Đùa.
Đây chỉ là linh trà nhị phẩm tương đối rẻ mà thôi, một cân cũng chỉ có 10 viên linh thạch trung phẩm.
Pha một bình linh trà mới dùng 2 đồng, một cân có thể pha 50 bình. Như vậy một bình chỉ có 20 linh thạch hạ phẩm. Ngươi mua một khôi lỗi, ta có thể kiếm lời 20 ngàn linh thạch hạ phẩm. Kẻ ngu mới không biết 20 và 20 ngàn cái nào nhiều hơn.
- Đương nhiên!
Lưu Như Mạn trợn to hai mắt, có thể nhìn thấy vẻ hưng phấn lập loè trong mắt.
- Đạo hữu cứ tùy ý.
Nam Bất Hưu vẫn cười như gió xuân, ham món lợi nhỏ thì sẽ thiệt thòi lớn đó. Cắn miệng mềm của người, bắt tay ngắn của người, ta chờ xem lát nữa ngươi có tiêu phí ở chỗ ta hay không.
- Vậy ta sẽ không khách khí.
Nàng cũng không chê nóng, cầm ly trà lên uống một hơi cạn sạch. Nước 100 độ ở trong mắt đại cao thủ Trúc Cơ cảnh không khác gì nước mình thường.
- Hương thơm còn vươn lại trong miệng, linh khí dồi dào, uống vào trong bụng có một loại cảm giác mát mẻ. Uống thật là ngon! Uống thật là ngon!
Nàng nói, cũng không để ý Nam Bất Hưu, lần nữa rót thêm một ly trà, lại uống một hơi cạn sạch.
Nam Bất Hưu thấy vậy thì trợn mắt hốc mồm.
Sao hắn cứ thấy có chút không đúng lắm! Sao biểu hiện giống như lúc mình tống tiền nhà giàu trước đó vậy.
Không thể nào, không thể nào, nàng sẽ không thật đến tống tiền mình chứ.
Chắc không đến mức đó đâu.
Chắc không đến mức đó đâu, một đại cao thủ Trúc Cơ cảnh sẽ đến cướp một món đồ trị giá 20 viên linh thạch hạ phẩm sao?
Một ly lại một ly.
Chớp mắt đã uống xong một bình.
- Rót tiếp.
Nói xong, Lưu Như Mạn cũng không để ý đến Nam Bất Hưu, trực tiếp khoanh chân vận chuyển công pháp. Lúc này, trong bụng nàng tràn đầy linh lực, nếu không nhanh hấp thu thì sẽ lãng phí không ít linh lực, nàng cũng không muốn lãng phí như vậy.
Phải biết những linh lực này đã tương đương với nàng khổ tu ba tháng. Hấp thu toàn bộ có thể giúp nàng tăng lên một mảng lớn pháp lực. Thực lực cũng có thể tăng lên rất nhiều. Nên nàng không cho phép mình lãng phí một chút nào.
Nam Bất Hưu vẫn còn đang trợn mắt hốc mồm.
Lần này, hắn không phải ngơ ngác vì hành vi thô lỗ của vị nữ tu xinh đẹp này, mà là ngơ ngác vì tốc độ luyện hóa linh khí của nàng.
Nam Bất Hưu có thể rõ ràng cảm nhận được uy áp trên người nàng đang tăng lên rõ rệt với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, trong nháy mắt đã tăng lên rất nhiều.
- Đây chính là thiên tài sao?
- Ta phải đến bao giờ mới có thể tu luyện nhanh như vậy!
Nói thật Nam Bất Hưu rất hâm mộ. Căn cốt của hắn chỉ có ba điểm, chưa từng trải qua cảm giác gia tăng tu vi nhanh như vậy, mỗi ngày đều bò như ốc sên, vừa chậm vừa thận trọng.
Ừm, vững như lão cẩu.
- Như người ta mới là tu luyện chứ! Haizz…!
Nam Bất Hưu không ngừng hâm mộ, nghe lời rót đầy một bình linh trà nữa. Một bình linh trà có thể pha ba lần, sau mỗi lần thì linh lực trong đó sẽ giảm đi một ít, sau ba lần thì đã không khác gì nước sôi.
Nửa giờ sau.
Lưu Như Mạn ngừng vận công, bất thình lình mở hai mắt ra, một đạo tinh mang làm con mắt Nam Bất Hưu đau nhức.
- Rốt cuộc tăng lên một thành pháp lực, không hổ là linh trà nhị phẩm.
Tự lẩm bẩm một câu, nàng không kịp chờ đợi uống tiếp một ly.
Một thành!
Một thành pháp lực của cao thủ Trúc Cơ cảnh!
Nam Bất Hưu cười khổ, người và người quả nhiên không cách nào so sánh được.
Nam Bất Hưu vô ý thức cầm lấy ly mình vừa nhấp một ngụm đưa tới, Lưu Như Mạn nhận lấy uống một ngụm cạn sạch.
Đến lúc này, Nam Bất Hưu mới cảm thấy có chút không đúng, vừa rồi hắn vô thức nghĩ là, thứ tốt thì phải cho người ta uống, sau khi đưa qua thì mới đột nhiên nhớ lại mình đã nhấp một ngụm.
- Cái kia…
- Hắc hắc…
Lưu Như Mạn ngại ngùng cười ngây ngô một tiếng, lần nữa rót một ly, tiếp tục lại một ngụm cạn sạch. Chớp mắt lại uống xong một bình.
Nam Bất Hưu:
- Ngươi... Ngươi sẽ không thật sự đến đây để tống tiền chứ?
……..
- Ợ…
Lưu Như Mạn ợ một cái, làm cho mặt Nam Bất Hưu đầy mùi thơm, còn mang theo chút ẩm ướt.
Vẻ mặt Lưu Như Mạn nhất thời thẹn thùng đỏ bừng, ngại ngùng le lưỡi, mặt đầy ngây thơ, giống như tiểu muội nhà bên làm sai chuyện gì.
- Xin lỗi, thật ngại quá. Ta chưa từng được uống trà ngon như vậy, không nhịn được uống nhiều mấy hớp, ngươi ngàn vạn lần đừng bắt ta đền... Ợ...
Lưu Như Mạn lập tức cúi đầu xuống, bây giờ ngay cả lỗ tai của nàng cũng đỏ bừng vì mắc cở.
Quá mất mặt!
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, đã...
Không đúng, ta là đến nhờ hắn giúp. Bây giờ, nàng còn chưa mở miệng nói chuyện đã uống của hắn một bình linh trà đắt tiền, không, là ba bình.
Ba bình linh trà tăng lên gần hai thành pháp lực, bớt đi gần gần nửa năm khổ tu, đối với bản thân nàng thì đây không thể nghi ngờ là một cơ duyên, còn thiếu nợ thiếu niên này một nhân tình cực lớn.
Ta... Ta phải làm sao đây?