Trong đại điện, nam nhân trung niên ngồi trên long ỷ, một thân long bào uy nghiêm lúc này chăm chú nhìn chằm chằm một đống chữ viết xinh đẹp ngay ngắn xếp hàng trên tờ giấy nhỏ, càng xem khóe môi càng thêm co rút.
Vị này chính là hoàng đế Nam Tấn quốc, Mộc Thiên Quân.
Đối diện nam nhân trung niên có ba nam tử đứng xếp thành một hàng, nhấp nhổm cố gắng ngó nhìn chữ trên tờ giấy, có vẻ cực kì muốn giật lấy.
Ba người này không ai khác chính là thái tử điện hạ Mộc Thiên Trần, Nhị Vương hồ ly Mộc Thiên Phàm, còn có Tam Vương lạnh lùng Mộc Thiên Kỳ.
Người khác không biết nhìn tới còn tưởng tở giấy nhỏ bé kia chứa bí mật động trời gì đó nên mới khiến họ khẩn trương như vậy.
Nhưng người biết chuyện rồi thì thật sự không muốn nói chuyện, bởi vì tờ giấy nhỏ kia chẳng phải là chứa bí mật hay công pháp võ công giang hồ chen nhau tìm kiếm gì.
Này chỉ là thư tay của tiểu công chúa_bảo bối hoàng gia từ xa gửi về mà thôi!
Sự thật đáng nói là chữ này còn không phải là bút pháp của tiểu bảo bối, nhưng vấn đề này không quan trọng, mấy kẻ cuồng tiểu muội muội này chỉ là muốn xem muội muội có hỏi thăm gì tới mình không mà thôi!
Hoàng đế xem xong, biểu cảm dường như không cao hứng lắm, đem thư của tiểu bảo bối đưa cho hoàng nhi ruột thịt của mình xem cùng.
Mở đầu nắn nót một dòng chữ, bút pháp đẹp mắt, cứng cáp: "Phụ hoàng khỏe, thái tử ca khỏe, nhị ca khỏe, tam ca khỏe!"
Ba nam tử nhìn tới dòng đầu tiên liền đã cao hứng, căn bản không hề quan tâm nội dung chính là cái gì, tờ giấy chưa được cầm lên liền không có ai cầm lên nữa.
Mộc Thiên Kỳ còn có thể cao hứng đến mức dựa lưng vào cột, khoanh hai tay trước ngực, một mình cười mỉm.
Mộc Thiên Phàm có thể nói là người bình tĩnh nhất, yên lặng đọc nốt nội dung bên dưới, đôi mắt hồ ly theo từng hàng chữ có xu thế mở to.
Mộc Thiên Trần nhìn vẻ mặt không tốt của cha ruột, hỏi: "Phụ hoàng, tiểu muội muội viết thư về, người không cao hứng sao?"
Hoàng đế hỏi: "Con đọc tới chỗ nào rồi?"
Mộc Thiên Trần thật thà: "Dòng đầu ạ!"
"Vậy là đúng rồi!" Hoàng đế tỏ vẻ "ta biết ngay mà!" chớp mắt: "Bởi vì Mạn nhi trong thư nói rằng..."
Mộc Thiên Phàm lúc này đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Tiểu muội muội muốn cưới thiên kim phủ thừa tướng Hạ Linh Nhi làm thiếp, còn xin phụ hoàng ghi tên Hạ tiểu thư vào gia phả hoàng gia!"
"Hả?" Mộc Thiên Trần ngạc nhiên há hốc mồm, giống như nghe được một chuyện mà bản thân không bao giờ nghĩ đến!
Hoàng đế bị cắt ngang, trợn mắt nhìn hoàng nhi chẳng có tí tình cha con nào, hậm hực.
Mộc Thiên Phàm lại một chút cũng không để cái trợn mắt của phụ hoàng vào mắt, hơi suy nghĩ.
Cuối cùng vẫn là Mộc Thiên Trần lấy lại được tinh thần, lên tiếng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
Chuyện này kiểu gì cũng phải thông qua quần thần với dân chúng.
Dân chúng còn dễ nói, chứ đám quần thần suốt ngày lải nhải cái này không được cái kia không được, phiền phức như gà mẹ kia phải làm sao?
Đúng vậy, vị thái tử nào đó chính là lo lắng quần thần quan lại lảm nhảm mà thôi, một chút cũng không để ý đến trọng điểm là tiểu muội muội bảo bối của mình muốn lập thiếp là một nữ tử!
"Còn làm cái gì nữa?" Mộc Thiên Quân nói như không phải chuyện gì lớn lao: "Mạn nhi muốn, đừng nói là một cái Hạ tiểu thư, cho dù là muốn cưới thêm Cao tiểu thư, Mã tiểu thư hay là Lệ tiểu thư, trẫm đều đồng ý!"
Mộc Thiên Phàm nhắc nhở: "Nhưng tiểu muội muội còn muốn phụ hoàng ghi tên Hạ tiểu thư vào gia phả hoàng gia!"
Nhắc nhở xong mới cảm thấy chính mình nhắc nhở thừa thãi, nhớ năm đó mấy trăm quần thần cũng với hậu cung ba ngàn cộng lại đều ngăn không được phụ hoàng ghi tên tiểu muội muội vào gia phả.
Năm đó ngăn không được, bây giờ càng ngăn không được!
"Chuyện đó cũng không cần con lo!" Mộc Thiên Quân phất tay, còn hỏi lại: "Nếu các con là ta, các con sẽ làm gì?"
Mộc Thiên Trần một giây cũng không suy nghĩ khẳng định: "Dĩ nhiên là bằng mọi cách giúp Mạn nhi rồi!"
Mộc Thiên Phàm xòe quạt xếp, theo thói quen lay nhẹ mấy cái: "Con cũng thế!"
Mộc Thiên Kỳ...thôi bỏ đi, người này căn bản không tham gia vào cuộc thảo luận gia đình này, còn đang chìm đắm trong hạnh phúc một mình mỉm cười, không cần quan tâm.
"Mạn nhi có nói khi nào trở về?" Mộc Thiên Trần hỏi, tay cầm tờ giấy lên xem.
Mộc Thiên Phàm đáp: "Chỉ nói chậm nhất là một tháng, còn sớm hơn thì không xác định!"
...
Vân Lam thành.
Lục Trì Mạn ngồi trong trọ lâu, chống mặt lên tiếng hỏi: "Hoa Hoa! Ngươi cảm thấy ta đến gặp vị lão đại đó mua lại ngọc châu kia, có mấy phần mua được?"
Hoa Lạc Vũ không hề suy nghĩ đáp luôn: "Mười phần!"
"Hả?" Chắc chắn như thế sao?
Y bổ sung: "Ta nghĩ nếu là tiểu nương tử muốn, hắn còn có thể tặng luôn kìa! Tất nhiên là không phải cho không, mười phần là tiểu nương tử phải gả cho hắn, hoặc một yêu cầu khác mà chắc chắn không liên quan đến tiền!"
"Thế à?" Hắn biết ngay là không tốt đẹp gì mà! Đòi tiền thì còn dễ nói chuyện, chứ cái khác...ha ha!
Nếu đã không thể mua, vậy thì...trộm thôi! Có nam chính bàn tay vàng mười ngón ở đây rồi, nhất định có thể trộm được.
Chờ trộm xong lại đền bù đi!
Dù gì chính mình cũng là nhân vật chính, lấy không đồ của người ta rất không hợp với phẩm chất của một người văn minh, không phù hợp với hình tượng của nhân vật chính luôn mang trong mình dòng máu chính nghĩa cho lắm!
Ừm!
Lục Trì Mạn vỗ bàn tuyên bố: "Hoa Hoa! Chúng ta đêm nay sẽ trộm nó!"
"Được!" Hoa Lạc Vũ mỉm cười cưng chiều, vẫn là bộ dáng thê nô cuồng dại: "Tiểu nương tử nói cái gì thì chính là cái đó!"
Diệu Diệu: […] Nó thật sự không thể nào hiểu được tam quan của tiểu kí chủ nữa rồi!
Suy nghĩ ngày một lệch lạc, còn luôn luôn cảm thấy bản thân rất tốt?
Đôi khi còn có hơi não tàn!
Chỉ là, nó sẽ không bao giờ nói cho tiểu kí chủ biết suy nghĩ này của nó, mắc công lại ăn một trận mắng chửi.
Nó không có máu M.
_
Ban đêm.
Hoa Lạc Vũ đổi một thân y phục đen, dù sao cũng là đi trộm đồ của người ta, cũng nên có chút bộ dáng đi trộm đồ chứ! Mặc dù y còn khoác thêm áo choàng có hơi kì lạ, nhưng thế này đã là rất tốt rồi!
Chỉ là Lục Trì Mạn nhìn đến chính mình liền bó tay, y phục ba lớp trong ba lớp ngoài thì thôi, bên ngoài cùng còn khoác thêm áo choàng dài tránh gió, mũ áo còn gắn lông.
Này giống như là đi biểu diễn thời trang chứ không phải đi ăn trộm nữa.
Nhưng hắn lại không thể không đi, bởi vì Hoa Lạc Vũ kiên quyết: "Nhỡ đâu trong lúc ta đi lại có người đến ám sát tiểu nương tử như lần trước thì sao?"
Lục Trì Mạn: "…" Ta giống như luôn luôn bị ám sát như thế sao?
Hoa Lạc Vũ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, thi triển kinh công thượng thừa, một lần nghìn mét bay đi.
Đừng có thấy lão tử ngày ngày ăn uống thả phanh mà nhầm nhé, vòng eo này đem ra có thể tức chết một đám nữ nhân.
Nhưng loại hình tượng mềm mại, nhỏ nhắn này không phải loại lão tử thích a...
Nhưng hết cách, không thể kiến nghị!
Lục Trì Mạn suy nghĩ lung tung, đem mặt úp vào ngực y tránh gió căn bản không biết được y sẽ đưa mình đến nơi nào, loại cảm giác đi như bay này ấy mà, phi thường kích thích!
Loại mà trái tim muốn bay khỏi lồng ngực ấy!
"Đến rồi!"
Lục Trì Mạn đem mặt từ trong ngực Hoa Lạc Vũ ló ra, dáo dác nhìn một lượt khung cảnh xung quanh, phi thường không hiểu thấu: "Không phải nói là đến Ẩn tộc sao? Đây là nơi nào?"
Giống như là nghĩa trang, đến nghĩa trang làm gì nha? Cũng không thấy nhà ở hay nơi nào có thể ở, chẳng lẽ là ở dưới đất?
Hoa Lạc Vũ ngay lập tức chứng thực suy nghĩ của hắn: "Ẩn tộc sống trong mộ cổ nằm dưới lòng đất! Chính là dưới chân nơi chúng ta đang đứng này!"
Lục Trì Mạn: "…" Phỏng chừng ta có thể đang đứng ở trên đầu ai đó! Nghe qua có chút thiếu lịch sự ghê luôn.
"Vậy giờ chúng ta làm sao đi xuống?"
"Đi theo ta!" Hoa Lạc Vũ mỉm cười, nắm lấy tay hắn đi về một hướng.
Dưới ánh trăng dịu nhạt, hai bóng người đan xen, tay trong tay đi về phía trước.
Trăng bạc như lụa, ái tình liên miên!
...
Vân Lam thành, trọ lâu.
Mạc Phi vừa muốn hỏi lại không dám hỏi, nhấp nha nhấp nhổm một hồi vẫn quyết tâm lên tiếng hỏi: "Chủ tử! Thuộc hạ muốn hỏi...khi nào thì chúng ta trở về?"
Mộng Khinh Vân bình tĩnh vô cùng: "Bao giờ tìm được phu nhân thì trở về!"
"…" Rất muốn chửi thề vào mặt chủ tử, bộ dáng lúc này của người có chút nào giống với đi tìm phu nhân?
Người đã tìm phu nhân rất nhiều ngày rồi đó! Người còn không trở về, phỏng chừng không lâu nữa tập thể giáo chúng đều chạy đi tìm người đấy!!!
Mạc Phi một bên âm thầm mắng chửi, một bên mỉm cười, xuất ra bộ dáng của thuộc hạ thân cận tiếp tục hỏi: "Vậy...tiếp theo chúng ta đi đâu tìm phu nhân?"
Mộng Khinh Vân lười biếng dựa ngang dựa dọc vào thành ghế, liếc thuộc hạ một cái, thờ ơ không một chút để ý: "Cứ theo người của Thanh Hoa Phong là được, lo cái gì?"
Lo cái gì? Mạc Phi tức giận, ta không thèm nhắc nữa, đợi đến lúc tập thể giáo chúng đuổi tới, xem người làm thế nào chối qua!
Hừ!
"Chủ tử?"
Mộng Khinh Vân thiếu kiên nhẫn nhìn sang, hơi khó chịu: "Sao?"
Làm sao mà thuộc hạ có xu hướng càng ngày càng nhiều vấn đề như thế?
Mạc Phi sau bao lần cố gắng vẫn không nhịn qua được cơn hiếu kì đeo bám gắt gao, hỏi vấn đề muốn hỏi từ lâu: "Chủ tử! Người rõ ràng không thích tiểu điện hạ, vì sao lại vẫn đi theo nàng?"
"Đó là phu nhân giáo chủ của các ngươi không phải sao?" Mộng Khinh Vân hỏi ngược: "Ta dĩ nhiên phải theo nàng!"
"Nếu người thật sự muốn đem tiểu điện hạ về làm phu nhân giáo chủ, vậy thì người nên quyết đấu một trận với Hoa phong chủ đi chứ!" Mạc Phi còn chưa thôi từ bỏ: "Đi theo lâu như vậy rồi, người cũng không lên tranh giành với y câu nào! Chúng ta khi nào mới có phu nhân đây?"
Mộng Khinh Vân càng kiên trì với lí tưởng của bản thân: "Không phải đã nói đánh không lại sao? Đều đánh không lại thì tranh giành kiểu gì? Chủ tử của ngươi đây là đang chờ thời cơ, ngươi thì biết cái gì!"
"Nhưng mà..."
Mộng Khinh Vân giơ tay, cắt lời: "Ghé tai tới đây ta nói cho ngươi biết một chuyện!"
Mạc Phi nghe lời ghé tai sát qua, chăm chú lắng nghe.
"Làm người ấy mà..." Mộng Khinh Vân cố ý kéo dài âm điệu một chút: "Đừng có cái gì cũng tò mò! Cái gì cũng biết sẽ hại chết mình đấy!"
Mạc Phi: "…" Ta chính là cảm thấy chủ tử lười thôi! Phỏng chừng đã chờ cơ hội "bay cao bay xa" rất lâu rồi đi!
Nhưng chủ tử vẫn là chủ tử! Không nên vạch trần thì tốt hơn.