Bấy giờ hắn mới nhớ ra hắn dường như chưa nói với Hoa Lạc Vũ việc đi Ma giáo thì phải!
"Hoa Lạc Vũ!"
"Ừ?" Tiểu nương tử mỗi lần gọi y như thế, tám phần mười là có chuyện nhờ vả hoặc hỏi thăm, lần này định nói gì đây?
Lục Trì Mạn đi trước, quay đầu hỏi: "Hôm trước ngươi nói đến Vân Nam có việc, đã giải quyết xong chưa?"
"Hả? Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Hoa Lạc Vũ bước nhanh một bước, đi sóng vai với hắn, không hiểu thấu hỏi lại.
"Ừm!...ta dự định ngày mai sẽ khởi hành đi Ma giáo, nếu ngươi xong việc rồi có thể đi cùng ta thì tốt!" Hắn dự định mua lại Lưu Ly Bảo Diễm, còn nếu mua không thành công vậy không thể làm gì khác hơn nhờ y...đi trộm.
"À!" Hoa Lạc Vũ bật cười, không biết được trong lòng tiểu nương tử đang tính kế y, mà còn tưởng tiểu nương tử ngại ngùng, vui vẻ bảo: "Đối với ta, tiểu nương tử mới là quan trọng nhất, ngươi đi Ma giáo, ta liền đi cùng ngươi! Ta còn sợ ngươi không cho ta đi cùng nữa kìa!"
"À! Sẽ không đâu!" Lục Trì Mạn lắc đầu, chỉ có nữ chính ngôn tình mới đi từ chối lòng tốt của nam chính, hắn không phải, hắn đâu có ngu!
"Hì!" Hoa Lạc Vũ lại bật cười, cưng chiều ôm lấy khuôn mặt tiểu nương tử, nhanh chóng véo một cái, tiểu tâm can thật dễ thương a, cứ thế này làm sao mà không yêu thích đây?
"A! Đau!" Tiểu cô nương xoa xoa khuôn mặt ửng hồng, tức giận trợn mắt nhìn về phía mình như lên án khiến Hoa Lạc Vũ có một loại xúc động muốn véo cho đến khóc thì thôi, nội tâm y vui vẻ, khóe môi càng thêm cong đến đẹp mắt.
Nam tử y phục trắng toát trưng ra khuôn mặt anh tuấn, tỉnh bơ hỏi: "Đau lắm sao?"
Tiểu cô nương quay đầu bước đi, đến liếc cũng không thèm liếc y một cái.
Nam tử dường như chịu thua, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ bất đắc dĩ đuổi theo, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của tiểu cô nương đề khí bay đi.
"Tiểu nương tử đừng giận nữa mà, ta đưa ngươi đi chơi để bồi tội nhé!"
Trong ánh nắng có chút gay gắt của buổi trưa mùa hạ, giọng nói còn lưu lại của nam tử còn thấp thoáng tiếng cười trong trẻo cùng tiếng "hứ" đầy kiêu ngạo của tiểu cô nương có mấy phần mềm mại.
...
Lục Trì Mạn trở về cùng Hoa Lạc Vũ là lúc đã gần bữa cơm chiều, vừa bước vào phòng chính liền bắt gặp cảnh tượng nam nhân trung niên mặc thường phục màu vàng nhạt hạ xuống bàn cờ một quân đen, cười lớn:
"Trẫm thắng rồi!"
Đối diện là một nam tử anh tuấn, khuôn mặt tỏa ra sự nhu hòa bình tĩnh lúc này rầu rĩ kêu lên: "Phụ hoàng lừa nhi thần, không chơi nữa!"
"Trẫm lừa con hồi nào? Là con không nhìn ra bây giờ trách ngược trẫm à?" Nam nhân trung niên tỏ vẻ vô tội, nhưng nụ cười của ông không hề giảm chút nào, trái lại cười càng thêm to, coi ra có vẻ là đang rất đắc ý.
"Phụ hoàng? Thái tử ca?" Lục Trì Mạn ngạc nhiên, ai có thể nói cho hắn biết lão cha, còn có ca ca tiện nghi của hắn vì sao lại ở đây sao?
"A! Tiểu bảo bối đi chơi về rồi hả? Đến đây trẫm nhìn con một cái xem nào, có phải béo ra rồi không?" Hoàng đế nhìn thấy tiểu bảo bối đã trở về liền lập tức từ bỏ bắt nạt đứa lớn, chuyển sang trêu chọc đứa nhỏ.
Lục Trì Mạn: "..." Vừa gặp mặt đã khen béo rất thích hợp sao?
Mộc Thiên Trần ở một bên âm thầm thở phào, tiểu muội muội trở về lão cha sẽ không lôi kéo hắn ta mà bắt nạt nữa!
Hoàng đế một chút cũng không giác ngộ ông nói sai cái gì, chuyên tâm sờ sờ nắn nắn tiểu bảo bối chép miệng vui vẻ: "Thật sự là béo hơn rồi, còn chăm ra ngoài chơi nữa, trẫm cảm thấy con mất trí nhớ như thế này tốt lắm!"
Lục Trì Mạn: "..." Nếu ông biết được tiểu bảo bối của ông không phải là mất não mà là mất hồn, ông sẽ không vui vẻ được như thế đâu!
Hoa Lạc Vũ ở một bên nhìn đến không nổi nữa, đen mặt đi lên kéo tiểu nương tử về, ấn người ngồi xuống ghế cách xa hoàng đế một đoạn, một bộ dạng giấm tràn.
Hoàng đế giống như lúc này mới nhìn thấy y, cười chào hỏi: "Hoa phong chủ cũng ở đây sao?...A! Xem trẫm kìa, thế mà quên mất Hoa phong chủ đang ở tạm đây!"
Hoa Lạc Vũ mặt càng thêm đen, khách sáo đáp: "Hoàng thượng nãy giờ mải xem xét tiểu công chúa, không nhìn thấy ta là chuyện bình thường!"
"Ha hả!" Hoàng đế vuốt cằm cười khan hai tiếng, chắc là nhận ra cái gì không tiếp lời, hoặc là không biết nói gì tiếp theo thì tốt, cuối cùng im lặng.
Lục Trì Mạn cảm thấy lúc này hắn mà còn không lên tiếng, bầu không khí sẽ thật ngượng ngùng, hắn hỏi: "Phụ hoàng tới đây có chuyện gì sao?"
Hoàng đế có vẻ không hài lòng với câu hỏi này, nhăn mặt: "Con hỏi thế là ý gì?Không có việc thì không thể đến thăm con à!"
"..." Hắn sáng sớm vừa đưa thư, buổi chiều người liền xuất hiện ở chỗ này, hắn hỏi như thế có gì không đúng.
Lão cha lúc này lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà trẫm tới đúng là có việc nhờ con giúp đây!"
Lục Trì Mạn: "..."
Mộc Thiên Trần: "..." Lúc nãy rõ ràng phụ hoàng bảo đến thăm vì tiểu muội muội sắp đi Vân Châu mà!
Hoa Lạc Vũ im lặng, y không cần nghĩ cũng biết con hàng hoàng đế này lại mượn tay tiểu bảo bối để y giải quyết chuyện triều chính.
Hoàng đế lục đục lôi ra từ trong ngực mấy bản tấu chương đẩy tới trước mặt hắn, miệng cười cười nhưng ánh mắt lại cực kì gian xảo, không chút xấu hổ nhờ vả: "Một vài chuyện nhỏ nhặt, con tiện đường đi qua xử lí giúp trẫm! Trẫm còn có việc bận phải về rồi, chúc tiểu bảo bối của trẫm đi chơi vui vẻ nhé!"
Nói xong lập tức "bỏ của chạy lấy người".
Người đã đi xa rồi, tiếng cười đắc ý vẫn còn văng vẳng.
Lục Trì Mạn nhìn một chồng tấu chương trước mặt: "..." Đây mà gọi là một chút chuyện nhỏ sao? Hắn vẫn còn là tiểu bảo bối đấy à?
Hoa Lạc Vũ nhìn chăm chăm đống tấu chương suy nghĩ xem nên tặng cho hoàng đế phiền phức gì thì tốt!
Mộc Thiên Trần cũng nhìn đống tấu chương một chút, biểu cảm một lời khó nói hết: "..."
Ba người ngồi nhìn tấu chương, im lặng.
Lục Trì Mạn ném đám tấu chương qua một bên, ngước mắt hỏi Mộc Thiên Trần: "Thái tử ca, huynh nhận được thư của muội chưa?"
Mộc Thiên Trần thôi nhìn tấu chương, gật đầu đáp: "Ừ! Nhận được rồi! Tiểu hài tử kia huynh sẽ chăm sóc, tẩu tẩu của muội cũng rất thích nó! Muội cứ yên tâm!"
"Vậy là tốt rồi!" Việc chiếu cố cho Triệu Lăng coi như đã xong, hắn lấy mấy lá thư ra đưa cho Mộc Thiên Trần nhờ vả nốt: "Mấy lá thư này huynh đưa đi giúp muội, chắc là mấy hôm nữa đệ đệ của Triệu phu nhân sẽ về đấy, huynh thay muội đón tiếp hắn luôn nhé!"
"Không thành vấn đề!" Mộc Thiên Trần đem thư cất đi, đứng dậy cáo từ: "Huynh cũng nên đi về rồi, muội đi đường bình an nhé! Có vấn đề gì thì viết thư cho huynh!"
"Vâng!"
Lục Trì Mạn đem người tiễn ra cửa, lúc trở vào thấy Hoa Lạc Vũ vẫn nhìn chằm chằm đống tấu chương một cách đắm đuối, không biết trong đầu lại nghĩ ra được cái gì rồi! Nhìn bộ dạng của y thì lão cha tiện nghi kia của hắn có vẻ sắp không được yên ổn rồi, không cần hoài nghi, y nhất định sẽ làm!
...
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lục Trì Mạn cùng với Hoa Lạc Vũ, còn có một đội ngũ hộ vệ đi theo xe ngựa bắt đầu khởi hành.
Hành trình đi Ma giáo của hắn sẽ đi qua khá nhiều nơi, điểm đầu tiên trong hành trình chính là thành Vân Thương.
Khi đoàn người Lục Trì Mạn đến thành Vân Thương đã là hơn hai ngày sau, từ trong đống tấu chương của lão cha hắn tìm ra được một tấm thiếp cưới của thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng, đằng nào cũng phải nghỉ lại không bằng tham dự luôn, hắn quyết định ghé thăm phủ thừa tướng, lại tiết kiệm được tiền thuê phòng trọ, quá hời!
Gia đinh gác cổng giống như biết được hắn đến, vừa nhìn thấy hắn liền nhanh nhẹn chạy ra đón tiếp, một trong số đó còn vô cùng nhanh chạy đi bẩm báo.
Lục Trì Mạn âm thầm cảm thán, khuôn mặt xinh đẹp này của hắn còn thật có ích!
_
Phủ Thừa Tướng.
Bên trong chính phòng rộng lớn, nam nhân trung niên mặc thường phục thoải mái ngồi trên ghế lớn, khuôn mặt có vẻ khá tức giận, chòm râu dài của ông cũng rung động theo từng lời nói:
"Linh Nhi, rốt cuộc thì Cung Nguyên Quân có điểm nào không tốt mà con lại không muốn gả, hai nhà chúng ta đã nói xong rồi, con đột nhiên sống chết từ chối là thế nào?"
"Phụ thân, con không thích hắn!" Tiểu cô nương đứng bên dưới ngẩng đầu phụng phịu làm nũng: "Ngay từ đầu con đã không muốn lấy hắn, là cha cứ ép con! Sao cha nhất định phải làm thông gia với họ chứ?"
"Đó là nương con trước khi ra đi đã cùng Cung gia định hôn sự, muốn con lấy nó, cha làm sao biết được?" Nam nhân trung niên bất đắc dĩ nói, lại nghĩ đến đây dù sao cũng là nữ nhi mà ông yêu thích nhất, dịu giọng hỏi: "Con xem khắp thiên hạ này ngoài các vị vương gia trong hoàng cung thì cũng chỉ có Cung gia miễn cưỡng so được với nhà chúng ta, nhưng con cũng đừng suy nghĩ đến hoàng cung, tranh đấu trong hoàng gia rất khốc liệt, nương con cũng là không muốn con ủy khuất nên mới chọn Cung gia, hơn nữa tiểu tử họ Cung kia cha đã nói chuyện qua rồi, cha thấy nó cũng rất thích con mà!...Đấy là cha đang nói một cách khái quát thôi, con thật sự không muốn gả thì không gả! Nhưng mà, nếu không gả cho Cung gia thì con muốn gả cho ai?"
Tiểu cô nương thấy cha thỏa hiệp như thế liền mỉm cười, khuôn mặt xinh xắn của nàng sáng bừng lên, giọng nói trong trẻo chất chứa sự vui mừng thốt lên:
"Con muốn gả cho tiểu công chúa!"