Cảnh Ngọc Ninh liếc cô ta một cái cười cười.
“Cô không biết cũng không có gì lạ, tôi đi ra ngoài nhưng không nói cô, huống chi cho dù tối hôm qua cô đưa tôi về thì có người đã chụp ảnh nửa đêm tôi đi tìm Lâm Thư Phàm rồi, không ảnh hưởng gì đến kết quả, những tin tức nên tiết lộ cũng sẽ truyền ra mà thôi.”
Tống Linh nghe vậy thì không khỏi càng thêm lo lắng.
“Vậy làm sao bây giờ? Hay là chúng ta nói với ông chủ? Nói ông chủ giải thích chuyện này?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Không cần, tôi có thể tự xử lý.”
Cô không muốn chuyện gì cũng dựa vào Lục Trình Niên, dù sao cô đã trưởng thành, một ngày nào đó có thể đứng ở bên cạnh anh.
Nếu cô không thể giải quyết được chuyện nhỏ này thì còn có tư cách gì đứng bên cạnh anh chứ?
Cảnh Ngọc Ninh vừa nghĩ vừa đi vào phòng tắm rửa mặt một chút.
Tống Linh thấy cô bình tĩnh như vậy thì trong lòng càng thêm sốt ruột.
“Chắc chắn có người ở phía sau lên kế hoạch chuyện này, cho dù không nói với ông chủ, chúng ta đây cũng không thể ngồi chờ chết!”
Cảnh Ngọc Ninh rửa mặt xong, lấy khăn lông lau mặt cười nói: “Đương nhiên là không.”
Cô dừng một chút rồi nói: “Giữa trưa cô giúp tôi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cô giúp tôi…”
…
Cảnh Ngọc Ninh rửa mặt xong, thu dọn mọi thứ, sau đó gọi người phục vụ mang bữa sáng lên phòng ăn.
Cô làm xong tất cả mới thong thả đến phim trường.
Tin tức trên mạng đã sớm bùng nổ, mọi người trong đoàn phim cũng biết chuyện này.
Cảnh Ngọc Ninh đến phim trường thì cảm nhận được ánh mắt của mọi người mang theo sự thăm dò và quái dị, thậm chí bọn họ đã đọc tin đồn trên mạng nên lúc nhìn cô không khỏi mang theo sự khinh thường.
Tống Linh tức giận, trừng mắt lại.
Cảnh Ngọc Ninh lại rất bình tĩnh giống như cô không biết chuyện này hoặc là không xảy ra gì cả.
Cô vẫn đến phòng hóa trang bình thường.
Hôm nay Cảnh Diệp Nhã bất ngờ tới sớm, lúc cô đi vào thì Cảnh Diệp Nhã đã ngồi ở đó.
Cô ta mang theo chuyên viên trang điểm của mình, lúc này đang làm tóc, cô ta thấy cô đi vào thì khuôn mặt lập tức giả vờ vui vẻ.
“Chị, chị đến rồi sao? Em còn tưởng rằng hôm nay chị sẽ xin nghỉ chứ!”
Không ngờ Cảnh Ngọc Ninh vốn lạnh nhạt với cô ta lại trả lời.
Cô nhướng mày: “Vì sao tôi phải xin nghỉ?”
Cảnh Diệp Nhã lộ vẻ giật mình.
“Chị, không lẽ chị vẫn chưa biết sao?”
Cô ta nói xong thì lấy điện thoại ra, mở bảng tìm kiếm cho cô xem.
“Sáng nay em nhìn thấy thì trong lòng rất lo lắng chị, nếu lát nữa em không thấy chị đến đây thì sẽ tự mình qua đó xem chị thế nào! Không nghĩ chị vẫn chưa biết!”
Cảnh Ngọc Ninh cụp mắt xuống nhìn lướt qua điện thoại của cô ta.
Cô không quan tâm nụ cười vui sướng khi người gặp họa lướt qua trên mặt Cảnh Diệp Nhã.
“Thì ra cô nói chuyện này, tôi đã biết chuyện này, rồi sao?”
Tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc mở to hai mắt.
Cô đã biết mà còn bình tĩnh như vậy?
Cô thật sự không quan tâm hay là giả vờ không quan tâm!
Dường như Cảnh Ngọc Ninh cảm nhận được suy nghĩ của bọn họ nên cười một tiếng: “Không cần kinh ngạc như vậy chứ! Miệng ở trên người khác, nếu người khác nói cái gì, tôi cũng phải quan tâm thì tôi còn sống nổi hay không?”
Bình thường nhân viên trang điểm cho Cảnh Ngọc Ninh có quan hệ với cô không tệ lắm.
Cô ta nghe vậy thì không nhịn được nuốt nước miếng, lúc này nhỏ giọng hỏi: “Nhưng chuyện này đã bùng nổ trên mạng, cô không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình sao?”
