Chỉ cần làm việc trong giới này thì ai cũng biết năm chữ ấy đối với một người nghệ sĩ là tàn nhẫn nhường nào.
Cô ta ký hợp đồng mười năm với An Ninh Quốc Tế, bỏ qua ba năm trước cũng vẫn còn bảy năm.
Trong khoảng thời gian bảy năm, không cho cô ta tham gia bất kỳ hoạt động nào, không được đóng phim, không được quay quảng cáo, cho dù là bảy năm sau khi hợp đồng kết thúc thì cô ta sẽ như thế nào?
Đến khi đó còn ai nhớ đến cô ta nữa?
Cô ta đã bị coi là thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi! Cho dù huỷ hợp đồng thì có ích gì?
Chỉ cần nghĩ đến đây, ngay cả ý nghĩ muốn chết Nguyễn An Nhi cũng có.
Cô phải mau chóng gọi điện hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là có chuyện gì!
Điện thoại được kết nối rất nhanh, đầu bên kia có vẻ hơi ồn, cô ta siết chặt điện thoại, lo lắng hỏi: “Alo, anh Khải, anh có đó không?”
Đối phương thấp giọng nói: “Chờ một chút.”
Sau đó là một loạt tiếng “sột soạt” vang lên, một lúc sau mới yên tĩnh lại.
“Nói đi!”
Tính tình Lý Khải tương đối lạnh lùng, không lạnh không nóng, tính cách của anh ta thường đối lập với tính cách nóng nảy của Nguyễn An Nhi.
Anh ta không hay nổi giận, nhưng một khi tức giận thì mọi người xung quanh đều phải sợ.
Hơn nữa anh ta đã làm việc trong giới này nhiều năm, cũng coi như có bản lĩnh, rất nhiều tiểu hoa đang nổi được nâng đỡ dưới tay anh ta.
Cho dù sau này hết hạn hợp đồng, không còn hợp tác nữa, đã gặp nhau ắt sẽ có lúc chia tay thì dù mọi người không còn hợp tác nhưng vẫn có thể làm bạn bè.
Trong tương lai, nếu đối phương có thể giúp được nghệ sĩ mới dưới quyền anh ta thì họ cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Qua đó có thể thấy rằng Lý Khải không chỉ IQ rất cao mà EQ cũng cực kỳ cao.
Nguyễn An Nhi chẳng phục ai ngoài anh ta.
Nếu không có anh ta thì với khả năng rẻ tiền của cô ta dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể lên được vị trí tiểu hoa hạng hai.
Vì vậy, Nguyễn An Nhi cũng vô cùng nể phục và kính trọng Lý Khải.
Thấy bên kia có vẻ đã yên lặng, cô ta mới dè dặt thử thăm dò: “Anh Khải, vừa nãy tôi lên mạng thấy bài tuyên bố của công ty, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao công ty lại vô duyên vô cớ cấm tôi?”
Giọng Lý Khải lạnh lùng mà trong trẻo, không có quá nhiều cảm xúc: “Cô cảm thấy là vô duyên vô cớ?”
Lòng Nguyễn An Nhi “lộp bộp” một tiếng.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng đấu tranh lần cuối, miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh Khải, anh biết đấy, mặc dù tính tôi hơi bốc đồng hiếu thắng một chút, nhưng tôi không có gan làm chuyện xấu, tôi cũng không nghĩ ra mình đã làm sai chuyện gì đến mức công ty phải đưa ra quyết định như vậy.”
Lý Khải cười nhẹ.
Tiếng cười đó lạnh lùng như đang chế nhạo lại như đã hiểu thấu mọi thứ.
Sắc mặt Nguyễn An Nhi tái nhợt.
“Nguyễn An Nhi, trước đây tôi đã cảnh cáo cô, sống trong giới này có bản lĩnh chừng nào thì ôm bát lớn chừng đó, đừng suốt ngày dòm ngó những thứ không thuộc về mình.
Nhưng cô có nghe không? Cô không hề, chẳng những cô không nghe mà còn nghĩ ra cách ngu xuẩn, xấu xa như thế, không hại được người khác mà ngược lại còn tự đào hố chôn mình. Bây giờ cô đến khóc lóc với tôi thì có ích gì?”
Nguyễn An Nhi nghe vậy thì lập tức sốt sắng.
“Anh Khải, tôi không có…”
“Cô không có cái gì? Không cho người giấu ma túy trên người Khang Lạc Dao, hay là không bảo phóng viên đến quay lại vụ bê bối của cô ấy?”
Nguyễn An Nhi mở to mắt.
Tiếng cười giễu cợt của Lý Khải càng lúc càng lạnh, như thể ngay cả một chút độ ấm cuối cùng cũng không còn nữa.
“Cô gọi điện tới muốn cầu xin tôi giúp cô nhưng ngay cả sai lầm của mình, cô cũng không dám thừa nhận, còn định giấu tôi, thế nào? Cô nghĩ tôi cũng ngu ngốc như cô, đần độn, u mê mà giúp cô à?
Đừng hỏi tôi có giúp được cô chuyện này hay không, có đồng ý giúp cô hay không. Cho dù tôi đồng ý thì bây giờ cũng không có cách nào, phong sát cô là quyết định của ban giám đốc, cô có thể đi nói chuyện với họ! Bây giờ tôi đang bận, không có thời gian nhiều lời với cô, cứ thế đi.”
Nói xong, “cụp” một tiếng, điện thoại đã tắt.
“Này! Anh Khải, anh Khải!”
Nguyễn An Nhi không ngờ Lý Khải lại không nể tình như vậy, nói cúp máy là cúp máy.
Dù sao hai người cũng đã quen nhau ba năm, trong ba năm này anh ta đối xử với cô ta rất tốt, mang đến cho cô ta rất nhiều tài nguyên, chỉ là cô ta không biết nắm bắt nên đến giờ vẫn chưa có được tác phẩm để đời nào.
Cô ta cứ nghĩ Lý Khải bao dung mình, cho dù không nhìn vào tiềm năng của cô ta thì nể tình ba năm khổ luyện vất vả này, anh ta cũng sẽ không vứt bỏ cô ta.
Nhưng bây giờ anh ta lại thật sự cúp máy của cô ta.
Sao có thể như vậy?
Nguyễn An Nhi hét vào điện thoại vài lần trong vô vọng cũng không gọi được Lý Khải.
Cô ta không bỏ cuộc, tiếp tục gọi lại, thế nhưng đầu bên kia không nghe máy.
Sau khi gọi vài lần, cuối cùng có lẽ vì quá phiền nên anh ta đã tắt máy luôn.
Lúc này Nguyễn An Nhi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cô ta chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa, nhìn căn nhà trống trải chỉ cảm thấy trái tim mình như rơi xuống vực sâu vô tận, liên tục chìm xuống rồi lại chìm xuống.
Cô ta biết đời mình xong rồi!
Khó khăn lắm cô ta mới bước được vào giới nghệ sĩ, thế nhưng hôm nay đã phải chính thức đặt dấu chấm hết.
Thật lâu sau, trong mắt cô ta từ từ hiện lên một tia hận ý sâu sắc.
Tất cả mọi chuyện đều do Khang Lạc Dao gây nên.
Đều tại người phụ nữ đê tiện đó!
Đêm hôm ấy, nếu không phải cô ta cố ý kích động mình thì sao mình lại làm ra chuyện đó trong lúc tức giận được!
Trong giới giải trí không ai không biết cô ta có tính tình cứng, chính vì tính tình này nên đã làm nữ hán tử liêm khiết trong thời gian dài.
Vì vậy bình thường mọi người thấy cô ta đều nói chuyện lịch sự, nhường nhịn ba phần.
Đúng thế, nhất định là như thế, Khang Lạc Dao biết tính cô nóng nảy mà vẫn cố ý nói những lời khó nghe ấy để kích thích cô.
Hại cô phạm sai lầm, như vậy cậu Tần sẽ không chú ý đến cô ta nữa.
Như vậy cô ta sẽ có thể đảm nhận vị trí một cách thuận lợi.
Đúng, nhất định là như vậy.
Ánh mắt Nguyễn An Nhi bắt đầu trở nên điên cuồng, cô ta ngồi dậy, đột nhiên tức giận hất hết đồ trên bàn trà xuống đất.
Cô ta nhìn chằm chằm phía trước, nghiến răng nghiến lợi hung ác nói từng chữ: “Khang Lạc Dao! Đồ khốn kiếp, cô chờ đó cho tôi!”
…
Khang Lạc Dao không biết mình đã bị Nguyễn An Nhi ghi hận.
Mặc dù vai diễn trong bộ phim “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục” của cô ấy đã hết nhưng “Truy Phong” vẫn đang quay nên cô ấy cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Cảnh Ngọc Ninh cũng sắp phải vào đoàn làm phim, Lâm Thư Phàm ấn định thời gian khai máy là vào thứ tư tuần sau, còn nói ông đã phải đi xem ngày, ngày đó là ngày tốt, may mắn và thích hợp để khai máy.
Cảnh Ngọc Ninh cũng chẳng tin mấy chuyện này lắm, nhưng Lâm Thư Phàm đã ấn định thời gian thì cô cũng không nói gì nữa, tranh thủ lúc công ty không có việc gì, mấy ngày nay cô ở nhà đọc kịch bản.
Lục Trình Niên đã đi công tác về, thời gian trước anh bận rộn đến độ chân không chạm đất, mấy ngày nay thì lại khá rảnh.
Anh thấy cô cũng nhàn rỗi thì mang hoa quả đến hỏi cô: “Còn mấy ngày nữa thì em phải vào đoàn làm phim?”
Cảnh Ngọc Ninh xoà tay ra đếm.
“Ừm… năm ngày nữa!”
“Đã nói quay ở đâu chưa?”
“Quay ở Ảnh Thị Thành.”