Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Ngãi Phong Lý nhìn thức ăn Lâm Ánh Ti để trên bàn, vươn tay lấy một gói cơm nắm, lột vỏ bỏ vào miệng, liền nghe Lâm Ánh Ti hưng phấn la lên, liền giật mình nuốt nguyên cục cơm nắm vào miệng, bị sặc đến nước mắt chảy ròng ròng.
“khụ khụ khụ!” Ngãi Phong Lý mãnh liệt ho khan.
“Không thể nào! Em kích động như vậy sao? Em nha, lúc trước chị làm sao lại không phát hiện em là cong đây? Em là một con sâu tủ nha, giấu thật kĩ“. Khuôn mặt Lâm Ánh Ti đều biểu hiện chủ nhân của nó đang rất vui, cảm giác như mình đã phát hiện một sự kiện bát quái to lớn.
“Chị nói bậy cái gì đó“. Mạnh Hân rửa mặt xong thần khí xán lạn bước ra phòng vệ sinh, đến máy nước bên cạnh tivi, rót một ly nước đưa Ngãi Phong Lý.
Lâm Ánh Ti nhìn hành động của hai người, toàn nói “Em nha Ngãi Phong Lý, em năng lực từ lúc nào lại lớn như vậy? Mạnh nữ vương đều bị em thu phục.”
“Chị đừng...nói lung tung“. Ngãi Phong Lý xoa ngực, gian nan lên tiếng, Lâm Ánh Ti thật sự là rất đáng ghét.
Mạnh Hân rõ ràng không để ý đến Lâm Ánh Ti, lấy cơm nắm trên bàn, mở ra thưởng thức.
Bộ dáng Lâm Ánh Ti lúc này là nhất quyết không tha, hỏi Ngãi Phong Lý sao lại thế này, hai người bắt đầu qua lại với nhau từ lúc nào. Ngãi Phong Lý vụng trộm liếc mắt nhìn Mạnh Hân, cũng không biết Mạnh Hân lúc này đang nghĩ gì, mặt vẫn không chút thay đổi ăn cơm nắm. Ngãi Phong Lý bất đắc dĩ quay qua Lâm Ánh Ti “Thật không có, chị đừng nghĩ bản thân mình là cong liền tự cho mọi người trên thế giới cũng đều là cong“.
Mạnh Hân vừa ăn vừa gật đầu đồng ý.
“Cong thì sao? Hai người có ý kiến sao?” Lâm Ánh Ti hừ lạnh một tiếng, không vui nhìn Mạnh Hân đang cắn cơm nắm. Lòng của nàng đau quá, cơm nắm này là Hứa Cảnh Nhiên tự tay làm a, ăn nữa liền hết nha.
“Đương nhiên không có ý kiến, chỉ là chị cũng không thể nói bậy bạ cái gì nha” Ngãi Phong Lý ngượng ngùng cười cười, dù sao nàng cũng là thích nữ nhân, chỉ là không tiện nói ra mà thôi.
Lâm Ánh Ti bĩu môi, xem Mạnh Hân đều không thèm chú ý đến mình liền cũng ngoan ngoãn không nháo nữa. lúc này một gói cơm nắm lại chuẩn bị rơi vào tay giặc, Lâm Ánh Ti hô to “Dừng!”
Mạnh Hân có chút giật mình, nhìn Lâm Ánh Ti đầy bất mãm.
“Cậu để dành cho tớ một cái đi, đây là Hứa Cảnh Nhiên làm nha“. Vẽ mặt Lâm Ánh Ti đầy hạnh phúc, cũng đau lòng.
Mạnh Hân ném cơm nắm trong tay cho Lâm Ánh Ti, tìm món khác ăn. Vừa ăn vừa nghĩ đến một chuyện, mở miệng nói “Công việc bên đây có thể sẽ hoàn thành sớm hơn dự định, hai người định về nước luôn không?”
Lâm Ánh Ti nghĩ đến Hứa Cảnh Nhiên liền nói nhanh chóng trả lời “Tớ không về“.
“Tôi cũng chưa tính trở về, cũng muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghĩ“. Mạnh Hân nói xong nhìn Ngãi Phong Lý.
Ngãi Phong Lý có chút rối rắm, thủ trưởng có thể ở nơi này đi dạo, hưởng thụ cuộc sống, nàng ở lại Nhật Bản để làm gì? Nhưng nếu như là trở về thì không thể gặp được Mạnh Hân, trong nhất thời có chút khó xử.”Tiểu Phong, chị muốn đi tìm Hứa lão sư, không bằng em ở lại đi chơi cùng Mạnh nữ vương đi“. Lâm Ánh Ti vụng trộm nháy mắt cho Ngãi Phong Lý, bày ra một bộ dáng nghịch ngợm.
Ngãi Phong Lý nhìn nữ vương, trong lòng yêu lặng suy nghĩ có thể không?. Mạnh Hân cũng nhìn thấy tâm ý của Ngãi Phong Lý, “Vậy cô cùng ta ở lại đi”
Yes! Trong lòng Ngãi Phong Lý hoan hô, lập tức quyết định hạng mục này xong sẽ không về nước.
“Đúng rồi học tỷ, chị đi tìm Hứa lão sư thế nào rồi, nhìn chị em thấy cũng không tệ đi, Hứa lão sư còn làm cơm nắm cho tỷ đây” Ngãi Phong Lý là công nhận cơm nắm Hứa lão sư làm ăn rất ngon.
Lâm Ánh Ti mặt đầy đắc ý, lại ra vẻ âm trầm mở miệng nói “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn phải cố gắng.”
Mạnh Hân nhướng nhướng mày, hai người đều nhìn thấy, mặt Mạnh nữ vương là khắc hai chữ “ghét bỏ”
Ngãi Phong Lý nhìn vậy lập tức cười ra tiếng, Mạnh nữ vương cũng thật khả ái nha, ai nói nữ vương lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhất định chỉ là không có phúc phần nhìn dến một mặt này của nữ vương đi.
Mấy ngày kế tiếp nhóm người Ngãi Phong Lý lại bận rộn tăng ca, đại gia hận không thể nhanh chóng hoàn thành hạng mục này, liền có thể tiêu dao khoái hoạt trải qua tết nguyên đán. Tuy lượng công việc của hạng mục này rất nhiều, yêu cầu kỹ thuật cũng không cao lắm, nhưng chuyện đi công trường vẫn là không tránh khỏi, cũng không thể để phút cuối lại phát sinh sai xót, cho nên mặc dù trong lòng sốt ruột cũng chỉ đành theo trình tự mà làm, chỉ là gần đây thời gian tan tầm của mọi người đều trễ hơn rất nhiều. Cứ theo tiến độ này, trước tết nguyên đán một tuần có thể khải hoàn mà về nước.
Thời gian quá niên(giao thừa) năm nay là 29 tháng 1, Mạnh Hân lúc trước là nói cho phép mọi người hoàn thành hạng mục này thì có thể trực tiếp về nhà, qua kỳ nghĩ rồi mới đến công ty làm việc. Bất quá hạng mục hoàn thành sớm hơn dự định, bọn họ chỉ cần báo cáo kết quả cho công ty là có thể nghĩ ngơi. Một đám nam đông sự hưng phấn hẹn đi Hokkaido dạo một vòng (khụ! Chắc mấy thím cũng biết ở Hokkaido nổi tiếng với nền công nghiệp gì rồi há), hai nữ đồng nghiệp khác thì dự định ở lại Tokyo 2 ngày cũng sẽ về nước cùng người nhà đón tết.
Ngãi Phong Lý không hề tính toán, dù sao mình cũng là đi cùng Mạnh nữ vương.
Rất nhanh một tuần liền qua. Hạng mục lần này thuận lợi hoàn thành, một đám người hẹn nhau đi quán rượu chúc mừng đến nữa đêm.
“Hứa Cảnh Nhiên... em mặc kệ, công tác của em đã kết thúc. Ân đúng, em ngày mai liền sẽ đi tìm cô” tâm tình Lâm Ánh Ti rất tốt, vừa nghĩ có thể đi tìm Hứa Cảnh Nhiên nàng liền vui vẻ, ai mời rượu nàng đều không cự tuyệt, chỉ chốc lát sau liền đem mình uống đến nói đớt.
“Học tỷ chị uống ít một chút” Ngãi Phong Lý khuyên ngăn Lâm Ánh Ti, trong chốt lát mọi người đều cầm ly hướng về phía nàng.
“Đến đến ngươi cũng uống, tất cả mọi người cao hứng như vậy, Mạnh quản lý cậu cũng uống!” Lâm Ánh Ti lạt rót đầy rượu cho Ngãi Phong Lý, lại cùng Mạnh Hân cụng ly, ngửa đầu uống sạch ly rượu trong tay.Mọi người là gọi loại bia lâu đời của Nhật Bản, lát sau còn gọi thêm rượu trắng. Rượu bia pha tạp sẽ rất dễ làm say lòng người, mọi người lúc này vẫn ngươi một ly ta một ly uống đến hưng phấn. Ngãi Phong Lý cũng chỉ lặng lẽ chờ đợi, kiên trì chịu đựng đến lúc quay về khách sạn.
“Cô như thế nào lại không uống?” Mạnh Hân gọi một chai rượu nho, tự mình thưởng thức, giáo dưỡng 28 năm qua làm cho nàng không quen thuộc phương thức uống của nhóm đồng sự, cho nên trong một đám người nàng lại có chút độc đáo, nàng từ lúc sinh ra đã khoác cho mình vẻ ngoài ưu nhã, đây là đều mà tất cả mọi người không có.
Ngãi Phong Lý nghĩ rằng, còn không phải tại chị mà em đang muốn bảo trì hình tượng sao. Nếu không hoàn thành hạng mục đầu tiên này nàng cũng muốn hảo hảo vui đùa một phen.
“Em không quen uống rượu trắng, bia này cũng có chút đắng en uống không được”, Ngãi Phong Lý tự tìm cho mình một cái cớ.
Mạnh Hân nhướn nhướn mày, gọi phục vụ lấy thêm một cái ly, rót cho Ngãi Phong Lý một ly rượu đỏ.
“Nếm thử đi”, đôi tay thon dài của Mạnh Hân nâng ly chạm vào ly chuẩn bị cho Ngãi Phong Lý. Ngãi Phong Lý vội vàng cám ơn bưng ly lên.
“Cheers“. Ánh mắt nữ vương mị hoặc nhìn Ngãi Phong Lý, giọng nói có chút khàn khàn.
Ngãi Phong Lý nuốt nuốt nước miếng hướng Mạnh nữ vương gật đầu, dưới tác dụng của cồn, gương mặt Mạnh Hân có chút ửng đỏ, tại trong căn phòng hôn ám này lại tăng thêm vẻ mị hoặc, Ngãi Phong Lý không biết có phải bản thân mình đã say rồi không, nàng cảm giác Mạnh Hân có chút không chân thật, xinh đẹp như vậy, đẹp đến khiến người khác hít thở không thông.
Vì xác định Mạnh Hân có thật hay không, Ngãi Phong Lý vươn tay xoa xoa gương mặt Mạnh Hân. Ánh mắt tràn đầy quyến luyến.
“Cô say” Mạnh Hân nói.
“Không có, em không say”, Ngãi Phong Lý lắc đầu, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người trước mắt.
Mạnh Hân lướt mắt nhìn các tiểu công chức trong phòng, phát hiện mọi người đều không ai chú ý đến tình huống bên này. Thu hồi ánh mắt, Mạnh Hân kéo tay Ngãi Phong Lý đang trên mặt mình xuống, nhích lại gần Ngãi Phong Lý, ở bên tại nhẹ giọng hỏi “Ngãi Phong Lý cô là thích tôi có phải không?”
Ngãi Phong Lý cảm giác lời nói của Mạnh Hân như chứa ma lực, nàng gật gật đầu trả lời “Em thích chị“.
Trong lòng Mạnh Hân rối rắm, vẫn là nói ra sao. Nàng xem như xác định, Ngãi Phong Lý uống rượu vào lá gan cũng biến lớn, cái gì cũng dám nói.
Khóe miệng Mạnh Hân hơi cong lên, một gương mặt đã vốn đủ phong hoa tuyệt đại giờ phút này lại mang theo chút tà mị, chỉ thấy đôi môi Mạnh Hân khẽ mở, miệng thản nhiên phun ra vài chữ “Nhưng là chúng ta không có khả năng” (đệt, sát phong cảnh quá má)
Trong lòng Ngãi Phong Lý trong nháy mắt chua xót, Mạnh Hân từ chối cũng quá nhanh đi. Nàng là sợ mình mang đến phiền phức sao? Chính mình bất quá cũng chỉ nói thích mà thôi, nàng liền khẳng định không có khả năng. Hai mắt Ngãi Phong Lý ửng đỏ, dũng khí đã qua, lại không thể nói được lời nào.
Một hơi uống sạch ly rượu Mạnh Hân rót cho mình, nói câu xin lỗi liền vội vàng rời đi.
Ánh mắt Mạnh Hân nhìn mái tóc đuôi ngựa bước ra khỏi phòng, thở dài, phủ thêm áo khoc đuổi theo.
“Cô làm sao vậy?” Mạnh Hân ra khỏi phòng liền thấy Ngãi Phong Lý ngồi ở bậc thang, đầu chôn xuống hai đầu gối nhìn không ra có khóc hay không.
Bên ngoài rất lạnh, Ngãi Phong Lý ra ngoài cũng không mang theo áo khoác, Mạnh Hân sợ nàng cảm lạnh, cuối xuống sờ sờ đầu của nàng “Ngoan, vào đi. Coi chừng cảm lạnh”
Ngãi Phong Lý vẫn không nói lời nào, cuộn lại chính mình. Mạnh Hân vì cái gì muốn đuổi theo ra đây? Nàng chẳng phải nên làm một người vô tâm hay sao, tại sao luôn cho người khác những hành động hiểu lầm này? Lúc trước là nàng chủ động hôn mình, là nàng từ Osaka chạy về Tokyo, cũng là nàng vừa hỏi mình có thích nàng hay không.
Kết quả thì sao, một câu chúng ta không có khả năng.
Ha ha, Ngãi Phong Lý cảm giác mình thật buồn cươi, buồn cười đến cực điểm.
“Cô cảm thấy như thế nào, cùng tôi vào trước rồi nói được không?” gặp Ngãi Phong Lý vẫn im lặng, Mạnh Hân lại lên tiếng.
“Em không muốn đi vào, chị vào đi”, trong giọng nói Ngãi Phong Lý dày đặc giọng mũi, Mạnh Hân là biết tiểu cô nương này khóc.
Mạnh Hân cởi ra áo khoác của mình phủ lên người Ngãi Phong Lý, một trận gió thổi qua, rùng mình một cái.
“Ngãi Phong Lý cô là đành lòng nhìn tôi bị lạnh sao?” Mạnh Hân có chút nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ sợ ở đây ngây ngốc một hồi hai người đều sẽ bị cảm.
Ngãi Phong Lý ngẩn đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Mạnh Hân, “Chị vào đi, áo khoác trả lại cho chị, em muốn yên lặng một chút”, nói xong còn đưa áo cho Mạnh Hân.
Mạnh Hân nhìn Ngãi Phong Lý ngồi khóc cả gương mặt đều đỏ, vồn là một khuôn mặt tươi trẻ, hiện tại gương mặt nhỏ nhắn nghẹn ngào mang theo bộ dáng ủy khuất, Mạnh Hân cảm giác Ngãi Phong Lý như vật thật đáng yêu.
“Không được, cô cũng phải theo tôi vào, không thì tôi cùng với cô ngồi đây đòn gió chịu lạnh”, Mạnh Hân không nhận áo khoác, hai tay ôm thân mình có chút phát run dùng giọng điệu không khoan nhượng nói chuyện.
Ngãi Phong Lý ủy khuất đến muốn chảy nước mắt. Mạnh Hân còn là con người sao. Thật sự muốn khi dễ chết nàng sao.
Ed: đặt cược đi bà con, ai công ai thụ đây, mại zoooooô!!!!!!!!!