• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: EvNguyen

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

Tuy Ngãi Phong Lý cũng biết một ít tiếng Nhật, nhưng chỉ dừng lại ở các câu giao tiếp thông thường. Cho nên Ngãi Phong Lý hoàn toàn không hiểu Mạnh Hân dùng tiếng Nhật gọi món gì, nghĩ chắc cũng là vài món sushi gì đó.

Quả nhiên, một lát sau liền có 2 phần sushi được mang lên. Nhưng Ngãi Phong Lý nhìn thoáng qua trong lòng liên la lên không tốt.

Vì cái gì mỗi phần đều có mù tạc rưới ở trên đây!!!

Ở trong nước ăn sushi dù ăn kèm mù tạc cũng là để trong chén riêng đi, cớ sao lại đỗ thẳng trực tiếp lên sushi?

Đầu óc Ngãi Phong Lý lập tức chạy chương trình như máy tính, ba giây sau kết quả nhận được là ---- ăn.

Tay Mạnh Hân rất xinh đẹp, năm ngón mãnh khảnh vững vàng cầm lấy chiếc đũa gắp lên một khối sushi, ưu nhã bỏ vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức. Ngãi Phong Lý lơ đãng xem Mạnh Hân liền phát ngốc, nữ nhân này, cớ gì trong mắt mình thật giống như một phong cảnh mỹ lệ đây.

Mạnh Hân nhận thấy người kế bên ngốc cả nữa ngày đều không có động tác nào, liền quay đầu nhìn lại ánh mắt ngốc ngốc của Ngãi Phong Lý. Mạnh Hân nhướn mày, Ngãi Phong Lý giật mình, biết mình ngây ngốc xem người ta đã bị phát hiện, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, gắp một cái sushi bỏ vào trong miệng. Vì thế Mạnh Hân liền trơ mắt nhìn hàng loạt hành động “mây bay nước chảy” của đối phương sau đó chảy xuống hai hàng lệ trong veo.

Mạnh Hân trong lòng đã muốn cười vỡ, Ngãi Phong Lý cũng quá mức thú vị đi. Bắt quá trên mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh, không có biểu hiện động dung nào. Trái lại làm như không có gì ưu nhã quay qua Ngãi Phong Lý phóng một cái liếc mắt, ăn không được mù tạc liền sớm nói nha, cũng không nhớ đến bản thân lúc gọi món căn bản không hỏi qua Ngãi Phong Lý không ăn được cái gì.

Ngãi Phong Lý nghĩ rằng mình hôm nay là phạm vận cứt chó sao. Như thế nào lại trước mặt Mạnh nữ vương lại bày ra bộ dạng quẫn bách khó coi này. Còn có mù tạc này thật sự rất cay nha! Tuy rằng phản ứng sinh lý của mình so với người khác hơi nghiêm trọng một tý. (Phong tỷ mẫm cảm vãi~~~). Một thời gian sau nhớ lại khoảng thời gian này, Ngãi Phong Lý hận không thể tìm một mảnh đất đem mình đi mai táng, thật sự là quá mất mặt.

Hai tay nhận lấy bình nước Mạnh Hân đưa qua, Ngãi Phong Lý miễn cưỡng nói ra hai tiếng cảm ơn, uống ngụm nước đầu tiên cũng dần bình phục. Thẹn thùng nhìn Mạnh Hân cười cười “Cái kia, mù tạc này hơi có chút cay nha, ha ha”

Mạnh Hân trên miệng xoẹt qua một cái mĩm cười “Cô là không ăn được mù tạc phải không”

“Ân, cảm giác nó rất cay.”

Mạnh Hân đưa tay đem khay sushi của Ngãi Phong Lý để sang một bên, hướng đầu bếp gọi một phần đồ ăn khác “Mỳ sợi ở nhà hàng này cũng rất khá, cô có cái gì không ăn được.?”

Ngãi Phong Lý vội vàng lắc đầu, sợ Mạnh nữ vương cho mình là kẻ lắm chuyện.

Quả nhiên, mỳ sợi rất là mỹ vị nha. Ngãi Phong Lý ăn đều không muốn dừng đũa, mỳ sợi chính tông Nhật Bản quả nhiên ăn rất ngon, âm thầm cân nhắc lần sau dẫn Lâm Ánh Ti đến ăn.Mạnh Hân liền nhanh chóng ăn xong phần sushi của mình, quay qua đầu gọi một ly rượu mơ chậm rãi thưởng thức, nhìn người bên cạnh còn một bộ dáng tham ăn, hận không thể trực tiếp đem tô mỳ nuốt vào bụng, cảm giác này giống như hai người đã nhận thức từ rất lâu, nhượng Mạnh Hân chợt nhớ đến một mảnh ký ức, lắc lắc đầu, đem mãnh ký ức ép buộc ra khỏi đầu.

Hai người đi ra cửa tiệm, một cơn gió lạnh thổi xoẹt qua. Mạnh Hân vừa uống ly rượu gương mặt nhiễm hồng. Giảm đi chút sắc bén hằng ngày, tăng lên một chút phong tình mị hoặc. Ngãi Phong Lý lại lần nữa xem Mạnh Hân đến nhập thần, nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng cũng đem bản thân phỉ nhổ một phen. Chính mình xem ra thật dễ dàng bị nữ vương hấp dẫn, thật là không có tiền đồ.

Ngãi Phong Lý là người như thế nào đây?

Nàng từ nhỏ liền im lặng nhu thuận, phương diện học tập luôn cầm cờ đi trước, trong sinh hoạt lại gọn gàng ngăn nắp, cảm tình thì thanh tâm quả dục, quá trình trưởng thành đều thập phần đơn giản. Không sai, Ngãi Phong Lý đối với mình 23 năm qua chỉ trải qua những chuyện này.

Kỳ thực Ngãi Phong Lý cũng không phải chưa từng nói qua luyến ái, ở thời trung học nàng liền kinh lịch trải qua mối tình đầu. Lúc ấy đối phương cũng là một nam sinh rất khá, nhưng Ngãi Phong Lý vẫn cảm thấy có chút gì đó không hài lòng, thế nên tại sân thể dục phát sinh nụ hôn đầu, vốn là một sự kiện mặt đỏ tim đập, nhưng bản thân chi cảm thấy vô vị. Hơn nữa chính mình càng ngày càng mâu thuẫn. Cho nên không bao lâu liền đề nghị chia tay (má phủ quá phủ). Từ đó đến nay, tim của mình chưa từng vì ai mà đập nhanh một nhịp.

Ngãi Phong Lý có thể khẳng định mình đối với Mạnh Hân là có hảo cảm. Hơn nữa hảo cảm này bản thân cũng không trải qua mấy lần, thậm chí lúc trước cũng chưa từng có. Ngãi Phong Lý đem nó định nghĩa là sự sùng bái đối với một người hoàn mỹ, ân chính là như vậy.

“Cô muốn quay về khách sạn sao?” Mạnh Hân hỏi Ngãi Phong Lý.

Bây giờ còn là giữa trưa, trở về khách sạn cũng không biết phải làm gì, Ngãi Phong Lý liền nói mình tùy tiện đi dạo một chút.

Mạnh Hân cũng không muốn quay về khách sạn, nhưng cũng không có ý tứ cho nàng đồng hành cùng mình. Ngãi Phong Lý vừa cọ một bữa cơm của thủ trưởng, cũng ngượng ngùng tiếp tục theo đuôi, nên nói mình đi trước. Sau đó dựa vào cảm giác tùy tiện đi dạo.

Mạnh Hân nhìn theo bóng lưng cô bé trẻ tuổi đi xa, kỳ thật trong lòng Mạnh Hân, Ngãi Phong Lý là một nữ hài thú vị. Một bộ dáng đứng đắn, trên thực tế thực chất là một cô nương thanh xuân hoạt bát, rốt cuộc chỉ là một cô bé mới vừa ra trường, không giống với đại đa số người trưởng thành xung quanh mình. Ngãi Phong Lý cho người khác cảm giác thoải mái không cần phòng bị.

Đợi Ngãi Phong Lý rời đi, Mạnh Hân cũng theo hướng đó mà bước đi.

Tokyo là một thành phố sạch sẽ mà gọn gàng ngăn nắp. Làm ngươi khác cảm giác hốt hoảng trong không gian không quá chân thật, cũng có lẽ vì thế mà chính mình vừa uống một chút rượu. Mạnh Hân vẫn đi thẳng, đi đến một nhà sách ở đầu đường chợt dừng lại.Bảng hiệu của nhà sách được viết bằng tiếng Trung, gọi Ngôn Âm.

Nhìn lướt qua bảng hiệu, Mạnh Hân vẫn quyết định bước vào, đi vào liền phát hiện hiệu sách này rất nhỏ, các bàn nhỏ cũng để đầy sách. Làm người ta cảm giác như nhà sách của Trung Quốc ở giai đoạn năm 80-90, chủ tiệm ngồi ở cuối dãy còn nhìn chằm chằm tivi xem anime*.

[*bộ phim hoạt hình sản xuất theo vẽ tay hoặc máy tính tại Nhật Bản với phong cách Nhật Bản, tui nói chứ tuổi thơ của mấy bạn gắn liền với anime không đấy =]]].]

Mạnh Hân vòng qua giá sách đầu tiên liền phát hiện Ngãi Phong Lý ngồi xếp bằng dưới đất xem sách. Thật là... chính mình vừa rồi nên đi hướng khác mới đúng. Khó trách trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng Ngãi Phong Lý, còn tưởng rằng Ngãi Phong Lý đã qua con phố khác.

Ngãi Phong Lý vừa mới xem được vài trang sách liền cảm giác trên người mình có một đạo ánh mắt. Vốn là nàng không muốn ngẩng đầu lên, nhưng giác quan thứ 6 nói cho nàng có chút không thích hợp, quả nhiên vừa nhấc đầu lên liền cùng ánh mắt nữ vương giao nhau.

Mạnh Hân ánh mắt mang theo một chút ghét bỏ (đệch giờ ghét mốt đừng có thương), nhưng cùng không ảnh hưởng đến khí chất mỹ mạo của nàng. Dù sao chính mình muốn một người tùy tiện đi vài vòng, kết quả vừa trách ra trong giây lát lại gặp lại, tổng không thể làm cho nàng thoải mái.

Ngãi Phong Lý nhìn Mạnh Hân còn thập phần vui vẻ, mỹ nhân tổng sẽ khiến nhân tâm sung sướng đi, tâm tình Ngãi Phong Lý lúc này chính là sung sướng.

“Quản lý Mạnh, thật xảo a“. Ngãi Phong Lý lộ ra một nụ cười nhu thuận của tiểu bạch thỏ.

Mạnh Hân trong lòng trả lời ai muốn cùng cô thật xảo a. Ngoài miệng nhưng trả lời “Ân, lại gặp”

Ngãi Phong Lý đứng bên cạnh Mạnh Hân nhìn chữ cũng xem không vào, rõ ràng là đi theo phía sau Mạnh Hân (Ngãi Phong Lý ngươi thật vô dụng, rõ ràng trong tiểu thuyết không phải tổng tài theo đuổi tiểu bạch thỏ sao, ngươi đây là làm sao, tự nộp mạng sao). Lúc Mạnh nữ vương lộ ra thần sắc hiếu kỳ khi thấy một quyển sách, Ngãi Phong Lý cũng không ngại khoe khoang kiến thức của mình một phen, trong lòng không khỏi thấy may mắn lúc trước bản thân mình đọc nhiều sách (này này này....tỷ đọc sách là để cua gái sao) (Beta: không có tiền đồ -_-)

“Cô muốn tiếp tục ở đây đọc sách sao?”

“Không, cô thì sao? Quản lý mạnh nếu không có chuyện gì không bằng mang tôi đi dạo một vòng đi, dù sao tôi đối với nơi này cũng không quen thuộc.”

Mạnh Hân trong lòng nghĩ Ngãi Phong Lý này thật can đảm. Nhưng Ngãi Phong Lý đều nói như vậy chẳng lẽ nàng còn có thể cự tuyệt sao. Vì thế Mạnh Hân thành công trở thành một hướng dẫn viên du lịch cao cấp cho Ngãi Phong Lý, mang theo nàng đi vài địa phương thú vị cùng một vài cửa hàng.

Mãi cho đến buổi chiều hai người mới trở về khách sạn, Mạnh Hân trong lòng sớm hối hận không thôi, vì cái gì cho Ngãi Phong Lý nữa ngày nghĩ, làm hại chính mình nữa ngày nghĩ đều hao tổn trên người của nàng.

Ngãi Phong Lý trái lại rất vui vẻ, buổi tối Lâm Ánh Ti hỏi tình trạng công việc của nàng, lại không cam lòng hô to hai người lấy quyền mưu tư, chính mình cùng mọi người mệt nhọc công tác suốt một ngày. Lập tức muốn xách đít đứng lên đi cách vách tìm Mạnh Hân đòi công đạo, cũng may bị Ngãi Phong Lý kịp thời ngăn cản, buồn cười, để Lâm Ánh Ti tìm Mạnh nữ vương chẳng thà bản thân đi tìm sợi dây thắt cổ cho rồi. Ngãi Phong Lý cũng thập phần hứa hẹn sẽ mời Lâm Ánh Ti đi Hồng Sắc ăn mỳ nàng mới từ bỏ.Tắm rửa xong Ngãi Phong Lý ở phòng khách xem tivi, phụ đạo viên thời đại học nhắn tin đến hỏi tình hình gần đây của nàng. Ngãi Phong Lý liền nói bản thân đang công tác ở Nhật, phụ đạo viên cảm khái một phen tiền đồ của hạng mục này liền nói đến trường đại học cũng của Hứa lão sư, Hứa Cảnh Nhiên đến Nhật tham gia hội nghị nghiên cứu, nhắc nàng có cơ hội hai người nên gặp nhau, dù sao lúc trước Hứa Cảnh Nhiên cũng là giáo sư của nàng.

“Học tỷ, có một chuyện không biết có nên nói cho chị hay không” Ngãi Phong Lý nghĩ nghĩ rồi quay qua hỏi Lâm Ánh Ti đang đắp mặt nạ bên cạnh mình.

Lâm Ánh Ti vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Ngãi Phong Lý truyền ra một câu có rắm mau phóng.

Ngãi Phong Lý bĩu môi “Hứa lão sư vài ngày nữa sẽ đến Nhật Bản.”

“Cái gì? Em như thế nào biết” Lâm Ánh Ti cao giọng hỏi lại.

“Vừa rồi phụ đạo viên cùng em nói chuyện phiếm nhân tiện có nhắc tới Hứa lão sư, Hứa lão sư là đến Tokyo tham gia hội thảo, cách chúng ta cũng không xa đây.”

Ngãi Phong Lý không nhìn rõ cảm xúc của Lâm Ánh Ti lúc này, nhưng là nàng cũng có thể cảm giác khí tràng của Lâm Ánh Ti có chút không đúng. Tuy rằng nàng cũng thật muốn biết Hứa lão sư cùng Lâm Ánh Ti đã trải qua chuyện gì, nhưng bản tính của nàng không phải là người nhiều chuyện nha, cho nên cũng không có hỏi qua Lâm Ánh Ti.

Lâm Ánh Ti im lặng không nói, trong nhất thời không khí có chút xấu hổ “Muốn gặp mặt sao?” Ngãi Phong Lý chịu thua, mở miệng hỏi (này này tỷ thật không phải là người nhiều chuyện sao)

“Đến lúc đó rồi nói sau, em biết nàng lúc nào thì đến? ở đâu sao?”

“Chắc là ngày mai đi. Cụ thể ở nơi nào em cũng không biết.“.

*Đại khái sushi dùng hình này đi, hồi đó tui cũng đi ăn, cũng ăn phần mù tạc, mẹ nó tui sặc như điên, bị mấy con bạn khốn nạn cười vô trong mặt.

*mỳ sợi Nhật Bản còn gọi là ramen nà, lúc trước tui cũng ăn một lần, ưm cũng không ngon lắm đâu, thấy nó đẹp vậy chứ cũng giống hủ tiếu thập cẩm của mình, hay tại tui ăn cửa hàng nhái ta

* này rượu mơ đấy, uống rất ngon, thơm thơm mà rất nặng, với tui là vậy T_T. Giá cũng cắt cổ ;A;'

(Beta: o(╥﹏╥)o cô tốt quá, đúng lúc tui đang đói mà gặp mấy cái hình này nữa.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK