• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: EvNhuyen

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

“Vương Hoa” nhìn Ngải Phong Lý mỉm cười một cái, nhưng trên gương mặt lại xuất hiện một tia băng lãnh, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ngải Phong Lý, hỏi “Cô lại theo tôi sao?”

Ngải Phong Lý vỗ vỗ ngực mới vừa kinh hồn táng đảm của mình, làm bộ như không biết đối phương mà nói “Cậu tại sao lại đột nhiên đi ra dọa người a? Tôi theo cậu làm gì? Chúng ta có quen biết sao?” trong lúc nói còn lộ là một biểu tình nghi hoặc.

Ánh mắt “Vương Hoa” ép sát Ngải Phong Lý, ánh mắt hung hăng như muốn đem Ngải Phong Lý xuyên thấu. Qua hai phút sau mới có chút hòa hoãn nói với Ngải Phong Lý “Ngượng ngùng, là tôi nhận lầm người.” nói xong cũng liền xoay người rời đi, Ngải Phong Lý lần này nhìn “Vương Hoa” rời đi cũng không dám đi theo.

“Vương Hoa” vẫn ở đây như trước, Ngải Phong Lý giống như cũng không khiến hắn sinh nghi, buổi tối Ngải Phong Lý nhận được điện thoại của Mạnh Hân, Mạnh Hân ngày mai sẽ tới đây. Ngải Phong Lý nghĩ rằng cũng vừa lúc, “Vương Hoa” vẫn như bình thường mà ở lại đây, vì thế để Mạnh Hân trực tiếp đến khách sạn là được, nàng là do dự có nên nói với Mạnh Hân mình suýt chút nữa bị “Vương Hoa” phát hiện, nghĩ nghĩ nhưng cuối cùng vẫn không nói, dù sao mình cũng chưa để người kia nghi ngờ, cho nên hẳn là không xảy ra vấn đề gì đi, nàng vẫn quyết định không để Mạnh Hân lo lắng cho mình. Nhắc nhở Mạnh Hân sớm nghỉ ngơi, sau đó liền cúp điện thoại.

Kết quả lúc tối, Ngải Phong Lý rời giường đi vệ sinh, lại nghe thấy tiếng mở cửa ở cách vách, Ngải Phong Lý lặng lẽ mở một khe hở ở cửa, xuyên qua khe cửa lại thấy “Vương Hoa” lôi kéo vali chuẩn bị rời đi. Ngải Phong Lý nhanh chóng thay đồ, đeo balô liền đi theo, chờ Ngải Phong Lý xuống đến đại sảnh, “Vương Hoa” đã bước ra cửa khách sạn, Ngải Phong Lý vẫn chưa kịp trả phòng đã vội vã chạy ra ngoài, “Vương Hoa” lên xe taxi rời đi, Ngải Phong Lý cũng vội vàng đón một chiếc khác đuổi theo.

“Bát tài*, làm ơn đuổi kịp chiếc xe đằng trước.”, Ngải Phong Lý vội vàng nói với tài xế, cũng lấy điện thoại nhanh chóng liên hệ với Mạnh Hân.

[ bát tài này không phải tui ghi sai chính tả đâu nha, trong tài xế xe, người ta kêu “bát tài” là nói đến 8 tài năng của người tái xế phải có (như là nhìn, nghe, quan sát.....k nhớ nữa:v), về VN dân mình đọc thuận miệng là “bác tài” thôi.]

Mạnh Hân đang xử lý một ít văn kiện còn chưa nghỉ ngơi, thấy điện thoại của Ngải Phong Lý trong lòng có một tia dự cảm bất thường. “Uy? Làm sao?”

“Tổng giám công trình đã rời khỏi khách sạn, bị em phát hiện được, bây giờ đang theo hắn.” Ngải Phong Lý nói.

Mạnh Hân cau mày, nghĩ nghĩ một chút “Em không cần theo, trở về.”

