• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ánh Ti mang Ngãi Phong Lý đến một nhà hàng cơm Tây xa hoa, lúc trước Ngãi Phong Lý nhìn chương trình ẩm thực trên tivi có biết đến nhà hàng này, vẫn không có cơ hội đến. Vì thế nhìn một vòng menu liền chọn cho mình một phần bít tết cùng một ly cà phê lam sơn, Lâm Ánh Ti lại chỉ gọi một phần salad hoa quả.

Sau khi gọi món Ngãi Phong Lý nhìn chằm chằm Lâm Ánh Ti, nhìn đến da đầu Lâm Ánh Ti run lên, chịu không nổi mới mở miệng “Em làm gì mà nhìn chị như vậy?”

“Chị hết tiền rồi có phải hay không?” Ngãi Phong Lý nhỏ giọng hỏi.

“Em nói cái gì?”

“Chị có phải bây giờ thật sự là hết tiền rồi phải không, hay để hôm nay em mời chị đi, chị đừng ủy khuất mình như vậy?” Ngãi Phong Lý đầy mặt chân thành mở miệng.

Lâm Ánh Ti sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của Ngãi Phong Lý, liền bày ra bộ dáng đáng thương hề hề nói “Kia tốt, chị biết em là tốt nhất, vậy lát nữa em bỏ tiền nga.”

Ngãi Phong Lý âm thầm ngẫm lại ví tiền của mình, hẳn là đủ, không đủ cũng có thể xoát thẻ nha, liền nhìn Lâm Ánh Ti gật đầu.

“Phốc”, Lâm Ánh Ti lập tức bật cười, “Em như thế nào lại khả ái như vậy, chị tiếc thay cho Mạnh Hân vì đã không cần em a.”

Trong nhà hàng vừa mới cất tiếng đàn violon độc tấu, Ngãi Phong Lý suy nghĩ, lại nghe theo tiếng đàn trong lòng không khỏi trầm xuống, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng “Vì cái gì lại mâu thuẫn chuyện tình cảm đến vậy?”

Lâm Ánh Ti đổi thành bộ dáng nghiêm túc, ngồi thẳng thân mình, mở miệng nói “'Em xác định là em thật sự thích nàng?”

Ngãi Phong Lý trực tiếp lắc đầu, suy nghĩ một lát lại gật đầu một cái “Thích”

“Ai~~, em biết vì sao với năng lực xuất chúng của Mạnh Hân như vậy lại không thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Thanh Hải sao?” Lâm Ánh Ti mở miệng.

“Không phải là cha của Mạnh Hân còn đang nhận chức tổng giám đốc sao?”

“Em nha, nên nói em là thật thà, hay là ngu ngốc đây.”

“Vậy thì tại sao?” Ngãi Phong Lý có chút không hiểu.

“Kỳ thật Mạnh tổng cũng đã có ý định thoái vị, dù sao Mạnh chủ tịch cũng đã lớn tuổi, nhưng Mạnh gia là muốn cho Mạnh Hàn làm tổng giám đốc, mà năng lực của Mạnh Hàn lại không đủ, cho nên người của Mạnh gia vẫn giữ lại vị trí cũ, kéo dài thời gian, chờ trưởng tôn Mạnh gia rèn luyện thật tốt liền thoái vị nhường ngôi, phỏng chừng cũng nhanh thôi”, Lâm Ánh Ti nói.

Ngãi Phong Lý có chút không hiểu “Là Mạnh gia truyền nam không truyền nữ? Nhưng cho dù là như vậy, Mạnh Hân cũng đã giúp Thanh Hải tiến vào quốc tế, đó cũng là một công lớn a, cái ghế tổng giám đốc kia cũng không quá năng lực của nàng đi, cũng đều là của Mạnh gia không phải sao?”

