- Đúng, đúng, có thể giúp đỡ cho Lưu đạo hữu là vinh hạnh của ta. Ha ha …
Nam Bất Hưu mặt đầy hình dáng trư ca, nhìn chằm chằm mặt Lưu Như Mạn không chớp mắt một cái, thỉnh thoảng hắn nuốt một ngụm nước miếng, cực kỳ giống trư ca.
Hình như Lưu Như Mạn rất không thích, nụ cười trên mặt chớp mắt biến mất, đổi thành lạnh lùng như băng, quát lạnh:
- Xin Nam đạo hữu dừng bước, không cần phải tiễn ta nữa đâu.
Nói xong, nàng quay người bước nhanh rời khỏi, một khắc cũng không ở lại, hình như ở lại thêm chút nữa tức là khinh nhờn đối với nàng vậy.
Lưu Như Mạn quay người lại thì bất ngờ chạm mặt Công Tôn Chính Thanh, nàng lập tức đã nhớ ra mình đã từng nhìn thấy người này, khi ở trên Đăng Tiên chu, nàng đã gặp hắn một lần, hơn nữa, người này còn ở ngay bên cạnh phòng của mình.
Trong lòng không khỏi thầm khen lão công nhà mình quả nhiên suy đoán như thần, thật sự có người theo dõi.
Lão công không cho nàng đi ra ngoài lúc sáng sớm. Nói là chờ bao giờ có nhiều người mới đi ra, lúc có nhiều người như vậy thì người giám thị mới có thể quang minh chính đại đi ra.
Quả nhiên, vở kịch chỉ mới bắt đầu diễn mà cá con đã cắn câu rồi.
Liếc nhìn quần áo đã lập tức nhận ra là đệ tử của tông phái nào, là đệ tử của Lưu Vân Tiên Tông, một tông môn giao hảo tương đối nhiều với Triều Dương Phong của Bích Hải Tiên Tông các nàng. Không ngờ Hoa Minh đã thẩm thấu đến gần tông môn, quả nhiên là một thế lực khổng lồ.
Trong lòng Lưu Như Mạn lập tức phát lạnh, có loại cảm giác như rơi vào hầm băng. Đúng lúc này, dưới lưỡi, đỉnh đầu, bên hông đều truyền đến cảm giác hơi lạnh, đó là phi kiếm cấp 3 Thu Thiền, trâm cài tóc và ngọc bội đã cảm ứng được tâm tình của nàng khẩn trương nên phát ra tác dụng, giống như đang nói, ta đang chia nỗi buồn cùng chủ nhân.
Lưu Như Mạn chớp mắt an tâm, có nhiều pháp khí được lão công cho như vậy, mình đã cường hãn hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, những người kia muốn đối phó ta nhất định sẽ phải trả giá thê thảm.
Liếc qua một cái, Lưu Như Mạn bước nhanh rời khỏi, đã tìm được người theo dõi, sau này chính là đến lúc phản sát hắn ta trên chiến trường Yêu Ma.
Nàng không chú ý tới sắc mặt Nam Bất Hưu tái mét, không có chú ý tới toàn thân hắn đã cứng ngắc.
Lúc này, hắn nhìn thấy Công Tôn Chính Thanh từ đối diện đi về phía mình, cả người bị một uy áp cực mạnh bao phủ, đó là uy áp thuộc về cao thủ cảnh giới Trúc Cơ, uy áp này không khuếch tán ra xung quanh một chút nào, chỉ tập trung lên trên người của hắn.
Hình như đang muốn đè hắn quỵ xuống, cũng như ép hắn phải ra tay trước, phá hư quy tắc của tiên chu.
Ở trên tiên chu hay trong các thành thị, chỉ cần là những nơi có nhiều người tụ tập thì người xuất thủ đầu tiên, mặc kệ có lý hay không, bất kể có phải là người bị hại hay không đều sẽ bị vô tình trấn áp.
Mà uy áp lại là vô hình vô chất, chỉ cần thu lại trước khi bị người khác phát hiện thì sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào. Cho dù thật sự bị người khác phát hiện thì cũng không sợ, nếu bị hỏi tới chỉ cần nói ta không cẩn thận tán phát uy áp, ai ngờ hắn lại nhỏ yếu như vậy, lỡ tay đè chết hắn? Chuyện này có liên quan gì tới ta?
Như vậy sẽ không ai làm gì được hắn.
Nam Bất Hưu nhẫn nhịn, nhịn kích động giết chết cao thủ Trúc Cơ cảnh này. Hắn đã trọng sinh một lần, thần thức vô cùng cường đại, ý chí cũng vô cùng bền bỉ, tuy uy áp này mang đến cho hắn uy hiếp rất lớn, nhưng không thể giết được hắn.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc, dù mình đã giả trang thành một trư ca, giả vờ là một người theo đuổi không đắc thủ rồi, nhưng tại sao vẫn đưa tới sát ý mạnh như vậy.
Ngay cả tiếp xúc cũng phải chết sao? Hoa Minh thật là bá đạo.
Vốn trong kế hoạch ban đầu, Nam Bất Hưu định giả trang thành một người theo đuổi, dùng cái này để tẩy sạch thân phận của mình, để tránh sau khi đến thành Kê Sơn bị người của Hoàng Vô Cực đối phó.
Thứ hai là muốn mượn việc này tìm xem thử có người theo dõi hay không.
Không ngờ vừa lộ đầu ra đã gặp phải sát ý đến từ kẻ địch. Hơn nữa còn không cố kỵ chút nào muốn giết chết hắn.
Muốn ép hắn ra tay trước, sau đó bị thủ vệ tiên chu đánh chết.
Lúc này, Nam Bất Hưu đang đánh cược, hắn cược đệ tử của Lưu Vân Tiên Tông Triều Dương Phong chính là đang ép hắn ra tay, cược hắn ta không dám, sẽ không ra tay trước, cùng mình lấy mạng đổi mạng.
Bởi vì quy tắc còn đang ở đây, bất kể là ai ra tay trước thì kết quả đều là chết.
Hắn đang cược.
Mà hắn không biết là thần thức có thể bị công kích trong vô thanh vô tức. Không phải hắn quên, mà chưa từng tiếp xúc đến kiến thức về mặt này. Cũng không ý thức được một tu sĩ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ mà đã có thể đánh ra lực công kích cường đại như vậy!