• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lạc Vũ thấy Lục Trì Mạn tỉnh lại nhưng cứ nhìn đỉnh giường không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, y hỏi hắn câu kia cũng không nhận được câu trả lời.

Y vô cùng khó hiểu! Tiểu nương tử bị làm sao vậy nè?

Y sợ hắn bị làm sao mới vội nắm lấy vai hắn lay lay, vừa lay vừa lo lắng gọi: "Tiểu nương tử?...Tiểu nương tử?...Ngươi sao thế?"

Lục Trì Mạn từ trong cuộc giao tiếp ngắn ngủi với hệ thống tức giận đi ra, nghe thấy chính là một câu này của y, ngữ điệu cũng không giấu được lo lắng.

"..."

Hắn không tức giận với y được, chỉ có thể lắc đầu với y tỏ vẻ mình không sao!

Tiểu nội tâm lại âm thầm hậm hực, hắn chỉ là bị y dọa cho ngu người mất một lúc thôi, không sao cả, không có gì to tát hết!

Đem cái tay vẫn còn ở trên ngực mình xuống, Lục Trì Mạn chống người ngồi dậy, bình tĩnh chỉnh trang lại y phục, xong xuôi mới ngước đầu hỏi: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Không có! Đánh thức ngươi rồi! Chúng ta đi ngủ tiếp thôi!"

Hoa Lạc Vũ lắc đầu, quay đầu thổi tắt ngọn nến còn cháy dang dở, căn phòng lâm vào bóng tối, y nhanh chóng bò lên giường kéo hắn cùng nằm xuống, như không có chuyện gì xảy ra ôm hắn vào lòng.

Nghe được tiếng hít thở đều đặn của y truyền đến, quanh quẩn bên tai, Lục Trì Mạn trực tiếp ngây người luôn.

Không hỏi gì luôn sao? Chắc là y sẽ không bị ám ảnh tâm lí đi?

Lục Trì Mạn tự mình suy nghĩ không ra vấn đề nên gọi hệ thống ra tâm sự đêm muộn: [Diệu Diệu! Mi nói xem, ta có phải vừa mới vô tình làm tổn thương y rồi không? Mi xem, y tốt với ta như thế mà ta lại đi lừa dối y, mặc dù lỗi là do mi nhưng vẫn là ta gánh.]

[...] Diệu Diệu bị hỏi đến, không hiểu lắm.

Tiểu kí chủ như thế này là sao? Người ta cũng không có biểu hiện gì, mệt tiểu kí chủ tự ôm lo lắng.

A!

[Hửm? Ta nói nè tiểu kí chủ, nam chính người ta bị lừa dối lại không nói gì, ngài lại tự xoắn xuýt cái gì, lẽ nào...] Diệu Diệu kéo dài âm điệu, dò xét: [Ngài thích y?]

[Đúng thì sao mà không đúng thì sao?]

[Ngài nói thế là thế nào?] Diệu Diệu tận lực khai thông tư tưởng, rào dạt từ ngữ như một giáo sư dạy văn ngữ: [Nếu ngài thích y, vậy vì sao vẫn chưa nói cho y biết ngài là nam nhân, để bây giờ y phát hiện ra mới lại lo lắng y giận? Dựa trên mức độ yêu thích của y đối với ngài, cộng thêm lực hấp dẫn của nhân vật chính theo kịch bản, y mười phần sẽ không để ý đến giới tính thật sự của ngài, không phải sao? Vì sao ngài không nói?]

[Còn không phải vì mi ra điều bắt buộc à?]

Diệu Diệu kiên trì: [Cho dù như thế, yêu đương thì không phải nên bất chấp sao?]

[Không! Ta sợ nhền nhện!] Lục Trì Mạn một giây cũng không suy nghĩ ngay lập tức nêu ra chính kiến của bản thân: [Đừng có mẹ nó nói chuyện yêu đương bất chấp với ta, tiểu thuyết hết thảy đều là lừa gạt! Mi một cái cọng dây không có tình cảm thì biết cái gì mà lên mặt với ta?]

Sớm biết mi nói nhảm nhiều như thế còn không bằng chính ta đến nghĩ...

[...] Cọng dây không có tình cảm lặng lẽ offline.

Tiểu kí chủ giống như là bước ra từ tiểu thuyết cung đấu, lời thoại cho dù là nội tâm hay lời nói so với ai cũng đều mạnh hơn, mắng người lại càng thêm lợi hại.

_

Lục Trì Mạn từ trong nội tâm mắng hệ thống một hơi dài đi ra, thấy người bên cạnh hô hấp còn thật vững vàng, giống như đã ngủ say thật.

Nhưng hắn biết một cao thủ võ công đầy mình như y chắc chắn sẽ không bao giờ buông lỏng tâm tình để đi ngủ, lí do lớn nhất hẳn là sợ có người đột nhập ám sát.

Các mẹ ruột đều nói như thế!

Hắn giơ lên một ngón tay hướng y chọt khẽ một cái, nhỏ giọng gọi: "Hoa Hoa?"

Cánh tay của Hoa Lạc Vũ ở trên eo hắn khẽ siết chặt một chút, y như là từ trong tiếng hít thở bật ra được một chữ: "Ừ?"

Lục Trì Mạn hỏi: "Ngươi tức giận?"

"Không có!" Hoa Lạc Vũ như cũ đáp. Còn khẳng định thêm: "Tiểu nương tử không cần nghĩ nhiều! Ta không có giận!"

"..." Vậy nhất định là giận rồi, hoặc là đang tổn thương ghê gớm chẳng hạn.

Chết rồi! Bây giờ ta làm sao dỗ y đây?

Hơn nữa ta cũng không biết cảm giác yêu đương là như thế nào a.

Chỉ là cảm thấy nếu đổi lại người khác phát hiện ra thân phận của mình, ta cũng sẽ không xoắn xuýt hay quan tâm đến cảm xúc của y vậy!

Hoa Lạc Vũ rõ ràng cảm nhận được người trong lòng nằm không yên ổn, đây là lại làm sao nữa, y đã nói không giận dỗi gì rồi sao?

Sao lại có dáng vẻ hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp a...

Trong một khoảnh khắc suy nghĩ nhanh chóng lướt qua, Hoa Lạc Vũ bắt được một ý tưởng không rõ ràng lắm.

Y vỗ nhè nhẹ lưng hắn, thấp giọng nỉ non: "Tiểu nương tử, ta không giận dỗi! Ta yêu ngươi bất kể ngươi là cái dạng gì, bất kể là ngươi có địa vị ở đâu, bất kể là ngươi có yêu ta không. Tình cảm này của ta không cách nào ngừng lại, cũng không cách nào giấu giếm! Nhưng ta không có ý định giấu nó đi, ta muốn ngươi một ngày nào đó sẽ đáp lại, cho dù là bao lâu đi chăng nữa!"

"Ta chỉ cần khi ngươi đáp lại ta, có thể nói với ta! Thiên sơn vạn thủy ngươi muốn đi ta có thể bồi, ba ngàn thế giới ta cũng có thể bồi! Cho dù khó khăn vô cùng ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt!"

Lục Trì Mạn cảm thấy hắn đã xác định được một chuyện, hắn thích y, cứ tự nhiên mà thích như thế thôi!

Nếu đã gặp rất nhiều người lại không tìm thấy cảm giác đặc biệt, vậy nhất định là chưa gặp đúng người.

Lục Trì Mạn nhổm dậy, xoay người đè lên lồng ngực Hoa Lạc Vũ, dựa vào ánh trăng mông lung chuẩn xác bắt được đôi môi của y hôn xuống một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.

Hắn nói: "Đây là câu trả lời của ta! Hoa Hoa, không cần thiên sơn vạn thủy, không cần ba ngàn thế giới, chỉ cần ngươi một kiếp này có thể ở bên cạnh ta là đủ!"

"Được!"

Hoa Lạc Vũ tâm tình thực cao hứng, y lật người đem hắn đè xuống, không như hắn chỉ hôn nhẹ như thế, y hôn xuống là một nụ hôn sâu còn có chút run rẩy, như là không ép nổi sự vui vẻ của chính mình.

Lục Trì Mạn choàng tay lên cổ y, đáp lại nụ hôn.

Thủy nguyệt soi sáng, bóng người triền miên.

...

Sáng sớm.

Lục Trì Mạn trước mặt đặt một tô mì lớn, loại lớn hơn cả mặt của hắn, bình tĩnh như thường ngồi ăn.

Hoa Lạc Vũ ngồi bên cạnh chống cằm nhìn sang, trong đầu suy nghĩ hắn làm sao lại ăn khỏe như thế, cũng không thấy béo ra được chỗ nào!

Vạt áo đột nhiên bị lật lên, Lục Trì Mạn bị giật mình, sợ tới mì cũng không kịp nhai trực tiếp nuốt xuống, sau đó không cần đoán cũng biết hắn dĩ nhiên bị sặc đến ho nghiêng trời lật đất.

Hoa Lạc Vũ cũng sợ không kém, vừa đem nước đưa sang, vừa nhẹ nhẹ vỗ lưng cho hắn, lại vừa lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Lục Trì Mạn khó khăn nhịn xuống ho khan, vuốt ngực hỏi y: "Ngươi mới vừa lật áo của ta làm cái gì?"

Hoa Lạc Vũ còn thật thà đáp: "Ta chỉ là muốn xem ngươi ăn nhiều như thế, bụng có lớn lên không thôi!"

Hắn lại hỏi: "Nhìn thấy chưa?"

Y đáp: "Thấy rồi!"

"Thế nào?"

Hoa Lạc Vũ tiếp tục trả lời: "Eo nhỏ, bụng phẳng!"

Cho nên, y vẫn không hiểu đồ ăn hắn ăn nãy giờ rốt cuộc là đã đi đâu.

Lục Trì Mạn bảo: "Hoa Hoa! Ta nói nè, ngươi lần sau muốn làm gì có thể nói trước một tiếng sao?"

Ta mẹ nó có ba cái hồn thì cũng bay mất hai cái luôn rồi!

Hoa Lạc Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Lần sau sẽ!"

"..." Ta không còn gì để nói!

Lục Trì Mạn không biết nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn mì, nghĩ nghĩ lại xòe tay ra chính mình tự nhìn một chút, đúng là thon gầy không hề béo.

Hắn cũng không biết hắn tốn sức ăn lâu như thế vì sao lại không có béo, hơn nữa còn thường thường bị đói bụng.

Chắc không phải bị quỷ đói ám rồi đi?

[...] Đó là sức ăn của ngài lớn, đừng có đổ lỗi cho quỷ đói, quỷ đói lại ủy khuất!

Lục Trì Mạn ăn xong bữa sáng thì mặt trời đã lên cao, điểm đáng ăn mừng nhất chính là tiết trời đã chuyển thu, thời tiết đã không gay gắt như trước nữa.

"Tiểu nương tử! Chúng ta khi nào bắt đầu đi?" Hoa Lạc Vũ một bên tách hạt lựu, một bên quay sang hỏi.

Lục Trì Mạn rất có nguyên tắc: "Ăn xong lựu thì đi!"

Hoa Lạc Vũ lại càng có nguyên tắc: "Được! Nghe tiểu nương tử hết!"

Lục Trì Mạn nói: "Ta muốn cưỡi ngựa!"

"Cưỡi ngựa?" Hoa Lạc Vũ có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã đáp ứng: "Phi Vân đã rất lâu rồi chưa được chạy, hôm nay trời đẹp như vậy, chúng ta cưỡi ngựa!"

Phi Vân là một con bạch mã, nhìn trên bộ dáng cực kì to khỏe, còn có chút hung, nhưng bộ lông trắng muốt lại cực kì thích mắt, đẹp đẽ như tuyết trắng, đem sự hung hãn của nó che lấp.

Khắp thiên hạ này, Phi Vân xứng danh đệ nhất tuấn mã, có một không hai.

Lục Trì Mạn vừa nhìn thấy Phi Vân liền yêu thích vô cùng, nhanh như chớp từ trong tay Hoa Lạc Vũ chạy qua, ý định vuốt đầu nó một cái.

Hắn đột nhiên không hề báo trước như thế làm y sợ đến hồn bay mất một nửa, chỉ kịp hô lên: "Đừng động vào nó..."

Lục Trì Mạn hồn nhiên vô cùng, như huynh đệ tốt xoa đầu Phi Vân, còn không quên khoe khoang với y: "Hoa Hoa! Nhìn nè, ngựa của ngươi thân thiện lắm!"

Phi Vân ngoan ngoãn như kiểu nó không phải con ngựa hung hãn nhất thiên hạ, càng giống như một con ngựa vừa đẹp vừa thân thiện, cúi đầu thấp xuống cho hắn vuốt, một bộ dạng hưởng thụ mười phần.

Một chút cũng không cảm thấy cái gì không đúng!

Một chút cũng không thể hiện ra rằng nó cũng là một phần tử ham mê sắc đẹp, cũng sẽ không để người ta biết rằng đổi lại người khác dám xoa đầu nó, nó liền một cước đạp bay.

Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân ấy mà, chính là phải người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, vạn vật cúi đầu.

Hoa Lạc Vũ yên lặng vỗ trán, trong lòng suy nghĩ, không hổ là ngựa của mình.

Chính mình thích, nó liền thích hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK