Nhưng vậy còn chưa hết, Nam Bất Hưu lần nữa móc ra một tấm phù triện khác, ngón trỏ và ngón giữa run lên. Phù triện tự cháy, để lộ ra u quang Câu Hồn phù, hướng về phía chân mày của Công Tôn Chính Thanh, Câu Hồn phù cũng hóa thành một đạo tia sáng chui vào trong thức hải của hắn ta.
Nam Bất Hưu lẩm bẩm gì đó trong miệng, sau đó chân bước theo quỹ đạo nào đó, hai tay tiếp tục thực hiện pháp ấn Câu Hồn.
- Thiên Môn mở, Địa Môn mở, đồng tử ngàn dặm đưa hồn đến, Nam Đấu Lục Tinh, Thất Tinh Bắc Đẩu, nghe theo mệnh lệnh của ta, lập tức tuân lệnh, xá!
- Ra!
Một sợi tơ vô hình xuất hiện ở giữa ngón trỏ và ngón giữa của Nam Bất Hưu, sau đó hắn chậm rãi đi lui về phía sau, một cái đầu lâu âm hồn bị chí dương khóa lại, chân bị âm khóa, bị Nam Bất Hưu kéo ra ngoài.
Chính là thần hồn của Công Tôn Chính Thanh.
Khống Hồn Luyện Khôi.
Thủ đoạn của khôi lỗi sư cổ xưa, cũng là thủ đoạn bị 13 vực của Đại Hoang Cửu Châu cấm sử dụng.
Cấm sử dụng đối với tu sĩ, một khi bị phát hiện thì các tông môn cà các gia tộc chịu trách nhiệm và quyền hạn đuổi giết.
Nam Bất Hưu cũng là lần đầu tiên sử dụng đối với con người.
Hiệu quả không tệ!
- Ngươi là ai, ngươi muốn làm cái gì?
- Đừng mà, đừng mà.
Công Tôn Chính Thanh không thể động đậy, hoảng sợ la hét. Nhìn thấy Âm Dương Kính, Trấn Hồn phù, Âm Dương Tỏa Liên thì hắn ta đã triệt để hiểu rõ. Đây không phải một tu sĩ Luyện Khí tầng năm mà là một khôi lỗi sư tà ác giả heo ăn thịt hổ.
Hắn ta bị khôi lỗi sư tà ác bắt được.
Một khắc này, trong đầu hắn tta nghĩ tới vô số truyền thuyết liên quan tới khôi lỗi sư.
Lén lút bắt người, sau đó luyện hóa thần hồn con người, biến thành tượng gỗ của bọn hắn, mặc cho bọn hắn định đoạt, cả đời bị người chế trụ, muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Đừng mà, đừng mà. Ta có tiền, ta có tiền, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta thì ngươi muốn cái gì cũng được!
- Ta cầu xin ngươi.
- Ta là một trong ba người con của vợ cả Công Tôn gia ở Hoàng Châu, ngài muốn gì ta cũng có thể thỏa mãn ngài, chỉ cầu ngài đừng khống chế ta.
- Pháp khí, linh thạch, linh quáng, tài bảo, mỹ nhân... Ngài cứ việc mở miệng, chỉ cần mở miệng, ta bảo đảm sẽ liều mạng thỏa mãn ngài.
- Cầu xin ngài, cầu xin ngài mà.
Công Tôn Chính Thanh ở trạng thái thần hồn lớn tiếng khẩn cầu.
Sắc mặt của Nam Bất Hưu không cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng tạo thành tương phản mãnh liệt với tướng mạo đôn hậu ôn trường (giống thư sinh) của hắn ta.
Hắn chậm rãi mở miệng, có một loại lãnh ý lạnh lẽo âm hàn:
- Ngươi là ai? Tại sao phải tập kích ta? Ta tự nhận chưa từng gặp ngươi cũng như chưa từng đắc tội với ngươi.
Công Tôn Chính Thanh nghe vậy thì vội vàng hô to:
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi tiền bối. Ta còn tưởng rằng ngài là trợ thủ của tiện nhân kia. Cho nên ta mới, mới... Tiền bối, tiện nhân kia là con mồi của Hoa Minh chúng ta. Ngoại trừ Hoa Minh chúng ta ra thì ai cũng không thể nhúng chàm. À không, đúng rồi, có thể ngài còn không biết rõ Hoa Minh là cái gì?!
- Để ta giới thiệu cho ngài một chút. Hoa Minh chúng ta là một tổ chức do các đệ tử của con vợ cả các đại gia tộc đứng đầu Hoàng Châu lập nên. Thực lực cường đại, tài nguyên cường đại. Chỉ cần hôm nay tiền bối bỏ qua cho ta. Ta bảo đảm cho ngài hưởng thụ tài phú vô tận. Nếu ngài muốn khôi lỗi thể chất đỉnh cấp, chúng ta cũng có thể cung cấp cho ngài.
- Các nàng đều là thiếu nữ có tư chất tuyệt đỉnh, dung mạo xinh đẹp như hoa.
- Tiền bối, nhiều chỗ tốt như vậy có giá trị hơn một mình ta nhiều. Ngài nói có đúng hay không, tiền bối?
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của Công Tôn Chính Thanh đã cực kỳ nịnh hót, hắn ta không muốn chết, càng không muốn trở thành một khôi lỗi. Hắn ta còn có tiền đồ rộng lớn, còn chưa chơi rất nhiều nữ nhân đỉnh cấp. Hắn ta không thể chết.
Tiện nhân sao?
Trong lòng Nam Bất Hưu lại càng căm tức, thật sự rất muốn lập tức xử tử hắn ta, muốn lập tức giết chết hắn ta, nhưng nghĩ lại, hắn lại có tính toán mới.
Đối với việc hắn ta nói mình là đệ tử xuất thân đỉnh cấp, là con vợ cả thì càng buồn cười. Nếu ngươi xuất thân là con vợ cả trong gia tộc thì tại sao lại không có hộ đạo giả? Sao lại nghe theo mệnh lệnh của người khác mà theo dõi theo dõi một nữ tử?
Nam Bất Hưu khịt mũi coi thường, chẳng qua chỉ là để cho mình kiêng kỵ mà thôi.
- Thì ra là con em đại gia tộc. Thất kính, thất kính.
Vẻ mặt Nam Bất Hưu âm trầm, trong nháy mắt trở nên hoà nhã, dễ gần, thân thiết nói:
- Vậy ngươi nói cụ thể một chút, ngươi có thể mang đến cho ta thứ gì tốt, và tổ chức Hoa Minh của các ngươi là tổ chức gì?
Công Tôn Chính Thanh thấy thái độ của Nam Bất Hưu thay đổi thì trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói:
- Tiền bối, Hoa Minh chúng ta chính là một tổ chức do…