Lâm Khiêm giống như là phạm phải tội lớn tày đình, ấp a ấp úng thưa: "Tội là...thuộc hạ để kẻ giả mạo phu nhân chạy mất rồi!"
Thấy thiếu niên dường như không có gì muốn nói thêm, hắn lại hỏi: "Hết rồi?"
Lâm Khiêm không hiểu lắm gật đầu: "Hết...ạ!"
"..." Lục Trì Mạn muốn cạn lời, chỉ có mỗi như thế mà cũng làm quá lên: "Hết rồi thì đứng lên, quỳ không đau chân à?"
"..." Thiếu niên ngây người, trong lòng âm thầm trả lời dĩ nhiên là đau chân rồi, lại kín đáo ngó sang chủ tử một cái, thấy y không phản ứng gì, quyết định nghe phu nhân đứng lên.
Lại thấy Hoa Lạc Vũ chẳng có phản ứng gì, giống như nãy giờ không nghe được bọn hắn nói chuyện vậy, hắn phải lần nữa chọc vai y, nói: "Hoa Hoa!"
Hoa Lạc Vũ như kiểu vừa từ sao hỏa về, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy? Tiểu nương tử muốn ăn nho không?"
Ăn cái gì mà ăn? Lục Trì Mạn muốn quỳ luôn: "Không ăn!"
Hắn nghĩ nếu không nhắc, y sẽ thật sự không để ý đến thuộc hạ của y đâu: "Ngươi rốt cuộc có nghe Lâm Khiêm nói gì nãy giờ không?"
"Hửm?" Hoa Lạc Vũ vẻ mặt đầy ngơ ngác, trong khoảnh khắc IQ cùng EQ đột nhiên tăng vọt, y nói: "Đều nghe tiểu nương tử hết!"
Bộ dạng mười phần kiểu "tiểu nương tử nói cái gì thì chính là cái đó!", phi thường ngoan ngoãn.
Lục Trì Mạn: "..." Biết ngay là không hề nghe mà!
Lâm Khiêm bị chủ tử cùng phu nhân ân ái chiếu tới, cảm thấy mình đi không được mà ở cũng không xong, thật sự là không biết phải làm sao mới tốt!
Lục Trì Mạn mặc kệ Hoa Lạc Vũ lại đột nhiên thả thính, nói với Lâm Khiêm, vô cùng có bộ dáng của một phu nhân môn phái lớn bao dung, hiểu thấu: "Người chạy rồi thì thôi! Ngươi có bị thương không?"
Lâm Khiêm hơn nửa là thụ sủng nhược kinh, phần còn lại là ngạc nhiên, có hơi kích động đáp: "Không có! Phu nhân yên tâm!"
"Vậy được rồi!" Lục Trì Mạn xua tay: "Bỏ qua chuyện đấy đi, chuyện này quan trọng hơn đây này!"
"Chuyện gì ạ?" Lâm Khiêm vừa nghe đến chuyện quan trọng, lập tức xuất ra mười phần nghiêm túc lắng nghe. Các ngươi có điều không biết, đến chủ tử cũng chưa có cái đãi ngộ này đâu!
Lục Trì Mạn nói: "Chính là chuyện Lưu thái thú tham ô công quỹ, các ngươi có phải đã tìm thấy bằng chứng rồi?"
"Tìm thấy rồi ạ!" Lâm Khiêm gật đầu, tận tình nói rõ: "Mười rương đều là bạc trắng được giấu trong mật thất của một tòa viện phía nam Vâng Lăng thành, thuộc hạ đã cho người canh chừng kĩ càng, số bạc đó hiện giờ vẫn chưa được chuyển đi!"
"Còn có, mấy chục nam nhân bị bắt đi khai thác mỏ đều có thể làm chứng, số tiền kiếm được từ khai thác mỏ cũng đều bị Lưu Hồng nuốt riêng!"
Lục Trì Mạn suy nghĩ một chút hỏi: "Thường thì lúc này Lưu Hồng đang ở chỗ nào?"
Lâm Khiêm đáp: "Ở Túy Ca Phường!"
"Đi!" Lục Trì Mạn đứng lên, vuốt y phục nói: "Chúng ta tới Túy Ca Phường!"
_
Nhìn tới khung cảnh Túy Ca Phường, Lục Trì Mạn có chút không hiểu: "Nghe tên ta còn tưởng đây là chốn trăng hoa, là hát kịch sao?"
Hoa Lạc Vũ nói: "Bề ngoài là thế, phía sau mới là!"
Thì ra là một thanh lâu trá hình, không nghĩ tới cổ đại còn biết tới thủ đoạn này!
Nhưng hắn vẫn không hiểu: "Nhưng vì sao phải giấu đi?" Nơi này được phép mở thanh lâu cơ mà!
