Nam Bất Hưu kiên nhẫn lắng nghe, dần dần cũng hiểu tương đối rõ đối với Hoa Minh.
Hoa Minh thành lập ở từ 70 năm trước, dưới cờ hiệu trao đổi lẫn nhau cùng tiến bộ, săn tình các nữ tu thiên tài bình dân.
Từ lúc mới bắt đầu là một đệ tử con vợ cả của Hoàng gia vì tư dục bản thân nên mới thành lập tổ chức. Sau đó chậm rãi thẩm thấu vào trong các tông, hiện tại đã phát triển thành tổ chức cỡ lớn có đến mấy chục con em quyền quý của các gia tộc, tông môn gia nhập.
Trong Hoa Minh có một danh sách Hoa Khôi.
Con em quyền quý xem tên các nữ tu sĩ trên danh sách là con mồi. Sau đó săn tình. Bọn hắn gọi quá trình này là Hái Hoa. Những nữ tử kia sau khi bị bọn hắn săn được thì sẽ bị gọi là Hoa Tàn.
Sau đó bị con em quyền quý của các tông môn trao đổi với nhau đùa bỡn, triệt để trở thành đồ chơi của bọn hắn, cực kỳ đáng thương, cũng cực kỳ đê hèn.
Nam Bất Hưu biết được tin tức đại khái, hai mắt hắn tỏa ra tia sáng mê mê mông mông, tiếp tục thâm nhập sâu hỏi.
Khống Hồn thuật!
- Ồ?
Nam Bất Hưu trợn to hai mắt để lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Đều là nữ tu thiên tài sao? Tốt, rất tốt. Ta còn chưa được hưởng qua tư vị của nữ tu thiên tài bao giờ.
- Đúng rồi, kế hoạch Hái Hoa lần này, Hoa Minh chúng ta tổng cộng phái ra bao nhiêu người? Bọn hắn có thủ đoạn gì?
Vừa nghe Nam Bất Hưu nói là Hoa Minh chúng ta, trên mặt Công Tôn Chính Thanh cũng lộ ra nụ cười, triệt để thả xuống phòng bị, hai mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, dần dần bị sa vào trong Khống Hồn thuật của Nam Bất Hưu.
- Bây giờ, chúng ta đang tiến hành giai đoạn Ngạo Ưng, không cần quá nhiều thủ đoạn, chỉ cần liên tục tạo ra phiền phức cho nàng ta là được, khiến nàng ta liên tục thất bại khi làm nhiệm vụ, làm cho nàng ta bị thương nhưng không được chết. Làm cho nàng ta liên tục ở bên ranh giới hỏng mất, chậm rãi phá vỡ khả năng chịu đựng của nàng ta.
- Lúc này, Hoa Minh chúng ta lại ra tay là có thể thoải mái bắt lấy nàng ta. Hắc hắc…
Công Tôn Chính Thanh nịnh nọt nói.
- Vậy các ngươi định làm gì người nhà của Lưu Như Mạn?
- Chỉ là một gia tộc nhỏ, cần phải đặc biệt đối phó. Sau khi đến vực Thượng Dương, ta sẽ một mình đi tới thành Kê Sơn bắt cả nhà nàng ta lại. Sau đó, giết từng người bọn hắn ở trước mắt nàng ta, như vậy có thể nhanh chóng làm tinh thần nàng ta sụp đổ... Sụp đổ... Sụp đổ...
Vừa nói Công Tôn Chính Thanh vừa lâm vào trạng thái vô ý thức, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Thủ đoạn thật là ác độc.
Trong lòng Nam Bất Hưu phát lạnh, nếu có người bắt người nhà đối phó mình thì mình sẽ làm gì?
Đương nhiên là sẽ giết cả nhà hắn.
Trong lòng hắn rất muốn giết chết Công Tôn Chính Thanh, nhưng người đứng phía sau màn không phải hắn ta mà là Vô Cực công tử, một trong chín đại công tử của Hoàng gia, Hoàng Vô Cực, là minh chủ của Hoa Minh, cho nên…
- Công Tôn Chính Thanh ngươi làm người chính trực, hiệp can nghĩa đảm. Là siêu cấp đại hiệp lập chí bảo vệ công bằng của thế giới, diệt trừ u ác tính trên thế giới. Trong một lần vô tình nghe nói đến tổ chức tà ác Hoa Minh này. Ngay sau đó, làm việc nghĩa không được chùn bước lẻn vào trong đó. Trong bóng tối thu thập tài liệu của Hoa Minh, bảo vệ các nữ tu sĩ bị hại trên danh sách. Cũng luôn nghĩ cách công bố hành động của Hoa Minh với mọi người. Diệt trừ nó, diệt trừ hắc ám. Vì thế ngươi không sợ gian nan, không sợ hãi, quyết dùng cái chết bảo vệ. Đây là chuyện mà cả đời Công Tôn Chính Thanh ngươi theo đuổi. Ngươi cam tâm tình nguyện vì thế giới.
Nói xong, hai tay Nam Bất Hưu nhanh chóng kết ấn, chỉ thấy sợi tơ trong tay hắn chậm rãi thoát ra khỏi ngón tay, chậm rãi biến mất trong thần hồn Công Tôn Chính Thanh. Trừ phi có đại năng sưu hồn, nếu không sẽ không có ai có thể phát hiện được.
- Thiên Địa Chính Thanh, phong!
Không có sợi tơ câu hồn, thần hồn của Công Tôn Chính Thanh chậm rãi trở về trong thức hải, chỉ là ánh mắt của hắn ta vẫn còn đang ở trạng thái đờ đẫn.
- Lặp lại lời thể của ngươi xem.
- Công Tôn Chính Thanh ta làm người chính trực, làm việc nghĩa hiệp. Từ nhỏ đã lập chí phải bảo vệ thế giới công bằng, đại hiệp siêu cấp diệt trừ tà ác trên thế giới. Trong một lần vô tình nghe nói đến tổ chức tà ác Hoa Minh này.
- Ta cực kỳ tức giận, làm việc nghĩa không được chùn bước, lẻn vào trong đó, trong lòng thề nhất định phải diệt trừ nó.
- Sau đó, ta ở trong bóng tối thu thập tài liệu của Hoa Minh, bảo vệ các nữ tu bị hại trên danh sách. Vì thế ta gặp tất cả bất công, hãm hại. Nhưng ta không sợ, bởi vì đây là chuyện mà Công Tôn Chính Thanh ta theo đuổi cả đời. Diệt trừ Hoa Minh.
Ánh mắt Công Tôn Chính Thanh đờ đẫn nói.
Rất tốt! Đã thành!