• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chủ tử!" Lâm Anh từ đâu đó xuất hiện, cúi đầu cung kính gọi, nhìn đến Lục Trì Mạn lại hơi ngây người dường như không biết phải xưng hô thế nào, lắp bắp: "Phu...phu nhân?"

Dường như sau mỗi lần gặp lại phu nhân đều có điểm thay đổi.

Là ta rời đi quá lâu hay người thay đổi quá nhanh?

Lục Trì Mạn trái lại không cảm thấy điều gì khác thường, như thường lệ chào hỏi: "Lâm Anh khỏe!"

Chào xong lại cắm đầu vào bát canh tiếp tục đại sự siêu to lớn của đời người.

"A!" Lâm Anh tự lắc đầu trong lòng, phu nhân cũng không có tỏ vẻ gì, chính mình lại ngập ngừng cái gì chứ?

"Chủ tử, phu nhân! Lão đại Ẩn tộc Lộ Tinh tới đây, thuộc hạ để gã ngồi chờ dưới lầu ạ!"

"…"

Lâm Anh không nhận được câu trả lời, sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hoa Lạc Vũ.

Lục Trì Mạn cũng đem mặt từ bát canh ngước lên nhìn y.

Y cũng nhướn mày, tròn mắt nhìn lại, nhìn đến không chớp mắt.

Hắn hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì? Đừng nói với ta là nãy giờ ngươi không nghe Lâm Anh nói gì nha!"

"Hửm?" Hoa Lạc Vũ ngơ ngác, quay đầu hỏi: "Lâm Anh! Ngươi mới nói gì?"

Lâm Anh: "…"

Lục Trì Mạn: "…" Không còn gì để nói, vẫn là tiếp tục đại sự siêu to lớn của mình thì hơn!

Lâm Anh kiên trì nhắc lại: "Lão đại Ẩn tộc Lộ Tinh tới đây, đang chờ ở dưới lầu! Ngài có gặp không?"

Hoa Lạc Vũ một giây cũng không chần chừ xua tay, mặt viết rõ mấy chữ "không chào đón", ngay cả giọng nói cũng tỏa ra một cỗ khó chịu: "Không gặp!"

Lâm Anh nghĩ đến bộ dáng khẩn cầu của mỹ nam tử khiến người ta say đắm kia phi thường thật lòng, một khoảnh khắc muốn làm người tốt lên ngôi, kiên trì giúp đỡ: "Kia nhưng...gã nói là đến có chuyện quan trọng!"

Hoa Lạc Vũ nhíu mày nhìn thuộc hạ của mình đột nhiên lầy lội khác thường, một bộ dạng cực kì phiền phức, lạnh giọng: "Không gặp!"

"Nhưng mà..." Lâm Anh chống đỡ ánh mắt sắc lạnh có thể cạo chết chó, đi kèm là sự khó chịu ra mặt của chủ tử đang nhiệt tình phóng tới, cắn răng thả ra câu cuối cùng: "Gã nói chuyện có liên quan đến phu nhân!"

"Cho vào!"

"Khụ." Lục Trì Mạn bị tốc độ lật mặt của người bên cạnh sốc đến sặc canh, che miệng nín ho đến đỏ bừng cả mặt, nội tâm chỉ còn một chữ "đệch" quay vòng.

Hoa Lạc Vũ giật mình ghé tới vuốt lưng giúp hắn thuận khí, một bên còn hồn nhiên vô cùng nói: "Tiểu nương tử ăn từ từ thôi! Ai ăn của ngươi đâu chứ?"

Một chút giác ngộ chính mình là nguyên nhân khiến hắn bị sặc cũng không có!

Phi thường ngây thơ vô số tội!

Lâm Anh thật sự không biết nói gì hơn, ngay cả nội tâm cũng im ắng giả chết, cuối cùng còn nhớ ra lí do mình ở chỗ này, lên tiếng dò hỏi: "Vậy...thuộc hạ đi gọi lão đại Ẩn tộc lên đây nhé?"

Nói xong quay người chuẩn bị ra ngoài, lại nghe phu nhân gọi một tiếng, Lâm Anh nhanh như chớp quay lại: "Phu nhân, còn có việc gì ạ?"

"Ừ!" Lục Trì Mạn lết qua cơn sặc, mũi hơi cay cay nên giọng nói thanh mát thường ngày lúc này kéo theo một phần giọng mũi, hắn hỏi: "Cung Nguyên Quân với Hạ tiểu thư bây giờ đang ở đâu?"

Lâm Anh đáp: "Thưa phu nhân, hai người họ còn ở Thanh Hoa Phong ạ! Phu nhân có gì phân phó?"

"Phân phó thì không có!" Lục Trì Mạn xua tay, bảo: "Ngươi báo với họ lập tức về kinh, chúng ta cũng sắp xếp một chút, nếu được thì lên đường luôn chiều nay càng tốt, không thì ngày mai chúng ta cũng về kinh!"

"Không biết thừa tướng đại nhân thế nào rồi, hi vọng là chúng ta trở về không muộn!"

"Vâng!" Lâm Anh không hỏi gì, vẻ mặt cũng bình thường vô cùng quay người đi ra ngoài.

Có trời mới biết nội tâm hắn lúc này có bao nhiêu cung bậc cảm xúc.

Phu nhân sắp về kinh thành, điều này đại biểu rằng phu nhân sắp sửa cưới Hạ tiểu thư làm trắc phi a.

Như vậy, phu nhân có định cưới chủ tử không đây? Nếu phu nhân cưới chủ tử, vậy thì chủ tử sẽ là vương phi rồi?

Nhưng mà, Lâm Anh nghĩ đến chủ tử một đại nam nhân anh tuấn ngất trời sắp sửa có thêm một cái danh xưng mới Vương phi liền không nhịn được rùng mình.

Hình ảnh kia quá mức kinh người a!

Lâm Anh trong trạng thái suy nghĩ thất thần đi hoàn thành việc phu nhân giao phó, hồi lâu sau mới nhớ ra chính mình dường như đã quên mất chưa có đem mỹ nam tử khiến người ta say đắm còn đang chờ ở dưới lầu lên gặp chủ tử cùng phu nhân.

Thế nên, lúc Lộ Tinh nhìn thấy Lâm Anh trở lại gọi mình thì đỉnh đầu đã sớm chút tụ một mảng mây đen, thấp thoáng thả xuống tia sét bạc, thái độ rất là hậm hực, còn cực kì ghê gớm chất vấn: "Ta chỉ nhờ ngươi lên nói với Hoa Lạc Vũ mấy câu, ngươi là đi một vòng lên trời rồi mới xuống đấy à?"

Lâm Anh không thể nói là vì mình quên mất, quăng bỏ trách nhiệm cho chủ tử: "Đó là vì ta nói rất lâu chủ tử cũng không chịu gặp, là phu nhân lên tiếng nên ngươi mới được lên đấy!"

Trong một cái chớp mắt, chủ tử liền không còn là chủ tử, bây giờ phu nhân mới là lớn nhất!

Lộ Tinh: "Hừ!" Phất tay áo, hung hăng dậm chân đi trước.

Lâm Anh theo sau cúi đầu nhìn chân, nội tâm rất là áy náy, nhưng áy náy được vài bước chân liền trôi hết, suy nghĩ chính mình liều mạng giúp đỡ nên người này mới có cơ hội gặp mặt chủ tử cùng phu nhân, chẳng qua mà mình không cẩn thận quên mất cũng không thể trách mình a!

Có trách thì phải trách chủ tử, nếu không phải bởi vì chủ tử sắp trở thành vương phi, mình sẽ không sốc như thế, không sốc thì đã không quên mất người này.

_

"Tiểu nương tử! Chúng ta về kinh thành xong liền thành thân sao?" Hoa Lạc Vũ hai bàn tay chống mặt, hai bên má bị đè nén hơi phồng lên khiến môi y hơi chu ra, nhìn qua có điểm đáng yêu, càng nhiều hơn là buồn cười.

Lục Trì Mạn nghe y hỏi, có chút khó hiểu, đang định uống trà lại đặt xuống, quay sang hỏi: "Sao ngươi lại hỏi như vậy? Không muốn thành thân sao?"

"Không phải!" Hoa Lạc Vũ tư thế không đổi, chớp chớp mắt, ngữ điệu chậm chạp còn hơi ngập ngừng: "Ta...chỉ là có điểm hồi hộp! Cứ như là mơ vậy."

Lục Trì Mạn ngó bộ dạng bấy giờ của y, khóe miệng co giật mấy cái, khó khăn phát ra âm thanh: "...Như vậy à?"

Nhìn thế nào cũng không nhìn ra được điểm hồi hộp trên người y, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra để nói được câu đó luôn!

Cơ mà, có phải có điểm sai sai không nhỉ? Người hồi hộp không phải nên là hắn à?

Mỹ nam tử khiến người ta say đắm như cũ một thân y phục sáng chói như mặt trời đi trước, phía sau là Lâm Anh đang nội tâm đặc sắc.

Hai người này vừa tới chính là nghe được đoạn đối thoại kia, lại thấy bộ dạng khả ái khác thường kia của Hoa Lạc Vũ, nội tâm khỏi nói có bao nhiêu run rẩy.

"Ây...cái đó Hoa phong chủ, tiểu điện hạ! Không biết có tiện nói chuyện không?" Lộ Tinh khó khăn lắm mới gặp được hai người này, mặc dù nhìn trên hoàn cảnh rất không tiện làm phiền, nhưng không còn cách nào a!

"Hừ!" Hoa Lạc Vũ vừa nghe, biểu cảm lập tức trở nên khó chịu, lạnh lùng liếc qua một cái, nghiêng đầu nhìn tiểu nương tử của y, tặng cho Lộ Tinh một tấm lưng cao quý lãnh diễm.

Đại ý chính là không tiện.

Tiểu ý chính là y không muốn nói chuyện.

Chỉ có Lục Trì Mạn biết, y vừa quay đầu về phía hắn, vẻ mặt đã tức tốc thay đổi, mỉm cười phi thường dịu dàng.

Hắn không kìm được khóe môi của mình co lại.

Tốc độ lật mặt công phu cỡ này ấy mà, tuyệt đối có thể liều một trận sống chết với ca ca tốt!

Lục Trì Mạn bỏ qua cái nhìn đắm đuối của đệ nhất giang hồ chính phái, lên tiếng trước phá tan bầu không khí ngượng ngùng: "Lộ lão đại, tới đây ngồi đi! Có chuyện gì ngươi cứ từ từ nói!"

Đến a! Bắt đầu màn biểu diễn của ngươi!

...

"Sao vậy?"

Trong phòng, Cung Nguyên Quân nhìn tiểu cô nương ngồi bó gối trên ghế thất thần, lo lắng hỏi.

Làm sao cứ luôn ủ dột như vậy a?

"Không có gì!" Hạ Linh Nhi lắc đầu, vẻ mặt như cũ không khá lên chút nào, ngữ điệu hơi uể oải: "Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy trong lòng rất bất an, tựa như sắp xảy ra chuyện gì đó không lành!"

Cung Nguyên Quân nghe thế đột nhiên cảm thấy nơi nào đó rất trống trải, trở nên bất lực lạ thường, chứng kiến nương tử đau buồn, chứng kiến nhạc phụ rơi vào kiếp nạn, chính mình lại chẳng thể làm gì hay nói đúng hơn là chính mình lại chẳng có năng lực làm gì.

Ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi: "Đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Linh Nhi! Bất kể là khi nào, bất kể là chuyện gì xảy ra đi nữa, ta, sẽ luôn ở bên cạnh nàng, cùng nàng đối mặt!"

"Ừ!" Hạ Linh Nhi gục đầu vào lồng ngực nam tử, khe khẽ gật đầu, cuộc đời này của nàng, điều khiến nàng cảm thấy tốt đẹp nhất chính là gặp được nam nhân yêu nàng hết mình như vậy.

Chỉ là...nàng vẫn luôn cảm thấy một nỗi lo không tên quẩn quanh, khiến nàng không cách nào phớt lờ nó.

Cũng không biết sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra nữa!

Cha! Người nhất định phải cố gắng chống đỡ, rất nhanh thôi nhi nữ liền tới gặp người rồi!

...

Trọ lâu.

"Hoa Hoa!"

"Ừ?" Hoa Lạc Vũ đang chuyên tâm gọt táo thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt ánh lên sự khó hiểu cùng với một chút gì đó không rõ nghĩa.

Chính là mỗi khi tiểu nương tử gọi y như thế, y luôn có một suy nghĩ nhảy ra đầu tiên trong đầu chính là "Tiểu nương tử hẳn là lại có ý đồ gì đó!".

Khả năng này không phải là lớn, mà là rất lớn!

"Ta...ta đột nhiên cảm thấy rất bất an!" Lục Trì Mạn chống cằm, vẻ mặt ẩn ẩn một sự lo lắng không tên, hắn đột nhiên thấy trong lòng rất nóng, cứ như là có chuyện không tốt đẹp gì sắp xảy ra.

"Bất an?" Hoa Lạc Vũ càng thêm ngạc nhiên: "Bất an chuyện gì cơ?"

"Ta cũng không biết vì sao?" Lục Trì Mạn lắc đầu.

Nội tâm lại không như vậy dịu dàng nói lời thoại, cảm thấy y là có bệnh, nếu hắn biết chính mình bất an cái gì thì còn cần đến y chắc?

"Bỏ đi!"

Hoa Lạc Vũ nghe hắn vỗ bàn, vẻ mặt đột nhiên trở nên tinh nghịch hơn, ánh mắt cũng sáng lên khác thường, tâm trạng dường như phấn khích lên tiếng: "Ta đột nhiên nghĩ ra một vài chuyện, ngươi muốn nghe không?"

Y cầu còn không được: "Tiểu nương tử nói, dĩ nhiên là muốn nghe!"

"Chuyện là..." Thiếu niên một thân y phục màu thiên thanh xinh đẹp vô cùng hơi ghé người qua, đôi môi nhỏ bé ở bên cạnh vành tai nam tử khép mở rất lâu.

Dễ dàng có thể thấy khóe môi nam tử thủy chung nhếch lên, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ bao trùm cả sự ôn nhu cùng dịu dàng còn có bất đắc dĩ đan xen.

Ánh dương lan tỏa, đôi lứa ái ân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK