Bởi vì sói đầu đàn đã đầu quân cho địch...à con mồi, nên bầy sói đàn em cũng im ắng lại luôn, thấy không, chúng nó chính là có tình nghĩa huynh đệ như vậy, đại ca không lên tiếng, chúng nó liền nhất nhất nghe theo.
Lục Trì Mạn bởi vì không tin chính mình thật sự đã thôi miên thành công con chó...sói này nên vẫn còn ngây người.
Lục Trì Thanh ở phía sau hắn thò ra khuôn mặt nhỏ, tròn mắt nghi hoặc nhìn sói đầu đàn, hỏi: "Ca ca mới vừa làm gì mà nó trở nên như vậy?"
Lục Trì Mạn một hồi thoát trạng thái, muối dồn lên não trêu đùa: "Ta mới nhìn nó một cái thôi, chắc là do nó bị sắc đẹp của ta chấn đến nên giác ngộ chân lí đi!"
Lục Trì Thanh thế mà thật sự gật đầu, tin tưởng mù quáng: "Ừm, ta biết mà, ca ca là giỏi nhất!"
Lục Trì Mạn: "…" Fanti cuồng nhiệt này là thế nào?
Hắn tạm thời bỏ qua sự sùng bái của em trai mèo nhỏ, nhìn bầy sói ngoan ngoãn lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói với Lục Trì Thanh: "Thanh Nhi! Bầy sói này tạm thời sẽ không tấn công chúng ta, nhưng ta sợ là tình trạng này sẽ không duy trì được lâu, chúng ta nhân lúc này chạy thôi!"
Chẳng may chút nữa chúng nó lại phát điên lên thì mệt lắm, thân thể íu đuối chịu không nổi a!
"Vâng!"
Ca ca nói gì nghe đấy Lục Trì Thanh gật đầu, phỏng chừng lúc này có bị Lục Trì Mạn dắt đi bán cũng không chút nghi ngờ, vui vẻ hơn còn có thể giúp hắn đếm tiền cũng nên.
Hận thì hận đến tận cùng mà thương thì thương đến tận xương thế này, đúng là người đơn giản nhất thế gian.
...
"Tiểu Mạc Phi?"
Mộng Khinh Vân gặp thuộc hạ thân cận của mình là khi đang ngồi xổm trên một tán cây, giáo chủ đại nhân lạnh mắt lườm qua, giọng điệu không tốt: "Ngươi chết dí ở nơi nào mà bây giờ mới đến?"
Mạc Phi rất oan ức kêu: "Chủ tử ngài nói thế là thế nào, ngài mỗi lúc ở một nơi như thế, thuộc hạ tìm thấy ngài đã là rất giỏi rồi biết không?"
"Đó là bởi vì ta bị giáo chúng đuổi theo quá gắt gao nên mới phải như thế!" Mộng Khinh Vân nói, bổn giáo chủ thật sự chẳng dễ dàng chút nào.
Mạc Phi tự giác dừng nói tiếp vấn đề kia, đưa cho chủ tử giỏ trúc đựng tiểu Linh, nói sang vấn đề khác: "Chủ tử, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Mộng Khinh Vân hỏi: "Giáo chúng còn đuổi theo ta không?"
Mạc Phi lắc đầu.
"Vậy tốt rồi!" Giáo chủ đại nhân thoắt cái liền vui vẻ, bảo: "Ta đi tìm phu nhân giáo chủ của các ngươi tiếp đây, tiểu Linh nhờ ngươi chăm sóc đấy!"
Mạc Phi luống cuống bắt lấy giỏ trúc mà chủ tử ném tới, phóng tầm mắt về phía xa chỉ thấy một bóng đen đang nhỏ dần đến khi chỉ còn một chấm đen và biến mất, nam tử từ tận đáy lòng thở dài một hơi, đi nhanh như thế làm gì cơ chứ? Mà chủ tử có biết phu nhân ở chỗ nào không mà đòi tìm? Còn không cho mình đi theo? Mạc Phi không hiểu thấu, có chuyện gì giấu mình sao? Như vậy không được, mình rảnh rỗi thế này, không chạy theo góp vui lại hơi phí!
Tán cây mất đi độ nặng đè trên thân mình khẽ rung rinh hồi lâu mới dừng lại, bốn phía khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, lá cây trong đêm được dát lên một tầng sương mỏng dưới ánh trăng soi rọi trở nên mông lung đẹp mắt.
...
Hoa Lạc Vũ dừng lại trước một vách đá dựng đứng cao không thấy đỉnh, y cúi đầu nhìn dấu chân hỗn loạn trên nền đất lâm vào trầm ngâm.
Dương Tịch Diễm cùng với Niệm Dao Nhi theo sát phía sau lúc này cũng chăm chú nhìn mặt đất, đại boss lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Dấu chân này...là một bầy sói nhỉ?"
"Đúng rồi!" Niệm Dao Nhi ở bên cạnh gật gù, đưa ra nghi hoặc của nàng: "Nhiều dấu chân như vậy thì hẳn là đã xảy ra một hồi ác chiến, không biết Mạn Mạn bây giờ thế nào nữa...Dương Tịch Diễm, ngươi nói xem?"
"Cái này dễ nói!" Đại boss tự tin đầy mình đưa ra đáp án, còn chứng minh rõ ràng: "Ngươi nhìn dấu chân dẫm đạp lên nhau đến không nhìn rõ hình dạng này nhé, ta chắc chắn bầy sói này đã đuổi theo ai đó, hoặc là Tiểu Mạn Nhi, hoặc là Thanh Nhi, hoặc là cả người họ. Nhưng...ngươi nhìn dấu chân rất nhiều lại không thấy vết máu, điều này chứng tỏ hai người họ vẫn an toàn, chúng ta bây giờ lần theo dấu chân này có khả năng sẽ tìm thấy họ."
Nam nhân nói xong nhếch môi cười đắc ý, hướng nữ tử hất mặt lên trời kiểu "thấy không, bổn quân chính là thông minh như vậy, mau mau sùng bái ~"
Niệm Dao Nhi không thèm nhìn nam nhân múa may tự luyến, loại người này bây giờ xuất hiện quá nhiều mà lại không có thuốc chữa, có thể lờ đi thì lờ đi càng nhanh càng tốt.
Nàng đi về phía Hoa Lạc Vũ, thấy y nhặt lên từ dưới đất vật gì đó, nàng ghé mặt nhìn thử thì thấy hóa ra là một góc áo bào màu thiên thanh bị cắn rách, trên mảnh y phục còn rõ hình một nửa bông hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc, này rõ ràng là y phục của Mạn Mạn mà.
Như vậy nghĩa là Mạn Mạn đã bị chó sói tấn công?
Nàng lại chăm chú nhìn hết xung quanh nhưng không phát hiện ra vết máu mới thở phào một chút, thật là hết hồn hết vía.
Đừng có đùa, Mạn Mạn mà bị chó sói cắn một cái thì ngay ngày mai thôi, toàn thể sói trong thiên hạ có thể bị diệt vong trong tay nam nhân anh tuấn bức người đệ nhất giang hồ chính phái trước mặt nàng đây!
Không cần nghi ngờ, y nhất định làm được!
Chẳng có gì ngạc nhiên cả, loại chuyện tương tự y đã làm qua, ta cũng đã tận mắt chứng kiến cơ mà.
Niệm Dao Nhi nhác thấy khuôn mặt đã đen đến không thể đen hơn được nữa của Hoa Lạc Vũ, do dự mấy lần mới lên tiếng: "Hoa Lạc Vũ, sao ngươi không đi tiếp, cổ vương lại bất động nữa hả?"
Nàng căn bản cũng không trông mong gì y sẽ đáp lại, ai ngờ cầu thì không thấy mà không cầu lại được, Hoa Lạc Vũ thế mà gật đầu nhả ra một chữ: "Ừ!"
"A!" Niệm Dao Nhi tròng mắt xoay tròn nói ra suy nghĩ của mình: "Vậy...lẽ nào Thanh Nhi đang ở rất gần nơi này?"
"Ngươi đừng lên tiếng..." Hoa Lạc Vũ nhắm mắt lại, mi tâm nhíu lại sâu đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta nghe được...rất nhiều tiếng bước chân..."
Âm thanh trên đầu môi còn chưa dứt hẳn, trước mặt Niệm Dao Nhi đã trống rỗng, nơi mới vừa rồi nam nhân anh tuấn lù lù một đống đứng đó bây giờ chỉ còn một mảnh bụi mù nho nhỏ hắt lên.
...
Lục Trì Mạn cảm thấy linh cảm của mình chưa bao giờ tốt đến vậy, tốt đến muốn hướng ông trời giơ lên ngón giữa mà chửi thề một tiếng.
Bởi vì sao?
Bởi vì một bầy hoa đào đang điên cuồng dí theo phía sau bọn hắn đầy nè! Sao lại yêu thương quá mức như vậy chứ? Lão tử không thích cuồng nhiệt như vậy, ok?
Nhưng hắn không thích cũng không thể kháng nghị, cũng không thể thay đổi được kết cục là hắn với Lục Trì Thanh đang bị một bầy sói hung tàn ráo riết dí theo phía sau.
Nhưng điều khiến hắn càng muốn chửi thề hơn cả, đó là, trước mặt bọn hắn lúc này xuất hiện một vực sâu thăm thẳm đen tối như hũ nút ghê rợn khiến người ta không dám ngó đầu nhìn xuống.
Ghê rợn thế thôi, chứ Lục Trì Mạn vừa nhìn thấy các vực sâu kia, trong đầu liền bật ra hai câu chửi thề, mà lần này không phải hướng ông trời giơ ngón giữa nữa mà là hướng mẹ ruột giơ ngón cái.
Con bà nó, cái tình tiết máu chó vạn năm này nữa!
Lục Trì Mạn nắm chặt tay Lục Trì Thanh đứng gần mép vực, suy nghĩ xem lúc này liệu sẽ xuất hiện ai đến cứu mình hay không? Hoặc là bọn hắn nắm tay nhau nhảy xuống thì có bao nhiêu phần bình an vô sự.
"Gàooooo..." Sói đầu đàn nhe răng, đồng tử đỏ như máu nhìn chằm chằm hai con mồi, gầm gừ, xem trên bộ dạng dọa người của nó thì lần này hẳn là quyết tâm phải cắn được hai con mồi này.
Phía sau sói đầu đàn, bầy sói đàn em cũng bày ra tư thế chuẩn bị xâu xé người rất căng.
Hiện trường phi thường căng thẳng.
Phi thường căng thẳng!
Sau đó...
"Rống...áu áu..."
Một tiếng tru cao vút như mang theo sự đau đớn vang lên từ phía sói đàn em đứng đằng xa, Lục Trì Mạn thấp thoáng thấy được con chó sói đàn em lăn lộn quằn quại trên mặt đất, mà bóng dáng bạch y nam tử đang dần trở nên rõ ràng, người này...
Hoa Lạc Vũ! Y đến rồi...
[Tiểu kí chủ, mời ngài ngay lập tức nhảy xuống!]
Chưa kịp phản ứng lại âm thanh hệ thống cắt ngang suy nghĩ của mình thì sói đầu đàn đã lao đến, Lục Trì Mạn trong khoảnh khắc não ngừng hoạt động, cơ thể cứng đờ theo bản năng đẩy Lục Trì Thanh một cái tránh đi móng vuốt của sói đầu đàn, phía sau lưng cảm nhận được một sức mạnh từ dưới đáy vực đang điên cuồng hút hắn vào tha thiết như nam châm khác cực hút nhau, tiếp theo hắn liền oanh oanh liệt liệt rơi xuống.
Thời điểm cùng với sói đầu đàn đồng cam cộng khổ rơi xuống vực sâu thăm thẳm, hắn căn bản không kịp chửi thể tiếng nào, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn ngất trời của Hoa Lạc Vũ tràn đầy các mảnh đau khổ, ngỡ ngàng, tức giận, còn có tuyệt vọng đan xen, cuối cùng thổ huyết ngã gục bên bờ vực.
Hắn nghĩ, khung cảnh này quen thuộc quá, biểu cảm kia của y cứ như đã từng thấy qua...
Hắn lại nghĩ, y tận mắt nhìn thấy hắn rơi xuống vực thế này, nếu đổi lại là hắn nhất định sẽ phát điên, ngay lúc này rất muốn nói với y một câu an ủi đại loại "ta sẽ trở lại" để y bớt lo lắng mà không cách nào nói được, cảm xúc nghẹn ứ đọng lại trong lồng ngực này mãi về sau chẳng xua đi được...
Cuối cùng hắn nghĩ, hắn lại rơi vực nữa rồi!
***
Lục Trì Mạn: Mẹ ruột, ta lại rơi vực!
Mễ Ly Hi Mộc: Ừ! Sao nữa?
Lục Trì Mạn: Mẹ không cảm thấy một cái tình tiết máu chó này dùng đi dùng lại rất nhàm sao, hay là mẹ cạn ý tưởng rồi?
Mễ Ly Hi Mộc: Không phải, bổn cô nương ta lười suy nghĩ tình tiết khác thôi, rất mệt! Coi như làm một cái thiết lập "rơi vực vạn năm" cho ngươi thôi, đặc biệt thế cơ mà!
Lục Trì Mạn:...
Diệu Diệu:...
Độc giả:...