông Nhi đi khách điếm Duyệt Lai đem Diệp cô nương mời đến đây.
Mà Nguyệt Hiểu còn đang kinh ngạc lấy tay chỉ vào nàng kia: "Ngươi... Tại sao lại ở chỗ này?"
Nàng kia chỉ là bước nhanh tiêu sái đến trước mặt Nguyệt Hiểu, thân mật ôm lấy nàng: "Nhân gia rất nhớ ngươi, vì vậy mới lặn lội đến kinh thành tìm ngươi. Gặp ta ngươi không vui sao?" Nói xong còn hôn một cái lên gương mặt Nguyệt Hiểu.
"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi còn nói ngươi không biết Diệp cô nương sao?" Lượng Vũ thấy hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cử chỉ thân mật ám muội lại còn ôm ấp hôn hít, trái tim băng giá, nước mắt cũng không biết vì sao mà rơi xuống.
Danh Sách Chương: