Đêm khuya thanh vắng, bóng tối lan tràn khắp không gian, nơi nơi tràn đầy mùi chết chóc, máu tươi vung vãi khắp nơi xộc vào trong mũi thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Một tiểu cô nương khoảng mười một mười hai tuổi, một mình trên vách núi cô tịch ảm đạm. Nếu quan sát thật kĩ ta có thể thấy rõ trên người đứa bé có vô số vết thương khác nhau, một tiểu cô nương nhỏ như vậy mà phải chịu đựng nhiều vết thương thật khiến người nào nhìn thấy cũng giật mình thương xót. Mà nhìn lại khắp nơi trên mặt đất máu chảy thành sông, thi thể của rất nhiều người nằm la liệt, cảnh tượng đó giữa chốn u uất này chỉ sợ người thường nhìn thấy phải khiếp đảm không thôi.
"Đừng mà... Các ngươi không cần chết...đừng mà, đừng bỏ ta mà." Một thanh âm thập phần suy yếu từ trên giường truyền đến. Dường như chủ nhân của thanh âm này đang trải qua một chuyện rất đáng sợ.
"Nguyệt Hiểu, tỉnh tỉnh..." Phong Nguyệt Hiểu được một thanh âm ôn nhu kêu gọi mà tỉnh lại, vừa mới khôi phục thần trí được một chút, cũng không để ý đối phương là ai, liền bật người ngồi dậy nhanh chóng tiến vào trong lòng đối phương.
"Đừng mà... "
"Không sao, không có việc gì đâu. Ngươi chỉ là gặp ác mộng mà thôi, không phải sợ." Một giọng nữ nhân ôn hòa từ trên đầu Nguyệt Hiểu truyền đến làm cho nàng nhất thời quên đi cơn ác mộng.
"Cảm tạ ngươi... Thị Nguyệt..." Hình như mùi hương trên người Thị Nguyệt thay đổi? Hơn nữa... Bộ ngực hình như cũng lớn hơn trước thì phải, còn mềm hơn rất nhiều.
Người nào đó vừa nghe xong, lý trí hoàn toàn biến mất trực tiếp đá một cước vào người Nguyệt Hiểu: "Ngươi muốn tìm Thị Nguyệt sao? Ta giúp ngươi kêu nàng đến!"
Phong Nguyệt Hiểu la lớn một tiếng rồi té xuống giường nằm dài trên mặt đất, lúc này nàng mới phát giác người mà nàng vừa ôm là quận chúa chứ không phải Thị Nguyệt!
"A ~ quận chúa, thì ra là ngươi!" Xong rồi, nhìn quận chúa cười nhạt, nàng biết lần này xong đời rồi! Lầm ai không lầm lại lầm quận chúa với Thị Nguyệt, không chọc tức chết nàng ta mới là lạ đó.
Còn không có gì để nói sao? Lời nói ngu ngốc của Phong Nguyệt Hiểu làm cho chút lý trí còn sót lại của Lượng Vũ bỗng nhiên tiêu thất. "Hiện tại ngươi mới phát hiện là ta sao, Phong. Nguyệt. Hiểu!" Lượng Vũ cười cười bước lại gần bên người Nguyệt Hiểu, mà Nguyệt Hiểu lúc này nằm trên mặt đất yên lặng sợ hãi nhìn về phía Lượng Vũ.
"Quận chúa, ta vừa rồi đang ngủ nên có chút mơ hồ, ngươi tha thứ cho ta lần này đi, ta biết sai rồi." Nàng cực kỳ sợ khuôn mặt tươi cười của quận chúa lúc nàng ta giận dữ, nghiêm chỉnh mà nói nụ cười thế này làm cho nàng rơi vào ác mộng.
"Chủ tử, người tỉnh!" Giọng nói của Thị Nguyệt trùng hợp giải cứu cho Nguyệt Hiểu, mà Lượng Vũ cũng lập tức khôi phục thần thái như bình thường. Nàng trong lòng cảm tạ Thị Nguyệt, không có sự xuất hiện của Thị Nguyệt, chắc gì Lượng Vũ đã chịu bỏ qua cho nàng.
"Nguyệt Hiểu, tại sao con lại ngồi dưới đất?" Sở Vương phi nghe Nguyệt Hiểu đã tỉnh cũng lôi kéo Sở quận vương đếnthăm nàng.
Nguyệt Hiểu xấu hổ cười cười: "Con ngủ tương đối không yên. Vừa rồi không cẩn thận trở mình rớt xuống dưới giường, cũng làm cho quận chúa thất kinh, thật sự là ngại ngùng." Nói dối không một chút đỏ mặt, không một cái chớp mắt, nàng là người như thế. Mà nếu là người sáng suốt một chút nghe những lời nói nhảm này của nàng cũng nhanh chóng đoán được là Lượng Vũ ăn hiếp nàng.
"Vậy ngươi còn ngồi dưới đất làm cái gì? Sao không đứng dậy?" Lượng Vũ bất giác đưa tay kéo Nguyệt Hiểu đứng dậy, mà hành động này của nàng cũng làm cho mọi người trong phòng nhất thời kinh ngạc. Mà cũng không thể trách bọn họ được, Lượng Vũ bình thường đối đãi với Nguyệt Hiểu ra sao khắp trong Sở quận vương phủ ai mà không biết. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên đổi thái độ, thật sự làm cho người khác phải suy nghĩ lại.
Nguyệt Hiểu nghe vậy vội vàng đứng dậy, Thị Nguyệt đứng bên cạnh cũng nhanh chóng phát hiện điểm khác thường: "Chủ tử, tay người chảy máu!" Thị Nguyệt kinh hô chạy đến trước mặt Nguyệt Hiểu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, vừa mới rồi Nguyệt Hiểu bị khiêng trở về thì đã hôn mê, giờ đây mới tỉnh dậy tay lại chảy máu, cứ hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra dọa chết nàng.
Nguyệt Hiểu bất đắc dĩ dùng tay không bị thương đưa lên lắc lắc, sau đó nghiêm mặt nói: "Có thể là vừa rồi rớt xuống giường vô ý đụng vào vết thương thôi, không có gì đâu, đừng lo lắng quá!"
"Lần sau nhớ phải cẩn thận một chút, hiện tại con không sao nhưng có thương tích trong người phải giữ gìn sức khỏe cho tốt!" Sở Vương phi ôn nhu nói nhưng lại làm cho Sở quận vương càng thêm bực mình không có vui vẻ chút nào.
"Cái gì chứ? Chỉ là bị thương ngoài da một chút vậy mà vô dụng đến nỗi hôn mê tại chỗ!" Sở quận vương vừa mới nói xong trên mặt tối sầm lại, sắc mặt hắn lúc này đây có thể nói là thật sự khó coi. Hắn vốn xuất thân võ tướng, thân thể thụ thương có thể nói là như cơm bữa nhưng đêm qua Phong Nguyệt Hiểu dĩ nhiên bởi vì chảy một chút máu mà ngất xỉu, nếu việc này lan truyền ra ngoài thì Sở quận vương hắn còn mặt mũi nào chứ? Cũng không thể trách hắn được, đường đường là một võ tướng vậy mà con rể cư nhiên lại là một kẻ thấy máu hôn mê, nghĩ sao không làm hắn tức giận cơ chứ?
Lúc này Nguyệt Hiểu mới nhớ đến nguyên nhân vì sao lúc đó nàng hôn mê, cũng không phải là bị trọng thương gì hết mà là nhìn thấy bản thân mình chảy rất nhiều máu mà hốt hoảng ngất đi. "Tốt xấu gì ta cũng là vì cứu quận chúa mà bị thương, Vương gia cũng đừng tính toán chứ! "
"Căn bản không cần làm vậy." Lượng Vũ chậm rãi mở miệng.
Cái gì? Nàng có nghe lầm hay không? Nhìn Nguyệt Hiểu biểu tình dại ra, khóe môi của Lượng Vũ cũng mỉm cười. "Từ nhỏ ta đã mặc Thiên Tằm Vũ Y do hoàng thái hậu ban tặng, đao kiếm bình thường không có khả năng gây thương tổn cho ta chút nào." Nói như vậy chắc là sẽ không đả kích tấm lòng của Nguyệt Hiểu? Dù gì hắn cũng có lòng tốt giúp mình đỡ ám khí.
Cái gì? "Ta đây không phải..." Không công bị thương? Thật sự là làm cho nàng bực mình, khi không lại làm bản thân bị thương, một câu cảm tạ cũng không có mà chỉ toàn lời trách móc, làm người tốt chẳng có lợi ích gì cả.
"Vốn là Vũ nhi có khả năng đem thích khách bắt sống nhưng bởi vì ngươi làm rối loạn cho nên bây giờ không biết ai đứng phía sau chỉ đạo màn độc thủ này, ngươi thật đúng là không phải phiền phức bình thường, nói là rất xui xẻo cũng không quá đáng đâu!" Sở quận vương không bỏ lỡ cơ hội bỏ đá xuống giếng, làm cho Nguyệt Hiểu không lời nào để nói.
"..." Đáng ghét, lần sau nàng không bao giờ... làm chuyện tốt nữa!
Danh Sách Chương: