Lâm Thư Phàm kinh ngạc!
Ông ta trừng lớn măt, sắc mặt phẫn nộ, tức giận nói: “Là ai?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn ông ta, đáy mắt hiện lên ý cười châm biếm: “Cảnh Diệp Nhã.”
“Cái gì?”
Lâm Thư Phàm rất bất ngờ.
Không chỉ ông ta, mà có lẽ bất kì ai trong đoàn làm phim nghe thấy đáp án này đều sẽ thấy bất ngờ.
Không phải là không nghĩ Cảnh Diệp Nhã có thê ràm ra chuyện như vậy, mà là, chuyện này không có lợi gì với cô ta cả.
Mọi người đều biết, vụ bê bối năm ngoái, sự nghiệp của Cảnh Diệp Nhã tụt dốc không phanh, nửa năm nay cũng không lộ diện.
Lần này cô ta tái xuất, tốn bao nhiêu công sức, không dễ gì mới nhận được vai nữ phụ của bộ phim này, đương nhiên phải nên diễn cho thật tốt, cố gắng lấy lại hình tượng trong mắt khán giả.
Cũng chính vì như vậy, bộ phim này đối với cô ta mà nói là vô cùng quan trọng.
Mà nếu như nữ chính và đạo diễn của bộ phim này đều có vấn đề, đoàn làm phim cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nếu như ảnh hưởng mà lớn, nói không chừng còn ảnh hưởng đến việc phát sóng nữa.
Những chuyện này đều bị ảnh hưởng, vậy cô ta là nữ phụ của bộ phim, không thể nào không bị ảnh hưởng được.
Thế nên, cô ta làm như vậy là có ý đồ gì chứ?
Còn chê bản thân chưa đủ thảm hay sao?
Mà còn muốn kéo người khác chịu trận cùng cô ta?
Lâm Thư Phàm nghĩ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra lí do cô ta làm như vậy.
Cảnh Ngọc Ninh cười, bình tĩnh rót cho ông ta một cốc trà, rồi lại tự rót cho mình một cốc.
Rồi mới chế giễu nói: “Đây có lẽ là khiến người khác tổn hại mười phần, bản thân cũng tự nhận lấy tám phần! Tuy trên thế giới những kẻ ngu ngốc như vậy không nhiều, nhưng khong thể phủ nhận, là thật sự có những kẻ ngu ngốc như thế.”
Lâm Thư Phàm tức đến nỗi đập mạnh xuống bàn.
“Tôi nói mà, sao không thể nghĩ nổi là ai đang hãm hại tôi, hóa ra là cô ta? Mẹ nó! Cô ta như vậy là muốn hại chết cô, hại chết cả đoàn làm phim có đúng không!”
Cảnh Ngọc Ninh cười.
So với sự tức giận của Lâm Thư Phàm, biểu hiện của cô cũng quá bình tĩnh rồi.
Lâm Thư Phàm nhìn cô, đột nhiên lại có chút nghi hoặc.
“Cô nói như vậy, có chứng cứ gì không?”
Cảnh Ngọc Ninh uống một ngụm trà, rồi gật đầu: “Đương nhiên.”
Cô lấy điện thoại từ túi xách ra, mở đoạn ghi âm lên rồi đặt trước mặt ông ta.
Trong đoạn ghi âm là giọng nói của Tiểu Quỳ, cô ta nói rất rõ ràng, đầy đủ Cảnh Diệp Nhã đã sai cô ta làm chuyện này như thế nào và mục đích là gì.
Lâm Thư Phàm nghe xong trừng lớn mắt.
“Chết tiệt! Ả tiện nhân này!”
Nghe xong, Cảnh Ngọc Ninh lấy điện thoại về, nói: “Tôi nghi ngờ, người trước kia quay lén chúng ta ở nhà hàng rồi lan truyền tin đồn cũng là cô ta.”
Đến mức độ này, đương nhiên Lâm Thư Phàm không còn nghi ngờ lời cô nói nữa.
Sắc mặt ông ta u ám, đôi mắt ngập tràn sự tức giận, nghiến chặt răng nhìn về phía trước.
“Tôi hiểu rồi, rất tốt, không ngờ cô ta lại dám giở những trò này sau lưng tôi, là tôi xem thường cô ta rồi! Cảnh Ngọc Ninh, cô yên tâm, nếu đã chắc chắn là cô ta, tôi tuyệt đối sẽ không dung túng! Vai nữ phụ này, cô ta cũng đừng mơ nữa!”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày.
“Ông muốn bỏ cô ta đi?”
“Đương nhiên! Tai họa như vậy, giữ lại trong đoàn làm phim sẽ rất nguy hiểm! Không đuổi đi, sau này không biết còn gây ra chuyện gì nữa.”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Không có lợi.”
Lâm Thư Phàm ngơ ra.
Cảnh Ngọc Ninh tính toán các khoản chi tiết cho ông ta.
“Bây giờ phim đã quay được hai phần ba rồi, nhiều nhất cũng chỉ còn một tháng nữa là đóng máy, qua vài ngày sẽ phải tung trailer, bây giờ thay người mới vào, thời gian và kinh phí đều không có lợi với chúng ta.”