"Làm ăn bất chính!" Hoa Lạc Vũ nói: "Lưu Hồng mua lại Túy Ca Phường sau mới mở rộng thêm thanh lâu phía sau, ông ta là người làm quan tất nhiên không được phép, hơn hết thanh lâu này là bắt ép nữ tử con nhà lành tới bán thân, đối tượng khách đều là quan lại quyền quý, để lộ ra ông ta có mười cái đầu đều không đủ chém!"
Lục Trì Mạn lại nói, biểu cảm dường như muốn cười mà không cười: "Ông ta thật sự nghĩ rằng làm như thế sẽ không bị lộ sao? Nhưng chúng ta đã phát hiện ra rồi!"
Hoa Lạc Vũ đương nhiên cười: "Ông ta tất nhiên sẽ không ngờ đến tấu chương tố cáo ông ta có thể tới được tay hoàng thượng, càng sẽ không ngờ đến Thanh Hoa Phong chúng ta sẽ nhúng tay vào điều tra! Nếu đổi lại là một cấp quan nào đó đến điều tra, Lưu Hồng đã nắm trong tay cả thành Vân Lăng này rồi, chín phần mười sẽ không tra ra được gì!"
"Cũng đúng!" Nếu không phải lão cha tiện nghi rất không phúc hậu kia bẫy nam chính, làm y phải đi giải quyết những chuyện này thì chuyện của Lưu Hồng không có khả năng bị lộ.
_
Phía sau Túy Ca Phường là một tòa lầu không có gì đặc biệt, nhưng khung cảnh bên trong mới thật sự là mỹ cảnh nhân gian.
Ánh đèn mờ ảo lay động, mỹ nhân như mây như họa thay phiên đưa tà áo, mềm mại đưa từng điệu múa mê người, đàn tranh sáo trúc hòa hợp, xinh đẹp vô cùng.
Lục Trì Mạn với Hoa Lạc Vũ vốn là hai nhân vật đi đến đâu mọi người nhận biết đến đó, thế nên hắn với y vừa xông vào đến, bên trong đã hỗn loạn thành một trận.
Hắn im ắng tự hào trong lòng, chính là khung cảnh này!
Khung cảnh mỗi lần boss lớn ra sân!
Người của Hoa Lạc Vũ nhanh chóng đi trước, đem bản lĩnh đệ nhất giang hồ chính phái khống chế lại một đám người, lôi được Lưu Hồng một thân y phục không gọn gàng từ trên lầu xuống.
Lục Trì Mạn có chút thương xót cho tiểu đệ đệ của ông ta, đang làm mà bị dọa như thế không biết có bị héo đến hỏng luôn không!
Lưu Hồng lúc này đã biết chuyện gì xảy ra, căn bản không còn gì để biện minh, ngoan ngoãn im lặng mặc người định đoạt.
Với một loạt tội danh kia của ông ta, tri phủ sẽ tự xem mà đưa ra mức phạt.
Lục Trì Mạn suy nghĩ, từ đầu đến cuối chuyện này đều là Lâm Khiêm đi làm, bằng chứng cũng là Lâm Khiêm đi tìm, cảm thấy hắn đúng là không có phải làm cái gì hết, chỉ có phút cuối lấy tư thế lão đại ra sân một chút liền xong rồi!
Cho nên, ta có tác dụng gì chứ?
Diệu Diệu đáp: [Ngài tới để trấn chùa!]
[Ai cần mi trả lời!]
Mà nhé, ta vừa mới nghĩ ra nhiệm vụ lúc đầu thời hạn những hai tháng, vì sao nhiệm vụ lần này lại chỉ còn một tháng?
[Bởi vì xét thấy tiểu kí chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu trước thời hạn, nên nhiệm vụ tiếp theo sẽ được rút ngắn thời gian!] Diệu Diệu rất có trách nhiệm đáp, chủ yếu là nó cũng rảnh: [Còn có, lần này ngài không phải đi xa như lần trước mà!]
...Lại không có gì phản bác!
[Hệ thống nhà mi thật phiền phức, ảnh hưởng đến lí tưởng sống của ta!]
Diệu Diệu bị mắng phiền phức cũng không giận, hiếu kì dò hỏi: [Lí tưởng sống của ngài là gì?]
[Dĩ nhiên là...ăn no chờ chết!]
[...] Xin lỗi vì đã quấy rầy!
...
Xét thấy mình thật sự không có việc gì cần làm, dù sao thì chuyện Lưu thái thú tham ô công quỹ cũng đã giải quyết xong, Lục Trì Mạn liền cùng với Hoa Lạc Vũ trở về.
Hắn nghĩ đến nhiệm vụ, lại nghĩ đến nhờ vả của thừa tướng liền thấy sầu, không biết nên làm nhiệm vụ trước hay về kinh thành gặp lão cha trước.
Sau cùng lại sợ đến kinh thành trước xong mới đến Vân Lam lại muộn mất, hắn bây giờ còn chưa biết Tụ Hồn Châu chính xác ở chỗ nào, vẫn là đi Vân Lam trước thì hơn!
Nghĩ thế, Lục Trì Mạn quyết định viết một bức thư gửi cho lão cha trước, nói hắn muốn cưới Hạ Linh Nhi làm thiếp, còn muốn ghi tên nàng vào gia phả hoàng gia.
Chính hắn cũng bị cái quyết định này làm cho có chút khó tin, giống như chuyện này chỉ là một ảo giác, không biết khi lão cha với quần thần, còn có dân chúng biết được chuyện này sẽ phản ứng như nào nữa!
Haizzz...
Càng ngày càng loạn!
Vấn đền nan giải nhất lúc này ấy mà, hắn...không biết viết chữ thời cổ đại!
Đừng hỏi hắn không biết viết làm sao đọc hiểu, đây chính là thiết lập của nhân vật, hắn có thể nói có thể nghe có thể hiểu, nhưng lại không viết được!
"Tiểu nương tử? Tiểu nương tử?"
"Ừ?"
Lục Trì Mạn bị tiếng gọi của Hoa Lạc Vũ ở sát bên tai kéo ra khỏi suy nghĩ, hắn định thần lại thì thấy khuôn mặt của y ở ngay trước mắt.
Hoa Lạc Vũ chớp chớp mắt, nói: "Tiểu nương tử! Ngươi lại thất thần, đang suy nghĩ gì vậy?"
Lục Trì Mạn im ắng đem chính mình lùi lại một chút, y dí sát như thế khiến hắn có chút khó thở, còn có chút khó nhịn!
Hắn lắc đầu: "Không có gì!"
Lại có hơi ngượng ngùng nhờ vả: "Cái đó...ngươi có thể viết giúp ta một bức thư không?"
"Được chứ!" Hoa Lạc Vũ sảng khoái nhận lời, tiểu nương tử đích thân nhờ vả, y mừng còn không kịp làm sao sẽ từ chối chứ!
Hoa Lạc Vũ tuyên bố: "Lần sau tiểu nương tử có việc gì cần nhờ cứ nói, không cần ngại! Chúng ta bây giờ chính là tình nhân, giúp đỡ tiểu nương tử chính là trách nhiệm của ta!"
"Cảm ơn ngươi! Hoa Hoa!" Lục Trì Mạn đại khái là giải quyết được vấn đề vướng mắc, vui vẻ hôn nhanh lên mặt Hoa Lạc Vũ một cái, đứng dậy tìm giấy mực đem tới.
Hoa Lạc Vũ đột nhiên được hôn, trên khuôn mặt anh tuấn treo một mảnh ngơ ngác cùng với hai vệt màu hồng nhạt khả nghi, hồi lâu sau y mới đưa tay sờ lên mặt, vô tri vô giác mỉm cười, viền mắt cũng cong cong hình trăng lưỡi liềm.
_
Hoa Lạc Vũ ngồi bên cạnh bàn nhỏ, trước mặt trải giấy tuyên thành cỡ nhỏ, y nắn nót hạ xuống từng nét chữ rõ ràng đều đặn.
Lục Trì Mạn sau khi nói nội dung cần viết cho y xong, chính mình cũng ngồi xuống một bên đem hình dáng của Tụ Hồn Châu vẽ lại, dùng thêm màu tô vẽ hoa văn trên ngọc cho dễ tìm, cũng dễ phân biệt.
Chứ ngọc xanh trên đời này thiếu gì, chẳng hạn như trong phủ của hắn kia tùy tiện nhặt nhanh là có thể lấy ra được một nắm.
"A!" Hoa Lạc Vũ không biết viết xong từ bao giờ, ghé vào bên cạnh hắn nhìn, hô lên: "Ta biết cái này!"
Lục Trì Mạn mừng rỡ: "Ngươi biết? Ở đâu?"
Hoa Lạc Vũ nói: "Ta mấy năm trước đột nhập qua Ẩn tộc, chính là đám người bí ẩn sống trong rừng U Thụy đó, ta nhìn thấy nó! Tiểu nương tử cần sao? Ta đưa ngươi đi lấy!"
Lục Trì Mạn: "..." Người này rốt cuộc đã đột nhập qua bao nhiêu nơi, làm sao hỏi tới cái gì y cũng đều nhìn thấy qua?
"Chuyện đó ngày mai lại nói!" Lục Trì Mạn đem thư cất đi, để ngày mai gọi người đem tới kinh thành cho lão cha, xong hắn mò lên giường muốn đi ngủ.
Hoa Lạc Vũ thấy hắn ôm chăn, nói ngủ liền ngủ, nhắc nhở: "Tiểu nương tử không bỏ đồ trong ngực ra à?" Cứ thế đi ngủ sẽ rất khó chịu nha!
"Ừ!" Lục Trì Mạn bình tĩnh đem hai quả lựu nhét trong áo bỏ ra, cảm giác cứ phải gọi là sướng không còn gì bằng!
Cũng không biết còn phải giả tới khi nào!