Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
“Sẽ không trùng hợp như vậy đi? Em cũng đang làm việc ở Thanh Hải”, Vương Tử Yên đưa cho Ngãi Phong Lý một cái khăn tay, liền nghe đối phương nói đang làm việc ở Thanh Hải, ánh mắt lập tức sáng lên.
Di động Ngãi Phong Lý vang lên, “Uy?” “Ân em đến rồi, em đang ở quán cà phê đối diện suối phun nước, chị đi lại liền sẽ thấy.”
Lâm Ánh Ti cúp điện thoại đi qua tìm nàng, Ngãi Phong Lý muốn tạm biệt Vương Tử Yên, nghe Lâm Ánh Ti muốn lại đây cũng thành thật ngồi chờ.
“Em có hẹn?” Vương Tử Yên cầm ly cà phê nhẹ nhàng uống một ngụm, mở miệng hỏi.
Ngãi Phong Lý quay lại nhìn Vương Tử Yên, vừa lúc có một ánh nắng theo cửa sổ chiếu vào trên mặt Vương Tử Yên, đối phương hơi mị mắt, chất lỏng trên môi phản chiếu chút ánh sáng. Vương Tử Yên càng trưởng thành càng có mị lực, ngay cả ăn mặc Ngãi Phong Lý liền nhìn đã biết giá cả không thấp lại có một phần khí chất thượng lưu, giờ phút này Ngãi Phong Lý bị Vương Tử Yên kinh diễm một phen, có chút xấu hổ gật đầu.
Lâm Ánh Ti vào quán cà phê liền nhìn thấy Ngãi Phong Lý đang ngồi cùng một nữ nhân tóc ngắn, Ngãi Phong Lý mặc áo gió màu đen giống lúc ở Nhật Bản, một chút cũng không giống tiểu nữ hài thích trang điểm, cho nên mặc dù Ngãi Phong Lý đưa lưng về phía mình, Lâm Ánh Ti cũng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra. Nàng đến gần phát hiện bộ dáng nữ tử tóc ngắn này cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn có chút quen mắt, bất quá so với mình và nữ vương còn kém một chút, Lâm Ánh Ti trong lòng âm thầm đánh giá.
“Tiểu Phong, em có nhớ chị hay không?”, Lâm Ánh Ti đứng bên cạnh Ngãi Phong Lý, dùng ngữ khí câu người hỏi, tuyệt không thèm để ý người bên ngoài.
Ngãi Phong Lý bất đắc dĩ cười cười nhìn Vương Tử Yên, xê dịch vào trong ghế dài, chừa cho Lâm Ánh Ti một chỗ trống ngồi xuống. Lâm Ánh Ti cởi áo khoác còn hào phóng cho Vương Tử Yên một nụ cười chào hỏi, sau đó ngồi xuống.
Vương Tử Yên lúc nãy liền chú ý một nữ nhân hướng các nàng mà đi tới, người này mặt áo khoác đỏ dài từ trên xuống mắt cá chân, nhìn kỹ là sản phẩm mới của Dior. Một mái tóc dài uốn cong bềnh bồng, trang điểm kỹ càng tựa như một yêu nghiệt, diện mạo lại thượng thừa, chính là có chút yêu mị. Vương Tử Yên biết bản thân là không bằng người này, chỉ không ngờ là người mà Ngãi Phong Lý hẹn, nàng là thực hiếu kỳ mị lực đặc thù của Ngãi Phong Lý, người này, bất tri bất giác trêu chọc đến bao nhiêu người đây?
“Tiểu Phong em không giới thiệu một chút sao?”, Lâm Ánh Ti ngoắc phục vụ, gọi một ly ca cao nóng, nhìn Vương Tử Yên hỏi Ngãi Phong Lý.
Ngãi Phong Lý cảm giác ba người ngồi cùng một chỗ có chút không tự nhiên, mở miệng nói “Vị này là học tỷ thời trung học của em, Vương Tử Yên”
“Vương Tử Yên? Khó trách có chút quen mắt, cô lớn lên thật giống Chương Tử Di?”
Vương Tử Yên nghe nói thế cười cười “Cảm ơn khích lệ”
“Tôi là Lâm Ánh Ti, cùng là học tỷ của Ngãi Phong Lý, nhưng mà là đại học, còn bây giờ là đồng sự của nàng”, Lâm Ánh Ti nháy mắt nhìn đối phương tự giới thiệu.”Cũng ở Thanh Hải?” Vương Tử Yên hỏi. Lâm Ánh Ti gật đầu, Vương Tử Yên liền nói “Qua hết kỳ nghĩ này tôi cũng đến Thanh Hải làm việc, đến lúc đó đều là đồng sự, còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn.” Vương Tử Yên cong môi nở nụ cười, hòa nhã nhìn Lâm Ánh Ti.
Lâm Ánh Ti trái lại kinh ngạc gật đầu, ngoài miệng nói cho nhau chiếu cố, lại hiếu kỳ Vương Tử Yên là công tác ở bộ phận nào.
Hai người một hỏi một đáp đi lên, Ngãi Phong Lý ngồi ở bên cạnh triệt để bị phớt lờ, chờ phục vụ đem ca cao, Lâm Ánh Ti uống cũng gần xong Ngãi Phong Lý mới mở miệng “Vương học tỷ, có lẽ chúng ta phải đi trước, Lâm học tỷ tìm em có chút việc, Ngãi Phong Lý vừa nói vừa lặng lẽ lôi kéo quần Lâm Ánh Ti.
“Ân đúng, tôi tìm tiểu Phong có chút việc. Vương tiểu thư, lần sau gặp lại” Lâm Ánh Ti còn khuôn mẫu nói lời tạm biệt với Vương Tử Yên, vừa rồi nói chuyện với Vương Tử Yên nhiều như vậy, thấy đối phương cũng không tệ lắm, kiến thức hơn người, năng lực cũng không sai, chỉ là nếu đối phương ở lại công ty bên Mỹ sẽ rất có tiền đồ, lựa chọn về nước phát triển cũng có chút đáng tiếc.
Vương Tử Yên muốn ngồi lại thêm một chút, để hai người đi trước không cần chú ý tới nàng, Ngãi Phong Lý mặc áo gió màu đen đứng lên, hạ thân là một quần bò có chút đậm, dưới chân mang đôi giày thoạt nhìn rất giống lông mao. Đi vài bước còn quay lại phất tay tạm biệt, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười hệt như xuân phong, làm Vương Tử Yên một trận tâm động. Vương Tử Yên đáp lại một nụ cười nhìn hai người bước ra quán cà phê. Ngãi Phong Lý bắt đầu từ năm hai đại học không biết từ đâu tìm ra phong cách ăn mặc này, cũng không phải là dạng quần áo trung tính, đơn giản để người nhìn cảm thấy thoải mái.
Xã hội này giống như không ảnh hưởng đến nàng bao nhiêu, Vương Tử Yên cuối đầu nhìn mình một thân hàng hiệu, một cái cũng đến trăm vạn, nhưng vẫn cảm thấy mình từ đầu đến cuối vẫn làm không bằng đối phương, nàng đã nhiễm rất nhiều thế tục trong cuộc sống thường nhân này. Cũng vì thế mà nàng thích Ngãi Phong Lý như vậy, Vương Tử Yên sinh ra một ít cảm khái, xem qua mấy năm nay người kia lòng nàng chưa từng thay đổi qua. Mà lúc này, nàng nhất định phải có hành động.
Hôm nay thời tiết rất sáng sủa, ánh mặt trời chiếu rộng rãi khắp nơi. Dòng người trên quảng trường cũng càng ngày càng nhiều, nói vậy bọn họ cũng là có cùng cảnh ngộ giống nàng đi, nên mặc dù là ngày đầu năm mấy cửa hàng xung quanh quảng trường cũng chật kín chỗ ngồi, Ngãi Phong Lý có chút đồng tình những nhân viên phục vụ trong cửa hàng không thể ở nhà cùng người thân đoàn tụ.
“Vương Tử Yên là thích em?” Lâm Ánh Ti đột nhiên hỏi.
“Như thế nào có thể...”
“Em chẳng lẽ không nhìn ra nàng là cong?” Lâm Ánh Ti hiếu kỳ.
“Học tỷ có phải chị là cong, cho nên ngay cả cột điện nhà mình đều nghĩ là cong?” Ngãi Phong Lý có chút không vui nói.
“Cột điện vốn là cong” Lâm Ánh Ti phản bác. “Kỳ thật chị cũng không nhìn rõ Vương Tử Yên là có ý với em hay không, nhưng chị khẳng định nàng là cong, đồng loại với nhau, chị có cảm giác” Lâm Ánh Ti có chút đắc ý nói, nàng là muốn hỏi Ngãi Phong Lý thật không có cảm giác gì sao? Nhưng nhớ đến sự việc chưa rõ ràng của Ngãi Phong Lý cùng Mạnh Hân nên cũng không nói ra.
Ngãi Phong Lý âm thầm suy nghĩ Vương Tử Yên thật sự là les sao? Nàng là lần đầu tiên cảm giác bên người có nhiều đồng loại như vậy. Nghĩ đến đây nàng lại nhớ tới Mạnh Hân, biểu tình có chút tối tăm.
“Học tỷ, chị hẹn em ra làm gì?” Ngãi Phong Lý thu hồi cảm xúc của mình hỏi.
Lâm Ánh Ti vốn ăn mặc kinh diễm, lại bất chợt nở nụ cười thập phần tươi đẹp, chọc người qua đường xung quanh chú ý tới mỹ nữ yêu nghiệt này. “Chị muốn em theo giúp chị chọn quà sinh nhật cho Hứa lão sư.”
“Quà sinh nhật?”
“Sinh Nhật của Hứa lão sư là đại niên sơ lục (ngày mùng 6 bên mình đó), vừa vặn chúng ta còn chưa đi làm“. Lâm Ánh Ti tâm tình rất tốt, vừa nghĩ đến trước lúc đi làm có thể danh chính ngôn thuận hẹn Hứa lão sư, nàng liền hận hôm nay là sơ ngủ (mùng 5). Mấy ngày nay Hứa Cảnh Nhiên về nhà, cùng gia đình vui vẻ đón tết, nàng cũng ngại ngùng gõ cửa đến thăm, kỳ thật chủ yếu năm đó nàng thổ lộ với Hứa Cảnh Nhiên đã gây ồn ào một thời gian, người nhà Hứa Cảnh Nhiên chắc chắn cũng có nghe qua một ít đồn đãi, nên nàng vẫn không dám tạo cho sinh hoạt Hứa Cảnh Nhiên thêm nhiều phiền não, cũng không tự nhận ra bản thân nàng mới là phiền não lớn nhất của Hứa Cảnh Nhiên.
“Chị muốn tặng Hứa lão sư cái gì?” Ngãi Phong Lý hỏi, loại chuyện chọn lễ vật này nàng cũng không thông thạo, bình thường bằng hữu của nàng không nhiều, chỉ có một hảo bằng hữu là khuê mật nhận thức từ nhỏ cùng nàng lớn lên, hơn nữa mỗi lần sinh nhật đối phương các nàng đều sẽ chủ động nói mình muốn gì, yêu cầu cùng nằm trong phạm vi khả năng của đối phương, cho nên Ngãi Phong Lý cũng chưa từng vì sinh nhật của ai mà hao tổn tâm tư chọn quà.
“Nhẫn”, nếu không phải nhìn mặt nghiêm túc của Lâm Ánh Ti, Ngãi Phong Lý thật sự tưởng rằng nàng nói đùa.
“Chị cùng Hứa lão sư phát triển nhanh như vậy sao?” Ngãi Phong Lý hiếu kỳ
Gương mặt Lâm Ánh Ti lặng lẽ xụ xuống “Làm sao lại nhanh như vậy a, lúc ở Osaka nàng đều không cho chị ở chung.”
Ngãi Phong Lý không nói gì, nghĩ rằng Hứa lão sư cao lãnh như vậy làm sao cho chị ở cùng, nhưng trên mặt vẫn bộ dáng thành thật hỏi “Vậy chị đưa nhẫn có phải nóng lòng quá rồi không?”
“Không nóng vội, chị muốn chọn một chiếc nhẫn đồng nhất với sợi dây chuyền đưa cho nàng, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ đem chiếc nhẫn này đeo vào ngón áp út của nàng“. Lâm Ánh Ti nói rất thành khẩn, cũng rất tự tin. Ngãi Phong Lý nhất thời có chút hâm mộ đối phương, ngay cả tính tình lãnh đạm như Hứa lão sư cũng khiến Lâm Ánh Ti nguyện tâm theo đuổi, mà Mạnh Hân thì sao?
“Em cảm giác thế nào” Lâm Ánh Ti có chút hưng phấn hỏi Ngãi Phong Lý.
“Rất tốt” Ngãi Phong Lý cười cười, trên mặt lại mang theo một chút cô đơn.
“Chị muốn cho em chọn một cái, tuy rằng chị cũng đã nhìn trúng một chiếc, nhưng vẫn muốn cho em nhìn xem, dù sao Hứa lão sư rất có hảo cảm với em, hơn nữa sở thích của hai người cũng khá giống.”
“Cho nên em là đến giúp chị đánh giá, nhẫn chị đã chọn được rồi phải không?”
“Đúng vậy, chị đưa em đi qua nhìn xem, em cảm thấy được chị liền mua, một hồi mời em ăn cơm,“ Lâm Ánh Ti nói.
Ngãi Phong Lý nghe mình không cần chọn, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, cùng Lâm Ánh Ti đi đến cửa hàng trang sức.
Hai người cùng nhau đi tới một con đường phía sau quảng trường, con phố này là phố quốc tế, thường ngày Ngãi Phong Lý cũng sẽ không đến đây, chủ yếu là bồi mụ mụ đến mua đồ. Ngãi mụ theo đuổi phẩm chất sinh hoạt cao hơn Ngãi Phong Lý rất nhiều, ở nhà “tiêu phí quân chủ” (xài tiền) chính là Đàm nữ sĩ, hai vị họ Ngãi đều hưởng thụ khổ sở kiếm tiền nuôi gia đình.