Cảnh Ngọc Ninh ngồi thẳng người, cầm lược chải tóc, lạnh nhạt nói: “Bọn họ cảm thấy tôi dựa vào quy tắc ngầm, cho dù hiện tại tôi nói cái gì cũng sẽ không có ai tin, không bằng đến lúc đó dùng thực lực nói chuyện là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Khóe mắt Cảnh Ngọc Ninh nhìn thoáng qua sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã có chút khó coi thì cười cười.
Theo suy nghĩ của Cảnh Diệp Nhã và Dư Thanh Liên, Cảnh Ngọc Ninh chưa từng diễn xuất, chắc chắn diễn không tốt.
Đến lúc đó không cần nói gì, chỉ cần chèn ép cô bằng thực lực thì có thể đẩy cô xuống.
Nhưng không nghĩ tới sau khi cô ta vào đoàn phim thì phát hiện cô không chỉ biết diễn xuất, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất vô cùng tinh tế.
Lúc hai người đối diễn thì cô ta cố gắng hết sức chèn ép Cảnh Ngọc Ninh, nhưng đối phương không chỉ không bị chèn ép mà còn chiếm ưu thế.
Cảnh Diệp Nhã tức giận không nhịn được.
Nhưng cô ta càng tức giận thì trong lòng càng hấp tấp, khi cô ta hấp tấp lại dễ dàng mất tập trung, cô ta vừa mất tập trung sẽ dễ dàng quên lời thoại.
Vì thế Lâm Thư Phàm từng nhiều lần nóng nảy mắng chửi cô ta trên phim trường.
Đoàn phim đã có tin đồn nhảm nhí truyền ra, nói cô ta từng dựa vào diễn xuất nhận lời khen, bây giờ còn không diễn bằng một người mới.
Bọn họ e ngại gia thế của Cảnh Diệp Nhã nên người dám nói lời này rất ít, phần lớn lặng lẽ nghị luận một chút mà thôi, không có ai thật sự truyền ra ngoài.
Mặc dù như vậy cũng đã truyền tới lỗ tai của cô ta.
Cảnh Diệp Nhã nghĩ như thế thì hận không thể cắn nát răng.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta lén thay đổi sắc mặt cười nói: “Nhưng tôi cũng cảm thấy chuyện đêm qua rất kỳ lạ, tôi chỉ đi tìm đạo diễn Lâm nói chuyện kịch bản, không nghĩ tới có người lén chụp ảnh đăng lên trên mạng.
Rốt cuộc ai không vừa mắt tôi, trăm phương ngàn kế muốn bôi đen tôi chứ? Em gái tốt, cô có biết không?”
Cảnh Diệp Nhã sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ hỏi mình.
Cô ta đối mặt với ánh mắt sắc bén lại lạnh lẽo của Cảnh Ngọc Ninh thì ậm ừ một chút, bản năng có chút né tránh.
Một lát sau cô ta mới nói: “Sao em biết được? Chị còn không biết mình đắc tội với ai, nói không chừng bọn họ muốn hại chị thì sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày.
“Ồ? Vậy là cô cũng thừa nhận có người vu oán cho tôi đúng không?”
Cảnh Diệp Nhã cứng lại.
Cô ta biết được mình rơi vào bẫy của cô nên lập tức nổi giận sôi máu.
“Em không nói như vậy, nhưng một nữ diễn viên bàn kịch bản lúc nào cũng được, sao lại chờ đến buổi tối?
Việc làm của chị rơi vào tay người ta, kết quả lại muốn trách người khác, đúng là buồn cười.”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng cong môi.
“Nữ diễn viên thì sao? Nữ diễn viên không được ra ngoài vào buổi tối sao? Đã đến năm 9102 rồi, sao suy nghĩ của em gái vẫn còn lạc hậu như thế?
Tôi không cảm thấy buổi tối hay ban ngày bàn kịch bản khác nhau thế nào, tôi thấy thời gian nào tiện hơn thôi.
Vì những chuyện đó mà chỉ trích đối phương không đứng đắn thì tôi chỉ muốn nói suy bụng ta ra bụng người.
Đầu óc mình không sạch sẽ, cho dù người khác làm gì cũng sẽ cảm thấy không sạch sẽ, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chẳng lẽ còn trông cậy vào người đó có cái nhìn khách quan và công bằng sao?”
Giọng nói củ cô vang lên, phòng hóa trang lập tức yên tĩnh.
Mọi người nhìn hai chị em này đối thoại đến ngây người, ai cũng không dám nói gì.
Cảnh Diệp Nhã không nghĩ tới Cảnh Ngọc Ninh trở nên miệng lưỡi lanh lợi như thế, cô còn là Cảnh Ngọc Ninh ngu ngốc, im lặng ít nói sao?