Lâm Thư Phàm tức giận không thôi.
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh cười: “Nếu cứ bỏ qua thì tôi còn ghi lại đoạn ghi âm này làm gì?”
Lâm Thư Phàm ngơ ra.
“Đạo diễn Lâm, ông có biết tại sao trước đó tôi không cho ông lên thanh minh tin đồn trên mạng không?”
Lâm Thư Phàm lắc đầu.
“Đây là nhân lúc gió đông còn thì làm lớn chuyện.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn ông ta, khẽ nhếch miệng: “Cảnh Diệp Nhã tạo nhiều độ hot cho chúng ta như vậy, nếu chúng ta không lợi dụng cho tốt, chẳng phải lãng phí tấm lòng của cô ta rồi sao?”
Lâm Thư Phàm vô thức nhíu mày.
“Ý cô là, chúng ta mượn gió bẻ măng, tự lăng xê?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu: “Không thể tính là lăng xê được, nhiều nhất cũng chỉ mượn tí độ hot để tuyên truyền một chút mà thôi.”
Cô nở nụ cười gian xảo: “Dù sao độ hot tự dưng có, không thể nào từ chối được, hơn nữa trong tay chúng ta có sự thật, cũng chẳng thiệt thòi gì chúng ta cả, sao lại không được chứ?”
Lâm Thư Phàm ngơ ra một lúc lâu, mới hiểu ý cô nói.
“Nhưng như vậy… có phải thiệt thòi cho cô quá không?”
Dù sao, chuyện ảnh chụp trước kia, đã ảnh hưởng khá lớn đến danh tiếng của Cảnh Ngọc Ninh rồi.
Bây giờ rõ ràng đã lấy được đoạn ghi âm, lại không công bố, để mọi người bên ngoài suy đoán lung tung về cô, điều này đối với một cô gái là rất không công bằng.
Nhưng mà, Cảnh Ngọc Ninh không để ý đến những điều này.
Cô lạnh nhạt nói: “Cũng không thiệt thòi gì, chỉ là lùi thời gian công bố lại một chút mà thôi, nếu Cảnh Diệp Nhã dám làm ra chuyện này, thì phải tự trả giá, không phải sao?”
Lâm Thư Phàm im lặng một lúc, gật đầu: “Vậy được, vậy chuyện này cô cứ xem xét mà làm! Trước đó, tôi cứ giả vờ như không biết.”
Cảnh Ngọc Ninh thấy ông ta đồng ý, bèn nở nụ cười như đã hiểu rõ.
“Cảm ơn đạo diễn Lâm đã hiểu cho.”
Xong bữa tối, hai người tự trở về khách sạn.
Vừa về đến nhà, Cảnh Ngọc Ninh đã nhận được điện thoại của Lục Trình Niên.
Cô nhớ đến lời Mộ Ngạn Bân nói lúc trước, bèn nói lại với anh.
Người đàn ông nào đó ở đối diện cười lạnh: “Cậu ta còn muốn theo đuổi lại em?”
Cảnh Ngọc Ninh “hừ” một tiếng, đôi mắt khẽ chuyển động: “Rõ quá rồi, có lẽ anh ta không thể thấy em sống tốt, muốn qua đây để khiến em thấy ghê tởm một chút.”
Lục Trình Niên cười khinh thường.
“Loại cặn bã này, cũng xứng lượn lờ trước mặt em? Em đợi đó, tôi lập tức cho người xử lí cậu ta.”
Cảnh Ngọc Ninh vội ngăn cản.
“Ài, đừng mà! Em còn đợi kịch hay phía sau nữa đó!”
“Kịch hay gì?”
Cảnh Ngọc Ninh bèn nói những chuyện xảy ra gần đây và kế hoạch của cô cho anh nghe.
Nghe xong kế hoạch của cô, Lục Trình Niên im lặng một lúc.
“Ngọc Ninh, sau này liệu em có dùng những thủ đoạn này để đối phó tôi không?”
Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, quá đáng sợ rồi!
Cảnh Ngọc Ninh híp mắt lại, giọng nói có chút u ám: “Vậy sau này anh có bắt nạt em không?”
“Không đâu!”
Người đàn ông nào đó lập tức đáp lời, còn không ngừng bảo đảm: “Cho dù anh có bắt nạt bất cứ ai cũng sẽ không bắt nạt em!”
Lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới hài lòng gật đầu.
“Ừm, vậy thì tốt.”
Hai người nói vài lời nữa rồi mới cúp máy.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã nghe nói Mộ Ngạn Bân lại đến xem tiến độ công việc.
Lần này còn mang canh bổ dưỡng mà người giúp việc trong nhà làm riêng cho Cảnh Diệp Nhã.
Nói là quay phim vất vả, thấy cô ta gầy đi một vòng, bèn nấu cho cô ta bồi bổ.
Các diễn viên nữ và nhân viên trong đoàn làm phim đều vô cùng ghen tị, không ngừng nói Cảnh Diệp Nhã quá tốt số, có thể gặp dược một người đàn ông dịu dàng lại chu đáo như cậu Mộ.