“Cái gì?” Ngải Phong Lý cứ nghĩ bản thân mình nghe lầm, như thế nào lại bảo mình đi về đây?

Trong giọng nói Mạnh Hân lộ ra một tia lo lắng “Em nghe chị nói trước, người này có chút nguy hiểm, em đi cùng chị không yên lòng.”

Ngải Phong Lý nghe được Mạnh Hân quan tâm chính mình, trong lòng lập tức ấm lên, nói “Chị không cần lo lắng cho em, em chỉ đi xem hắn định đi nơi nào sau đó liền trở về.””Vậy được rồi, nhưng em không cần xuống xe, theo tới nơi hắn ngừng lại liền trở về khách sạn.” Mạnh Hân vẫn còn không yên lòng, cố ý dặn dò thêm.

“Được rồi em biết, chị mau ngủ đi, có chuyện gì em lại gọi điện thoại cho chị.” Lực chú ý của Ngải Phong Lý đều ở chiếc xe phía trước, xe của “Vương hoa” hết rẽ trái rồi rẽ phải giống như đã phát hiện ra xe nàng, nhưng tài xế trên xe Ngải Phong Lý vẫn nhắc nhở nàng đây là đường đi ra bến xe lửa. Ngải Phong Lý trong nhất thời có chút rối rắm, “Vương Hoa” này là đi đến trạm xe lửa, xem ra là chuẩn bị trốn chạy, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ngăn cản đối phương.

Tuy rằng “Vương Hoa” là người bị tình nghi nhất, nhưng hiện tại lại không có chứng cứ buộc tội hắn, hơn nữa chuyện này cũng không thể làm rùm beng, Ngải Phong Lý chợt nghĩ tới một thủ đoạn không phải bình thường, lập tức lấy điện thoại đánh một dãy số.

“.....Uy, ai nha.” Điện thoại truyền đến tiếng buồn ngủ mông lung, nhưng vẫn là rất nhanh tiếp điện thoại.

“Tớ là Ngải Phong Lý, bớt sàm ngôn đi, tớ biết cậu hiện tại đang ở Tây Ninh, cậu lập tức lái xe đến gần trạm xe lửa Tây Bắc ở Ninh thị chờ tớ, tốt nhất nên mang theo vài huynh đệ.”Ngải Phong Lý cảm giác được đối phương bên kia đang trong trạng thái ngây người, sau đó người bên kia liền lập tức kinh ngạc mà mở miệng “Ngải Phong Lý?”

“Tớ hiện tại có chút việc gấp, đợi một lát cùng cậu nói rõ, cậu nhanh lên một chút.” Ngải Phong Lý có chút sốt ruột, hy vọng người này còn có thể dùng được.

“Được rồi, 20 phút, lập tức đến!”

Diêu Thư Hải cơ hồ là từ trên giường nhảy lên, vội vàng lấy thêm áo khoác liền đi ra ngoài, từ trong gara lấy ra chiếc xe BMW, liền thẳng hướng nhà ga mà đi.”

Diêu Thư Hải gọi hơn 10 cuộc điện thoại, đơn giản điều là “Nhà ga Tây Bắc, nhanh chóng lái xe qua đó.”

Chỉ chốc lát sau, tám chiếc xe thể thao gầm thét mà chạy đến gần.

“Diêu ca, đêm nay sao lại đột nhiên hẹn chúng ta ra chơi xe?”một nam sinh thoạt nhĩ bĩ bĩ ôm theo một cô nương chạy trên chiếc thể thao màu đỏ đến.

Diêu Thư Hải đứng bên cạnh xe của mình, nhìn tiểu cô nương bên kia, nhíu nhíu mày “Có chút việc ngươi lại mang theo tiểu mỹ nhân này đến làm chi.”

“Chuyện gì mà gấp như vậy?” người khác cũng hỏi.

Diêu Thư Hải định nói thì di động vang lên, “Uy? Cậu đến chưa? Bọn tớ hiện tại đang ở đây.”

Ngải Phong Lý cũng nhanh chóng đến nhà ga, vì thế liền nói “Đến đến, cậu chú ý một chút, có hai chiếc xe taxi đang theo sát nhau mà đến, cậu giúp tớ ngăn chiếc taxi phía trước lại, biển số xe là ******.”

“Đi, vậy còn cậu?” Diêu Thư Hải hiếu kỳ hỏi, Ngải Phong Lý hôm nay thật sự rất kỳ quái a, không chỉ chủ động liên hệ mà còn khẩn trương nhờ hắn hỗ trợ.

“Tớ ở phía sau chiếc xe đó, lập tức đến, một lát cùng cậu nói, nhanh đi chặn xe a.” Ngải Phong Lý có chút sốt ruột cúp điện thoại.”Chuẩn bị một chút, mọi người giúp ta chặn một xe taxi, theo ta mà hành động.” Diêu Thư Hải nói xong liền lên xe, vài phút sau đã nhìn thấy hai chiếc taxi mà Ngải Phong Lý miêu tả, Diêu Thư Hải đạp ga, xe liền xông ra ngoài, lập tức nguyên đoàn xe thể thao vây kính hai chiếc taxi.

Ngải Phong Lý bước xuống xe, trả tiền taxi để tài xế rời đi, nàng thì lập tức bước đến bên cạnh Diêu Thư Hải, vì thế tình hình bây giờ chỉ có chiếc taxi của “Vương Hoa” bị bao vây, tài xế taxi lập tức ngơ ngác, có chút sợ hãi xuống xe hỏi tại sao lại thế này, Ngải Phong Lý bước đến trước tài xế nói “Ngượng ngùng đại thúc, chúng ta là muốn tìm vị khách nhân đang ngồi trên xe của ngài, ngài cho hắn xuống xe là có thể đi.”

Vị tài xế kia lập tức hiểu được ý của Ngải Phong Lý, mở cửa xe cho “Vương Hoa” bước xuống, lại mở cốp xe đem hành lý của “Vương Hoa” ném ra, tiền xe cũng chưa lấy đã lập tức rời đi. “Vương Hoa” có chút chật vật bị một đám xe thể thao vây quanh ở giữa, Diêu thư Hải hỏi Ngải Phong Lý “Bây giờ chúng ta làm gì? Người này tính sao?”

Biểu tình Ngải Phong Lý đột nhiên có chút quẫn bách “Tớ không biết.”, nàng chỉ nghĩ là không để “Vương Hoa” chạy trốn nhưng là chưa nghĩ đến ngăn đối phương xong sau đó sẽ làm gì, Mạnh Hân ngày mai mới đến đây, dù sao bây giờ cũng đang là nửa đêm, nhờ Diêu Thư Hải mang “Vương Hoa” về nhà hắn trước, chờ ngày mai Mạnh Hân đến đây rồi tính tiếp.

Vì thế Ngải Phong Lý có chút ngượng ngùng hỏi Diêu Thư Hải “Cậu có thể cho hắn ở lại một đêm được không?”

“Cái gì?” Diêu Thư Hải đầy mặt không tin.

Những người khác xuống xe lại đây xem náo nhiệt cũng bật cười, mọi người còn tưởng rằng Diêu Thư Hải là đến diễn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả mỹ nhân này lại đưa cho anh hùng một trung niên đại thúc là sao.

Diêu Thư Hải lớn tiếng quát những người này “Được rồi, được rồi, không được cười, về đi, hôm nào tôi mời mọi người ăn cơm.”

Mọi người huýt sáo lập tức giải tán, động cơ từng tiếng từng tiếng gào thét trên đường đi xa, lưu lại đây còn ba người Ngải Phong Lý, Vương Hoa cùng Diêu Thư Hải.

“Ngươi tại sao lại không nói lời nào?” Diêu Thư Hải nhìn “Vương Hoa” vẫn trầm mặc, người này chẳng lẽ là một người câm.

“Người nọ là bị câm sao?” Diêu Thư Hải hiếu kỳ hỏi Ngải Phong Lý.

Ngải Phong Lý lập tức quăng cho Diêu Thư Hải ánh mắt trợn trắng nói “Được rồi, trước tiên mang hắn đến chỗ nào ở lại đi, bây giờ cũng đã hơn nữa đêm, tớ không ngủ chờ nữ vương lại đây là tốt rồi.”

“Nữ vương?” Diêu Thư Hải hỏi.

“Là quản lý của chúng tớ, nói gì thì nói chúng tớ không thể lên xe trước sao? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy lạnh à?” Ngải Phong Lý ôm thân hình có chút lạnh run của mình, nàng ra ngoài chỉ kịp khoác áo khoác, phía trong chỉ có chút quần áo mỏng manh, hiện tại là đêm khuya, một trận gió thổi qua thôi cũng cảm thấy đặc biệt lạnh.

“Được rồi, lên xe trước đi” Diêu Thư Hải nói xong liền túm “Vương Hoa” ném vào chỗ ngồi phía sau, đeo dây an toàn xong mới để Ngải Phong Lý đi lên ghế phó lái, chính mình cũng theo lên xe.

“Trong nhà tớ cũng không có ai, không bằng đến nhà tớ đi, trời cũng sắp sáng, chờ nữ vương của cậu đến chúng ta đem người giao cho nàng là được rồi.” Diêu Thư Hải cũng không trưng cầu ý kiến của Ngải Phong Lý, lập tức lái xe về hướng nhà mình.

Ngải Phong Lý gật gật đầu, tỏ vẽ mình không có ý kiến.

Trong suốt dọc đường đi “Vương Hoa” cũng không nói câu nào, Diêu Thư Hải cũng rất có ý tứ, không hỏi Ngải Phong Lý vì sao lại chặn người này, Ngải Phong Lý tìm hắn hổ trợ hắn thật sự rất ui vẻ.

Ngải Phong Lý quen biết Diêu Thư Hải cũng không lâu, chỉ là lúc còn đi thực tập mà hai người nhận thức nhau, lúc thực tập Ngải Phong Lý không chỉ có thái độ tốt, hơn nữa không sợ mệt không sợ khổ mà cùng mọi người học tập. Diêu Thư Hải lấy thân phận là con trai cục trưởng rêu rao khắp nơi, điều không chịu công tác, rêu rao đến rêu rao đi cuối cùng lại coi trọng Ngải Phong Lý. Nhưng Ngải Phong Lý lúc ấy đều không cho hắn chút mặt mũi mà cự tuyệt, kỳ thật Diêu Thư Hải đối với Ngải Phong Lý đã sử dụng đủ loại ân cần, nhưng cuối cùng Ngải Phong Lý dùng thái độ cứng rắn mà cự tuyệt, một chút cũng không nhìn tới hắn, Diêu Thư Hải rất nhanh liền bại trận, không thể làm người yêu vậy thì làm huynh đệ đi, cho nên Diêu Thư Hải liền nói với Ngải Phong Lý, ở đây có gì khó khăn thì cứ việc tìm tới hắn.

Ngải Phong Lý lúc ấy cảm thấy mình chắn sẽ không còn trở lại đây, ai ngờ nhanh như vậy liền nhờ người ta giúp đỡ, cho nên trải qua sự việc vừa rồi, Ngải Phong Lý còn thật sự rất cảm kích Diêu Thư Hải.

“Cảm ơn cậu” Ngải Phong Lý nghĩ đến liền nói ra khỏi miệng.

“Ơn nghĩa cái gì, chuyện này không phải tớ đã đáp ứng cậu từ trước rồi sao? Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi” Diêu Thư Hải cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK