"Tỉnh rồi?" Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của nam nhân, uy nghiêm rõ ràng có phần ôn nhu.
"..."
Lục Trì Mạn ngớ ra, miệng nhanh hơn não lập tức bật ra câu hỏi: "Ông là ai?"
Hỏi rồi mới nhìn người tới, một nam nhân trung niên ngũ quan anh tuấn đầy vẻ uy nghiêm đang ngồi cạnh giường, nghe hắn hỏi như thế nam nhân khẽ nhướn lông mày khẽ "hửm?" một tiếng, một tia ngạc nhiên lướt qua mắt hỏi: "Ta là ai cái gì? Ta là cha con!"
Cha? Cha cái gì?
"Ta không có cha!"
"Con còn nhớ con là ai không?" Nam nhân trung niên đưa tay sờ trán hắn, lắc lắc đầu lẩm bẩm: "Ngã hỏng rồi sao?"
"..."
Ừ ha! Bây giờ hắn là ai hắn cũng không biết mà, bây giờ phải làm gì nha?
A.
Lục Trì Mạn đảo mắt một vòng, một giây liền nhập vai bày ra một vẻ mặt ngu ngơ, nhìn đỉnh giường một chút, lại nhìn nam nhân trung niên một chút, lắc đầu vô tội:
"Không biết! Ta là ai? Đây là đâu?"
Diễn xuất đỉnh cao cỡ này, thật là khiến người ta phải vỗ tay!
Nam nhân trung niên: "..."
Ngã hỏng thật sao?
"Con còn nhớ được cái gì không?"
Nam nhân trung niên sau một hồi câm nín, rốt cuộc chấp nhận việc tiểu công chúa của ông thật sự đã mất trí nhớ.
Lục Trì Mạn nghe thế liền đáp "không nhớ gì hết" nhưng không phát ra được tiếng, nam nhân trung niên chỉ nghe hắn "A!" một tiếng liền nghiêm túc nhìn lại, vẻ mặt chờ mong.
[Diệu Diệu! Mi phát rồ cái gì đấy, đột nhiên ngắt tiếng của ta làm gì?]
[Xin lỗi tiểu kí chủ, trường hợp khẩn cấp ấy mà!]
Diệu Diệu ngay lập tức đáp, chỉ là ngữ điệu của nó xin lỗi chẳng hề có chút thành ý, giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên đều đều, nghe ra chẳng khác gì giọng nói của chị Google.
[Tiểu kí chủ, mời đọc lời kịch!]
Lục Trì Mạn sáng suốt nhận ra rằng không nên chấp hệ thống thiếu chuyên nghiệp này, hắn nhìn lời kịch một chút bình tĩnh tiếp tục diễn: "Ta nhớ...cái gì sao?...Ta là nữ nhi!"
"…" Nam nhân trung niên sửng sốt, trầm mặc rất lâu dường như bị cảm động, mắt cũng hơi đỏ lên, xoa đầu hắn hai cái, thở dài: "Đứa trẻ đáng thương!"
"…" Uy! Cái gì vậy?? Biểu cảm của người này là sao nha! Không có ai giải thích cho ta một chút được sao??? Bảo bảo mê man quá trời luôn!
"Thôi được rồi! Ta sẽ kể cho con từng chuyện một!"
"…" Tốt lắm! Lão tử chờ câu này từ sáng!!!
_
Nguyên chủ tên là Mộc Y Mạn, vốn là tiểu thư bảo bối Lục gia_một môn phái lừng lẫy trên giang hồ hơn mười năm về trước, vốn là phong quang vô hạn, cuộc sống vui vẻ.
Ngoài việc tim có chút vấn đề ra thì nguyên chủ căn bản chẳng có gì phải lo, với gia thế kia bình an đến già là điều chắc chắn.
Nào ngờ một ngày kia tai ương ập đến, Lục gia diệt tộc! Khắp nơi trên dưới mấy trăm mạng người trong một đêm chết hết, máu chảy thành sông.
Hoàng đế Nam Tấn trùng hợp cải trang vi hành đi qua Lục gia tìm được Mộc Y Mạn còn hấp hối trong biển người chết, cứu về được một mạng, cứu xong quay đầu liền nhận nguyên chủ làm nghĩa nữ ban tước hiệu Nam An, phong đất tại thành Vân Nam, cấp tốc xây lên phủ Nam An công chúa đưa nguyên chủ vào ở, theo năm tháng sủng ái vô hạn nuôi nguyên chủ lớn đến bây giờ đã qua mười năm.
Đối với hành động này của hoàng đế, tất cả mọi người đều vô cùng ba chấm, thậm chí còn nghi ngờ nguyên chủ là con của hoàng đế nữa kìa, một đám người hoàng gia ngăn cản không được hoàng đế, qua thời gian lâu dần liền từ bỏ.
Không công nhận cũng đều không làm được gì, đến gia phả hoàng gia cũng có một cái Nam An công chúa rồi, còn làm cái gì nữa?
Chỉ là năm đó nguyên chủ còn nhỏ, mọi người đều quen gọi tiểu công chúa, thế nên, Nam Tấn quốc liền có một tiểu công chúa như vậy.
Nguyên chủ năm đó trải qua kinh hoàng diệt tộc, bị trầm cảm nghiêm trọng sau đó trở nên trầm tính, nhút nhát, không giao tiếp với người khác quá ba câu, thu mình trong vỏ ốc, cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.
Nhưng vẻ đẹp vượt mức kia của nguyên chủ vẫn làm cho một đám người mê mẩn, ngày ngày đóng đô gần phủ công chúa chờ nguyên chủ đi ra, không gặp được người thật thì lấy tranh ra nhìn, thập phần cuồng nhiệt.
Nhìn chung thì, cuộc sống của nguyên chủ thật sự quá nhạt, không có gì đáng nói này thì nhớ hay không nhớ đều được, không nhớ lại càng tốt hơn!
Vấn đề thứ hai chính là vì sao nguyên chủ là nam lại giả nữ thì lại vô cùng kì lạ, bởi vì lúc được sinh ra, cha nương của nguyên chủ đã nói với người ngoài nguyên chủ là nữ hài, từ lúc nguyên chủ có ý thức liền bị cha nương dạy dỗ thành một nữ nhi, luôn luôn nói với nguyên chủ không được nói với ai mình là nam, sẽ rất nguy hiểm.
Đến nỗi, lúc mà nguyên chủ được cứu sống, di thư của cha nương vẫn là "không được để lộ thân phận, sẽ rất nguy hiểm!"
Vì thế, bao năm nay nguyên chủ đều phải giả nữ, ngoài lão cha hoàng đế kia chắc không có ai biết giới tính thật của nguyên chủ.
_
Lục Trì Mạn nghe xong tuổi thơ dữ dội của nguyên chủ, hiện tại là của hắn thật sự muốn khóc ròng, vì cái mô mà dữ dội quá vậy???
Hơn nữa, hắn có cảm giác thế giới này khắp nơi đều là hố! Hố nhỏ, hố vừa, hố to, hố siêu to, hố khổng lồ,...thay nhau xuất hiện chờ hắn lấp!
Mẹ ruột thật ác độc!! Nào có đạo lí đào hố rồi bỏ chạy như vậy aaaa
...
Hắn chợt nghĩ ra một vấn đề, rất quan trọng!
Đó là không có cốt truyện đồng nghĩa với việc hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy không phải sao?
Có chút phấn khích!!!
[…] Tiểu kí chủ đột nhiên lại thông minh như vậy nha! Nó còn tưởng tiểu kí chủ chỉ có mặt mà không có não kia!!
Là nó sai lầm rồi!
[Tiểu kí chủ!] Diệu Diệu có lẽ cảm thấy cô đơn nên lại ngoi lên xoát cảm giác tồn tại.
[Chuyện gì?] Lục Trì Mạn vừa nghe âm thanh của hệ thống vội đề phòng, còn nhân tiện lên án nó một phen: [Mi vừa cắt ngang điểm vui vẻ của ta đấy! Mi không thể lựa lúc khác ngoi lên à?]
[Có nhiệm vụ nha!]
[Nhiệm vụ cái gì?? Lão tử còn là bệnh nhân đấy, mi đối xử với ta như thế rất được sao? Không có chút áy náy nào sao?]
[…] Không hề, ngài còn nói được nhiều như thế cơ mà! Diệu Diệu bị mắng vài ba lần đã quen, lưu loát ném ra nhiệm vụ.
Tiểu kí chủ mắng nó là việc của tiểu kí chủ, nó quen rồi sẽ không để ý! Nó chỉ phụ trách phát nhiệm vụ thôi!
Chỉ cần tiểu kí chủ hoàn thành nhiệm vụ là được, quá trình không quan trọng!
[Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm ra hung thủ giết hại gia tộc, tiến độ 0%]
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Tìm kiếm Lưu Ly Bảo Diễm (0/1), thời gian hai tháng! *hình ảnh đã được gửi đến tiểu kí chủ*]
[Yêu cầu bắt buộc: Thứ nhất, tiểu kí chủ tạm thời tiếp tục giả nữ. Thứ hai, tiểu kí chủ phải hoàn thành nhiệm vụ đưa ra nhanh nhất có thể, quá trình thì tiểu kí chủ cứ tùy ý chơi!]
[Tiểu kí chủ, chúc may mắn! Có vấn đề thắc mắc thì gọi ta nha!!]
"…"
Bình tĩnh!
Không hoảng!
Sóng to gió lớn đều có thể trải qua hết!
...mẹ nó chứ! Hệ thống chết tiệt!
_
Lục Trì Mạn cho dù cáu đến đâu thì cũng không làm gì được hệ thống, hơn nữa còn một cái trừng phạt siêu đáng sợ còn treo lù lù ở đó, suy ra, phải làm nhiệm vụ thôi!
Thật mệt!
Hắn làm thế nào để dùng một cái thân thể ốm yếu này hoàn thành nhiệm vụ đây trời!
Lục Trì Mạn dẫu sao cũng đã sống mấy trăm năm, rất nhanh đã ném sự phiền não ra sau đầu, quyết định trước tiên hắn nên đi ra ngoài chơi trước đã, chuyện hôm nay không nghĩ được thì ngày mai lại nghĩ.
Lần đầu tiên đi dạo ở thế giới cổ đại thật sự có chút phấn khích a!
Có thể các người không biết, ta chính là cực kì thích cổ trang, nhất là thể loại kiếp hiệp, giang hồ, anh hùng đại hiệp gì gì đó đó!
Hắn nhanh chóng thay xong y phục, bình tĩnh nhét hai quả đào vào ngực lại được nha hoàn tô tô chét chét một hồi lên mặt, buộc một kiểu tóc lạ lùng cho giống mĩ nữ, chuẩn bị đầy đủ mới đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thế trận bên ngoài xong, cao hứng liền tắt đi một nửa.
Kia là đường đi trải thảm nhung, kiệu mềm bốn người khiêng kín mít một cửa sổ, bốn phía kiệu mềm thị vệ nghiêm nghị xếp hàng, nha hoàn Tiểu Thúy đứng cạnh cửa kiệu đưa tay kéo rèm.
Hắn nghĩ rằng cần phải hảo hảo nói chuyện với nha hoàn của mình một chút.
Cứ thế này thì chưa chết vì già đã chết vì quá sướng!
Sau đó có khi hắn lại thành quán quân của cuộc thi "những cái chết kì lạ nhất lịch sử" cho mà xem.
...
Vân Nam thành là nơi giàu có nhất Nam Tấn, dân chúng nơi đây hầu hết đều có nguồn gốc thương nhân mấy đời, buôn bán rất được, người dân còn chất phác hiền lành, mỗi năm tổng kết về kinh đều là thành Vân Nam có số vụ án thấp nhất. Năm đó lúc hoàng đế phong đất cho bảo bối nhặt về thứ nhất chính là vì điểm này mà chọn, thứ hai chính là vì Vân Nam cũng cách kinh thành gần nhất, tiện đi lại.
Đầu thu là lúc thời tiết mát mẻ nhất, cũng là lúc người người đều chăm chỉ ra khỏi nhà lê la quán xá buôn dưa lê bán dưa chuột, nhộn nhịp ồn ào.
Lục Trì Mạn đeo khăn chen mặt, vừa đi vừa ngạc nhiên hớn hở ngó đông ngó tây, hai bên đường là sạp hàng nối tiếp nhau bày bán đủ thứ trên đời, phía sau là nha hoàn của hắn bận rộn xách đồ đầy cả hai tay chạy theo, vừa chạy vừa lo sợ lạc mất tiểu công chúa.
Tiểu công chúa mất trí nhớ xong, tính cách cũng thay đổi rồi, mặc dù thay đổi rất tốt nhưng Tiểu Thúy cảm thấy tiểu công chúa như bây giờ rất khó chăm aaaa.
_
"Đại thúc, kẹo hồ lô cho ta hai cây!"
"A! Tiểu cô nương thông cảm, chỉ còn một cây này thôi!"
"Không sao! Đa tạ!"
Đại thúc cầm một cây hồ lô đưa tới, Lục Trì Mạn vui vẻ đón lấy, tiểu Thúy xách theo một đống đồ chạy tới thực hiện nghĩa vụ trả tiền, thở hồng hộc lau mồ hôi mướt mát, sống không còn gì lưu luyến than thở: "Tiểu công chúa của ta ơi! Ngài đi chậm một chút a, nô tì chạy hết nổi rồi!!"
"Được được! Chúng ta vào kia ngồi nghỉ nha! Đã nói ngươi đừng đi theo rồi ngươi cứ không nghe cơ!" Lục Trì Mạn cắn một viên kẹo hồ lô âm thầm cảm thán tay nghề của người cổ đại thật khéo, ngon như này thật không uổng đồng tiền bát gạo! Vừa cảm thán vừa cùng tiểu Thúy đi tới trà lâu đối diện.
Dù rất muốn giúp đỡ nàng ta xách vài thứ thế nhưng nha đầu này ghê gớm vô cùng, vừa nghe hắn muốn cầm đồ liền nước mắt tuôn trào nói cái gì mà "ngài là công chúa cao quý sao có thể giúp nô tì xách đồ được, ngài như thế có khác nào nói nô tì vô dụng không a, xách một chút đồ cũng đều không được nô tì sống còn có ý nghĩa gì nữa..." vô cùng bi thương.
Lục Trì Mạn nhìn nàng ta như thế còn có thể làm gì, nói khóc liền khóc, chưa nói khóc cũng khóc, lí do chẳng đâu vào đâu như thế cũng khóc? Nha đầu này không vào giới giải trí thật đúng là uổng một nhân tài mà...