• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

| Đang cắn hạt dưa nhiệt tình thì lại thay đổi tình tiết. Chửi thề, không thể báo trước để bảo bảo chuẩn bị tâm lí được à? |

Trong đêm tối, ánh sáng từ vầng trăng khuyết bị mây che mất một nửa chẳng đủ chiếu sáng được nhân gian, chiếc xe ngựa chạy chầm chậm trên đường, bánh xe cọ lên sỏi đá phát ra tiếng vang đều đặn.

Lục Trì Mạn ngồi trong xe ngựa thoải mái dựa ngang dựa dọc, suy nghĩ một mai nam chính có bưng ổ Vô...cái gì đó, hắn sẽ bảo y bưng chậm một chút!

Ừm!

Ta có chút đói!

Trong xe ngựa vang lên âm thanh ấm áp dễ nghe, xua tan đi gió đêm lạnh buốt: "Ừm...vị huynh đệ sát thủ gì đó ơi!"

Hắc y nhân cầm đầu ngồi ở góc trên nóc xe ngựa nghe gọi nhảy xuống, đứng trước rèm cửa hỏi: "Sao vậy?"

Lục Trì Mạn một chút cũng không ngập ngừng, nói ngay: "Ta đói!"

"..." Có một cảm giác không phải đi bắt cóc, mà giống như đi rước một tiểu tổ tông về nhà vậy! Nhưng lại không còn cách nào: "Điện hạ muốn ăn cái gì?"

Tiểu tổ tông còn thật dễ tính: "Cái gì cũng được!"

"Được, điện hạ chờ một chút!"

Lục Trì Mạn ăn uống no nê rồi, yên tâm ngủ say, trực tiếp được xếp vào loại bị bắt cóc còn coi kẻ bắt cóc là anh em.

Hắc y nhân thấy hắn ngoan như thế, đại khái là thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho đồng bọn lập tức tăng tốc.

Còn may hắn ta có chuẩn bị chăn nệm, lót nhung bốn phía đề phòng tiểu công chúa da thịt mềm bị đụng trúng, bây giờ mới có thể đi nhanh mà không làm cho tiểu công chúa khó chịu.

Có thể nói đây chính là con tin sung sướng xịn sò nhất từ trước đến nay.

_

Lục Trì Mạn tỉnh lại là lúc giấc mơ phim hành động của hắn đột nhiên kết thúc, điều này đồng nghĩa với việc xe ngựa đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại.

Không cần thắc mắc vì sao hắn lại biết, hắn chính là biết!

Nhưng thôi, thông cảm cho mấy anh em sát thủ này một chút, người ta cũng là sợ bị đuổi kịp nên mới phải chạy nhanh như thế thôi!

Đều nói chạy qua mùng một không qua được mười lăm, nhưng từ mùng một đến mười lăm vẫn có mười lăm ngày đấy thôi!

Cho nên bây giờ chết với chậm một chút rồi chết, có đồ thiếu não nào mà không chọn cái sau đâu?

Lục Trì Mạn chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái, im lặng nghe người bên ngoài nói chuyện.

Người lên tiếng trước là hắc y nhân cầm đầu bắt cóc hắn: "Các vị là người phương nào? Vì sao lại chặn đường chúng ta?"

Một giọng nói khác khá là từ tốn đáp lại, Lục Trì Mạn đoán là cầm đầu của đám người chặn đường, nghe từ giọng điệu thì có vẻ hơi bị khó đối phó: "Rất xin lỗi các vị vì đã quấy rầy! Nhưng không có cách nào, người ở bên trong xe ngựa của các vị, chủ nhân của chúng ta cũng muốn gặp!"

Hắc y nhân cầm đầu phe bắt cóc tổng kết một chút, kết luận: "Cho nên, bây giờ các vị ở chỗ này chính là muốn cướp người từ trên tay chúng ta? Các vị rốt cuộc là người phương nào?"

Hắc y nhân phe chặn đường bình tĩnh lắc đầu phủ nhận: "Vị huynh đệ này sao lại nói chuyện thô thiển như vậy? Chúng ta không tới cướp người! Chúng ta là đến mời tiểu điện hạ đi theo chúng ta một chuyến thôi! Chủ nhân của chúng ta chắc các vị huynh đệ đây cũng biết đấy! Hắn gọi là Mộng Khinh Vân!"

"Ma Giáo giáo chủ Mộng Khinh Vân?" Hắc y nhân phe bắt cóc thốt lên, có vẻ khá là kinh ngạc, cuối cùng tự lầm bầm một câu giống như là: "Làm sao cứ phải vào lúc này mà tới chứ?"

Hắc y nhân phe chặn đường mỉm cười nói: "Giáo chủ của chúng ta chính là "gọi giờ chỉ điểm" kêu chúng ta tới mời! Suy nghĩ của giáo chủ, chúng ta đều không nghĩa vụ phải suy đoán!"

Hắc y nhân phe bắt cóc: "…" Tới cướp người còn có thể nói đạo lí đến trơn tru như thế, bổn sát thủ vẫn là lần đầu tiên thấy! Đặc biệt hơn kẻ này còn đến từ giang hồ đệ nhất tà giáo Ma Giáo!

Lục Trì Mạn im lặng nghe cuộc đối thoại càng thêm câm nín: "…" Hắn còn tưởng là người của Hoa Lạc Vũ, không ngờ lại là người của Ma Giáo.

Ma Giáo.

Đó là nơi có Lưu Ly Bảo Diễm nha! Nhiệm vụ đó nha!!

[Diệu Diệu, mi tới khuyên ta một chút, ta có nên theo đám người kia đi Ma Giáo luôn không?]

Diệu Diệu đột nhiên được gọi, nghe đến vấn đề của tiểu kí chủ, khá là đồng tình: [Ta cảm thấy rất được! Nhưng mà sau khi tới Ma Giáo rồi ngài định làm gì?]

[Sau đó, mua cái Lưu Ly Bảo Diễm kia chứ sao nữa!]

Diệu Diệu lại hỏi: [Không mua được thì sao?]

Thì...

Thấy hắn không nói được gì, Diệu Diệu đưa ra vấn đề tiếp theo: [Hoặc là giáo chủ Ma giáo là một lão già biến thái thích tiểu cô nương xinh đẹp thì ngài định làm thế nào?]

[Phải nhỉ? Mi nói thế khiến ta chợt nhớ ra ta đã quên cái gì!] Chính là nam chính vạn năng a, người này bây giờ ta cũng không biết là y đang ngồi trên ngọn cây nào xem kịch nữa, ta đã đi lâu như thế rồi mà y còn chưa xuất hiện, lại đang âm mưu bưng ổ của người ta đây mà.

[Ngài nghĩ ra thì tốt!]

Diệu Diệu giống như một thầy giáo nghe được học sinh nói đã hiểu bài vậy, nó tiếp tục bô bô cái giọng điệu của gà mẹ: [Nam chính có thể yên tâm để cho tiểu kí chủ đi cùng đám sát thủ này thì chắc chắn là y đã có chuẩn bị, nhưng nếu bây ngài đi theo người của Ma Giáo thì kế hoạch của y không phải là hỏng luôn sao? Giả như giáo chủ Ma Giáo lại là một lão già biến thái thật, y còn không chạy đến dọn ổ Ma Giáo luôn chắc?]

...Diệu Diệu!

[Ta cảm thấy mi cứ như là gián điệp nam chính cài tới chỗ ta ấy! Nãy giờ mi nói mười câu thì chín câu là nói tốt cho y rồi đấy! Khai ra mau, mi rốt cuộc là do ai phái tới?]

[Ta chỉ đang nói sự thật thôi, ngài đừng đoán mò!] Diệu Diệu nhanh chóng phủ nhận:  [Ta là hệ thống nhân tạo đến từ tương lai ở vạn năm sau, không phải do ai phái tới hết!]

[Hừ! Ta mới ứ tin đâu!!!]

[…] Ngài tin hay không là chuyện của ngài, ok?

Hệ thống nhanh chóng offline.

_

Sau khi hệ thống ôm cái đuôi nhỏ chạy mất, Lục Trì Mạn nghe thấy tiếng binh khí va chạm đặc biệt êm tai, đám người bên ngoài thế mà đã lao vào đấu trường sinh tử.

Làm tiêu điểm của vụ bê bối gây nhức nhối xã hội này, hắn có chút tự hào mà ngại ngùng!

Hắn vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy giữa một đám hắc y nhân, hai hắc y nhân cầm đầu hai bên đang điên cuồng đánh nhau dưới ánh sáng mờ mờ của nửa vầng trăng đã sắp xuống núi, nhanh tới nỗi hắn chỉ kịp nhìn được ánh sáng từ hai thanh kiếm va vào nhau.

Kì thật cho dù hai người này có đánh chậm đi chăng nữa thì loại võ công cặn bã như hắn cũng chẳng nhìn thấy gì, đặc biệt là trong tình trạng hai người đều mặc đồ đen như thế.

Lúc này không có ai để ý tới hắn, hắn có nên chạy trốn không nhỉ?

Mà thôi, chạy đi rồi lạc đường thì làm sao bây giờ? Thế không phải là ngu người thì sao?

Vì thế, Lục Trì Mạn quyết định không chạy trốn mà vén rèm lên xem phim võ thuật miễn phí, mặc dù sự thật là chẳng nhìn thấy gì!

Hình như còn thiếu cái gì đó...

Lục Trì Mạn vẫy tay với mấy sát thủ đứng vòng quanh bên kia, hỏi: "Các vị huynh đệ! Có hạt dưa không?"

Mấy hắc y nhân hơi ngây người một chút, một người trong đó giơ tay nói:

"Ta có!"

Sau đó chính là Lục Trì Mạn cùng một đám hắc y nhân không phân biệt đồng loại xúm lại với nhau vừa xem đấu võ vừa cắn hạt dưa.

Phi thường hòa thuận!

Người không biết còn tưởng là huynh đệ chí cốt nữa!

_

Hai hắc y nhân đánh nhau rất lâu không có dừng lại, Lục Trì Mạn cũng muốn ngủ gật đến nơi thì mấy huynh đệ sát thủ đột nhiên lăn đùng ra ngất xỉu.

Lục Trì Mạn: "…" Đậu móe!!! Cái gì vừa xảy ra?

Hắn còn chưa kịp định thần lại thì hai con ngựa kéo xe cũng đột nhiên đổi điên hí dài chạy loạn về phía trước, xe ngựa mất cân bằng rung lắc dữ dội đem thân thể trắng mềm của hắn lăn qua lộn lại trong thùng xe.

Lục Trì Mạn bị đụng đến ngu người luôn, cho dù bốn phía thùng xe đều có thảm nhung cũng không thể tránh được trong quá trình đụng trạm làm hắn đau đến muốn ngất, cuối cùng không ngoài ý muốn hắn đã oanh oanh liệt liệt mà hôn mê bất tỉnh.

Trước khi mất đi ý thức, trong đầu hắn chỉ còn lại một câu "đậu móe" điên cuồng xoay vòng.

Hắn rốt cuộc có một ngày được đích thân trải nghiệm cái gọi là "thế giới đảo lộn".

...

Bầu trời phía Đông nhô lên một vầng hào quang màu cam nhạt, từng tia sáng tỏa ra dịu dàng dát lên tầng sương một vầng sáng  nhu hòa, qua từng kẽ lá tia sáng vàng nhạt chiếu lên mặt đất tạo ra những hình thù kì dị.

Hai hắc y nhân đứng bên cạnh một vực sâu dựng đứng khó lòng nhìn thấy đáy, dưới chân là những vết chân ngựa dày xéo một đường kéo dài tới miệng vực sâu mới biến mất.

Hai người này một người chính là hắc y nhân cầm đầu phe bắt cóc đeo khăn che mặt, một người khác là cầm đầu phe chặn đường có một khuôn mặt hiền lành phi thường lừa người.

Hắc y nhân chặn đường ngồi xổm xuống, ném một viên đá xuống bên dưới, hỏi người kia: "Ngươi nghĩ chiếc xe ngựa đó rơi xuống dưới, người còn có thể sống sao?"

Người kia khó chịu nói: "Ta cũng chưa từng rơi xuống đó làm sao biết được?"

Hắc y nhân chặn đường cười cười, giọng nói thì rất ổn nhưng lời nói ra thì không ổn chút nào: "Bây giờ ngươi nhảy xuống thì biết thôi, biết rồi lại nói với ta chưa muộn!"

Hắc y nhân bắt cóc cộc cằn vặn ngược: "Ngươi là người thắc mắc, ngươi đi mà thử!"

Nói xong quay đầu bỏ đi, đứng đây cũng không thể biết được thêm cái gì, không bằng đi về tìm hiểu xem chuyện này hôm nay là ai làm ra.

Hắc y nhân chặn đường thấy người kia bỏ đi, nhún nhún vai, quay đầu nhìn về phía đáy vực một cái rồi cũng rời đi, người vừa đi, một hòn đá chấp chới bên bờ cũng theo đà rơi xuống dưới.

Vầng sáng màu cam phía Đông dần dần trở nên đậm hơn và lớn hơn, đem ánh dương chiếu sáng nhân gian.

Sâu dưới đáy vực, một hắc y nhân đang ráo dác tìm kiếm xung quanh thì bị một hòn đá rơi vào đầu.

Hắc y nhân ôm đầu nhìn lên trên, ngoài một mảnh trời đang sáng lên thì không có gì, hắn ta khó hiểu lầm bầm: "Rơi chỗ nào không rơi mà cứ phải rơi xuống đầu ta làm gì? Ta biết ta chính là được yêu thích, không cần nồng nhiệt như thế đâu!"

Hắc y nhân vừa dứt lời, đỉnh đầu liền nhận thêm một hòn đá, đặc biệt nhất chính là chỗ hòn đá thứ hai rơi xuống đúng là chỗ hòn đá đầu tiên rơi vào.

Hắc y nhân: "…" Ta X!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK