- Ợ…
Lưu Như Mạn ợ một cái, làm cho mặt Nam Bất Hưu đầy mùi thơm. Còn mang theo chút ẩm ướt.
Vẻ mặt Lưu Như Mạn nhất thời thẹn thùng đỏ bừng, ngại ngùng le lưỡi, mặt đầy ngây thơ, giống như tiểu muội nhà bên làm sai chuyện gì.
- Xin lỗi, thật là ngại quá. Ta chưa từng được uống trà ngon như vậy, không nhịn được uống nhiều mấy hớp, ngươi ngàn vạn lần đừng bắt ta đền... Ợ...
Lưu Như Mạn lập tức cúi đầu xuống, bây giờ ngay cả lỗ tai của nàng cũng đỏ bừng vì mắc cở.
Quá mất mặt.
Lần đầu tiên gặp mặt, đã...
Không đúng, ta là đến nhờ hắn giúp. Bây giờ còn chưa mở miệng nói chuyện đã uống của hắn một bình linh trà đắt tiền, không, là ba bình.
Ba bình linh trà tăng lên gần hai thành pháp lực. Bớt đi gần gần nửa năm khổ tu, đối với bản thân nàng thì đây không thể nghi ngờ là một cơ duyên. Càng thiếu nợ hắn một nhân tình cực lớn.
Ta... Ta phải làm sao đây?
- Chẳng lẽ thật sự phải gả cho hắn? Nhưng nếu như hắn không đồng ý mà muốn ta trả tiền linh trà cho hắn thì phải làm sao đây?
- Hay dùng sức mạnh?
- Đúng vậy, đây là ý kiến hay. Hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng năm...
Lưu Như Mạn hạ quyết tâm, lén lút ngẩng đầu nhìn Nam Bất Hưu, thấy hắn đang dùng vẻ mặt đầy ngu si nhìn mình, đầu lưỡi còn vươn ra liếm liếm đôi môi. Thật giống như vừa rồi ta đã cách bay ra ngoài một chút... Thật sự là mắc cỡ chết người ta rồi.
- Không sao? Không sao? Ha ha, chỉ là linh trà, không cần để ý.
Nam Bất Hưu nhìn thấy ánh mắt của nàng nhìn mình thì mỉm cười nói.
Nhưng trong lòng hắn đã rất chấn động.
Nữ tu sĩ này thật khó hiểu!
Lúc vừa gặp mặt thì tự tin, sắc bén giống như kiếm khách nổi tiếng khắp thiên hạ. Lúc pha trà thì hỏi một ít vấn đề không giải thích được, uống trà thì giống như một người chưa thấy chuyện đời, uống xong trà thì lại trở thành một tiểu muội nhà bên thẹn thùng.
Trời ơi.
Nữ nhân thay đổi nhanh như vậy sao?
Hay nàng ấy có mưu đồ gì đối với ta?
Không đúng, vốn chính là đến cầu mua khôi lỗi. Có mưu đồ là đúng.
Vậy... Người ta là nữ kiếm tu cao ngạo đã làm ra tư thái như vậy, vậy ta có nên cho nàng ấy chút tiện nghi hay không? Tiện nghi bao nhiêu? Nhiều lắm là bớt 8%, tuyệt không thể giảm nhiều hơn nữa.
- Thật! Đa tạ Nam ca ca.
Lưu Như Mạn bất ngờ ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra nụ cười thuần khiết chân thật.
Thật là đẹp, người thật xinh đẹp.
Rất ngọt, âm thanh rất ngọt.
Ta... Thật giống như, thật giống như... Không đúng!
Nam Bất Hưu bất thình lình run lập cập, cả người tràn đầy cảnh giác. Hắn nghĩ tới lúc đi mua nhà, vì để có thể bán được nhà mà những nữ nhân viên xinh đẹp kia đều gọi ca ca dài, ca ca ngắn, ỏn à ỏn ẻn như vậy, nhưng đợi sau khi ký xong hợp đồng thì người ta lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt nữ vương lạnh lùng của mình.
Cho nên, muôn ngàn lần không thể rút lui, nhất định đề cao cảnh giác. Nếu không, sẽ dễ bị thua thiệt trong giao dịch.
- Không sao. Đúng rồi Lưu đạo hữu, ngài tới đây để mua loại nào khôi lỗi? Chỗ này của ta có khôi lỗi phi hành Huyền Ưng, có Huyền Hổ còn hung mãnh hơn Huyền Lang, còn có Huyền Phong xinh xắn dùng để dò xét. Ngài muốn loại nào?
Nam Bất Hưu mỉm cười nói.
- Cái gì? Huyền Ưng Huyền Hổ gì? À không phải. Nam ca ca, ta không phải tìm đến ngươi để mua khôi lỗi. Ta là tìm đến ngươi nhờ trợ giúp.
Lưu Như Mạn trợn to hai mắt, mặt đầy hồn nhiên.
- Giúp đỡ?
Một cao tu tìm ta nhờ giúp đỡ? Vậy chắc chắn là chế tạo pháp khí riêng.
- Chúng ta đều là đồng hương, chỉ cần ngươi cung cấp gấp đôi vật liệu, ta có thể giúp ngươi luyện chế miễn phí một món pháp khí ngươi cần. Yên tâm, tuyệt đối bảo đảm chất lượng. Nhưng phải chờ ta sau khi trở lại Kê Sơn. Bởi vì ta không thể luyện chế trên tiên chu.
Nam Bất Hưu thành khẩn nói.
Trời đất chứng giám, đây chính là giá ưu đãi lớn nhất của hắn.
Ở Đại Hoang, quy củ luyện khí sư là ba phần vật liệu luyện chế một món pháp khí, còn phải trả thêm phí luyện chế, phẩm cấp càng cao thì phí phải trả càng cao. Chỉ có điều, như vậy còn chưa chắc có người luyện chế cho ngươi.
Hắn chỉ yêu cầu hai phần vật liệu, còn không thu phí luyện chế, tuyệt đối là giá cực kỳ hữu tình rồi.
- Không phải, không phải ta tìm ngươi để nhờ luyện khí. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta hóa giải nguy cơ của gia tộc. Ta tên là Lưu Như Mạn, một đệ thử ngoại môn bình thường đạt tới cảnh giới Trúc Cơ của Vân Hà Phong thuộc Bích Hải Tiên Tông...
Lưu Như Mạn kể lại mọi chuyện, từ chuyện bị đệ tử của đại gia tộc hãm hại, đến gia tộc phải đối mặt với nguy cơ sắp xuất hiện.
Theo như Lưu Như Mạn kể lại, vẻ mặt Nam Bất Hưu cũng càng ngày càng ngưng trọng, càng ngày càng khó coi.
Nàng không có tiền.
Nàng không có tiền, trời ơi là trời.
Thật sự không có.
Suy đoán trước đó của hắn là đúng, nàng chính là đến để tống tiền. Xài hết của ta 20 viên linh thạch hạ phẩm!