“Em cho rằng ai cũng nghĩ như em.” Lâm Ánh Ti liếc mắt nhìn Ngãi Phong Lý “Thị trường quốc tế thật đúng là do một tay Mạnh Hân làm, nhưng nàng cũng là vì bản thân mà tích lũy tài sản, dã tâm của nàng cũng không chỉ như thế. Hơn nữa Mạnh gia cũng không có chuyện truyền nam không truyền nữ như em vừa nói, cho nên vì cái gì Mạnh lão gia tử yêu thương Mạnh Hân như vậy cũng không nguyện ý dễ nàng kế thừa Mạnh gia cũng khiến người khác không thể lý giải nổi.”Ngãi Phong Lý nhìn biểu tình nghi hoặc của Lâm Ánh Ti, trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện, thốt ra một câu “Chẳng lẽ nàng không phải thân sinh*?” [con ruột].

“Em cũng đừng nói bậy, loại chuyện này là tối kỵ của hào môn, ngoại trừ Mạnh Hân không thể lên làm tổng giám đốc, nhưng ở Mạnh gia vẫn thụ ngàn vạn sủng ái, chuyện này hẳn là không có khả năng“. Lâm Ánh Ti cảm khái nói, Ngãi Phong Lý động não cũng có chút lớn đi.

“Nhưng mà, nếu là như vậy, cùng quan điểm tình cảm của nàng có quan hệ gì a.” Ngãi Phong Lý có chút rầu rĩ nói.

“Ngài hảo, cơm các ngài gọi.”, phục vụ sinh đem thức ăn bày ra trên bàn trước mặt hai người, Ngãi Phong Lý nhìn một bàn không có một chút thèm ăn, thật sự là không nên nhắc đến chuyện phiền lòng này a~.

Lâm Ánh Ti dùng nĩa cắm một khối đu đủ nói “Cho nên nàng thật là không mâu thuẩn chuyện tình cảm, chỉ là tính cách của Mạnh Hân rất cường thế, dã tâm lại lớn, làm sao lại nguyện ý cùng một nam nhân khoái hoạt đàm chuyện luyến ái đây? Nói đến vị hôn phu trong truyền thuyết Nguyên Bạc kia, như em cũng thấy, hắn là gay, cho nên Mạnh nữ vương mới ngầm đồng ý chuyện này.”

“Kia nếu là phụ nữ?”, Ngãi Phong Lý hỏi, nàng không phải nam a.

Lâm Ánh Ti bí hiểm lấy cái nĩa chọt chọt dĩa salad nói “nàng phỏng chừng là nữ thẳng a.”

“Ngao...”, Ngãi Phong Lý có chút giật mình cắn đầu lưỡi mình, “Chị lại đùa cái gì, nàng đều cùng em....”, “Cáp, rốt cục em cũng thừa nhận mình cùng Mạnh Hân lăn giường qua?”, Lâm Ánh Ti có chút không thuần khiết cười, lại dùng mặt nghiêm túc nói “Kỳ thật hướng tính của nàng chị cũng không xác định, nàng cũng không cùng ai công khai qua. Hơn nữa em chỉ dùng chuyện nàng cùng nữ nhân lăn giường cũng không thể khẳng định nàng là đồng tính, chỉ có thể nói là em rất đơn thuần.“.

“Lời này của chị là có ý gì?” Ngãi Phong Lý hỏi.

Lâm Ánh Ti có chút thấm thía trả lời “Không có ai quy định cùng nữ giới sex liền là đồng tính luyến ái, hơn nữa những người càng có tiền thì càng thích thử những thứ này, kỳ thực sex và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rất nhiều nữ nhân vì giải quyết nhu cầu, lại không muốn phiền toái về sau đều sẽ lựa chọn người cùng giới mà bầu bạn, bởi vì dã tâm của người cùng giới sẽ ít hơn người khác giới rất nhiều.”

Ngãi Phong Lý nghe nói xong cúi đầu, một lát sau mới mở miệng “Cho nên ý chị nói, nàng đối với emchỉ là nhất thời phát tình?”

Tuy Lâm Ánh Ti cảm giác lời này có chút là lạ, nhưng vẫn cảm thấy có chút đạo lý, vì thế gật gật đầu.

“Nàng đúng thật là cầm thú.”, Ngãi Phong Lý có chút phát tiết cắn cắn bít tết.

Lâm Ánh Ti có chút chột dạ nhìn Ngãi Phong Lý nói “Tuy là nói như vậy, em cũng không thể chỉ như vậy liền trực tiếp phủ định Mạnh nữ vương, vạn nhất Mạnh nữ vương thật không có ý tứ kia thì sao, nói không chừng em là ngoại lệ trong sinh mệnh của nàng thì sao, em chính là người trời cao phái tới cứu vớt nàng thì sao?”

“Người mà chờ người khác cứu, không bằng chờ chết đi.” Ngãi Phong Lý nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Ánh Ti có chút trợn mắt há mồm, thật đúng là không nói ra lời, Ngãi Phong Lý thật sự là thay đổi a, khẳng định nguyên nhân là Mạnh Hân a. Lâm Ánh Ti không khỏi có chút đồng tình Mạnh Hân, gặp phải một con chuột nhỏ có răng nanh sắc bén như vậy.Cơm nước xong hai người trực tiếp đón taxi đến nhà Hứa Cảnh Nhiên ở ngoại ô. “Tại sao chị lại không mua xe?” Ngãi Phong Lý đột nhiên có chút hiếu kỳ, với tính cách của Lâm Ánh Ti hẳn là đã sớm mua xe hơi cho riêng mình mới đúng, nhưng nhất định phải là màu đỏ mới phù hợp với khí chất của nàng.

Lâm Ánh Ti quay mặt qua, ho nhẹ hai tiếng, nói “em cũng nên biết rõ, có một vài cá nhân không thích hợp để lái xe.”

Ánh mắt Ngãi Phong Lý đánh giá từ trên xuống dưới Lâm Ánh Ti một lần, nói “Rất tốt nha, tay chân lành lặn, nhìn qua cũng không có sinh lý khác thường gì a.”

“Tâm lý chị không toàn diện.” Lâm Ánh Ti tức giận nói.

Ngãi Phong Lý cười đến run rẩy hết cả người “Chị là sợ hãi có phải hay không?”

Tuy rằng người trước mặt cười rất xinh đẹp,cười đến người khác nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng mà chỉ bằng việc nàng cười nhạo mình, Lâm Ánh Ti đã không chút lưu tình tìm vật gì đó đánh nàng. Nếu không phải lúc trước Lâm Ánh Ti từng trải qua một tai nạn giao thông nhỏ thì sẽ sinh ra tâm lý bóng ma như bây giờ sao. Ai mà có thể quên được chuyện này chứ.

“Được rồi không cười chị, không phải Hứa lão sư biết lái xe sao, sau này để nàng làm tài xế cho chị là tốt rồi.”

“Chuyện này cũng không tệ nha.”, tuy ngoài miệng Lâm Ánh Ti nói vậy, nhưng trong lòng đã bổ não cuộc sống hạnh phúc lúc ở chung cùng Hứa Cảnh Nhiên, mỗi ngày tan tầm đều được nàng đưa đi rước về.

Cái gì gọi là rất nhanh đến được ngoại ô, xe đã đến trường đại học chạy bảy tám trăm mét liền tìm được địa chỉ phía sau ngã tư đường, Lâm Ánh Ti liền kêu dừng, trả tiền rồi xuống xe.

“Em nghĩ chắc cũng không còn xa đâu” Ngãi Phong Lý nói.

Lâm Ánh Ti gật gật đầu, nói “Em gọi điện thoại cho nàng đi, hỏi cụ thể một chút là nhà nào.”

“Chị không biết nhà nàng sao?” Ngãi Phong Lý nhìn xung quanh tiểu khu, có chút nghẹn họng mà nhìn Lâm Ánh Ti.

“Chị chỉ biết là ở phụ cận Ngô Đồng, được rồi được rồi, em mau gọi đi.”

Ngãi Phong Lý lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Cảnh Nhiên “Uy, Hứa lão sư cô có ở nhà không?”

“Ân, cái kia.... em cùng Lâm học tỷ đang ở gần Ngô Đồng, muốn hỏi một chút có phải cô cũng ở gần đây không?”

“Hảo. Biết. lão sư tái kiến.”

Ngãi Phong Lý cúp điện thoại, Lâm Ánh Ti vội vàng hỏi “Là nơi nào?”

“Hứa lão sư nói hiện tại nàng không có ở nhà.” Ngãi Phong Lý nói.

Biểu tình của Lâm Ánh Ti lập tức hạ xuống “Nàng như thế nào lại không ở nhà? Nàng đi làm gì a...”

Ngãi Phong Lý bĩu môi nói “Chị cho rằng ai cũng nhàn rỗi giống như chị sao? Người ta không có quyền đi làm việc của mình sao? Chúng ta bây giờ nên làm cái gì?”

“Em đi về trước đi, chị ở đây chờ nàng.” Lâm Ánh Ti nắm chặt áo lông trên người mình nói. Ngoại ô cái gì cũng tốt, chỉ là có chút lạnh.

Một trận gió thổi qua, tóc Ngãi Phong Lý bị gió thổi hỗn độn. “.....Chị”

Ngãi Phong Lý đem khăn quàng cổ mở ra một nữa, đem tóc bị gió thổi bay nhét lại trở vào, nói “Bây giờ em cũng không làm gì, ở đây cùng chị đi một vòng, buổi chiều em trở về.'

“Hảo”, Lâm Ánh Ti cười cười sờ đầu Ngãi Phong Lý, thật sự là một hài tử thiện lương thấu hiểu lòng người.

Ngô Đông từng nói, ngược hướng với tiểu khu có một công viên, là chỗ mà địa phương tu kiến lại cho người dân, bên trong vẫn còn rất nhiều công trình chưa kịp tháo dỡ, ngổn ngang nằm khắp nơi. Vừa bước vào công viên liền thấy hoa mai nở rộ, tuy bây giờ là tạm coi là hết tết, cảnh sắc cũng không tệ lắm. Không khí ngoại ô thập phần trong lành, bây giờ chỉ mới 3 giờ, công viên cũng không có người khác, hai người liền đi dạo nói chuyện, cũng rất là hưởng thụ. Ở trong thành phố lâu như vậy, hàng trăm áp lực áp khiến người khác không thở nổi, giờ phút này hai người đều cảm giác thể xác và tinh thần mình rất thoải mái.

“Xem ra về sau nên đến đây thường một chút.” Lâm Ánh Ti nói

Ngãi Phong Lý gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Đi một vòng đến 4 giờ, Lâm Ánh Ti kêu xe đến. Người này là một đồng học quan hệ rất tốt với Lâm Ánh Ti thời đại học, là nam sinh, làm người rất hào sảng. Phụ cận này không thể gọi xe taxi, Lâm Ánh Ti cũng không thể để Ngãi Phong Lý ngồi xe công cộng mà về, cho nên liền phiền vị đồng học này đến đón một chút, đối phương vừa nghe đến mỹ nữ liền cắm đầu cắm cổ nói mình lập tức chạy đến, kết quả chưa đầy 30 phút liền có mặt tại đây.

“Bạch Tử, cậu là bay đến đây sao?” Lâm Ánh Ti trêu ghẹo nói.

Bạch Tử dựa vào cửa xe màu lam của mình, bộ dáng có chút lưu manh nói “Không phải cậu nói có mỹ nữ sao? Tôi đương nhiên là phải bay nhanh tới.“. Nói xong nhìn qua Ngãi Phong Lý, đứng thẳng thân mình nói “Nhĩ hảo, tôi là Bạch Tử, là đồng học của Lâm đại mỹ nhân.”

“Nhĩ hảo, tôi là Ngãi Phong Lý, là...”, “Là học muội của tôi.” Bạch Tử có chút nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Ngãi Phong Lý có chút xấu hổ, Lâm Ánh Ti có chút xấu xa nói “Cậu được lắm Bạch Tử, có phải lúc còn ở trường học đã trộm ngắm cô nương người ta rồi phải không?”

Ánh mắt Bạch Tử hơi hơi biến sâu, không nghĩ tới người Lâm Ánh Ti gọi mình tới đón là học muội khiến hắn rung động năm đó. Chỉ đáng tiếc, bây giờ hắn đã có người yêu, mà nay cũng sắp kết hôn, cũng chỉ có thể cảm thán, cuộc đời này là cùng nàng không có duyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK