Cô quen cô gái này.
Là một trợ lý của Cảnh Diệp Nhã, hình như tên là Tiểu Quỳ.
Cô gái không lớn lắm, nhìn dáng vẻ cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, bình thường đi theo sau Cảnh Diệp Nhã, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ cũng không thu hút.
Sở dĩ Cảnh Ngọc Ninh chú ý tới cô ta là vì lần trước cô đến phim trường tìm nghệ sĩ nhà mình thì vô ý nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã đánh chửi cô ta.
Có lẽ cô ta bưng nước không cẩn thận đổ lên quần áo của đối phương, Cảnh Diệp Nhã tát cô ta một cái.
Cô gái tủi thân, kiềm nước mắt ôm mặt, không dám nói câu nào.
Lúc ấy Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, cô không phải là thánh mẫu, cũng không có thói quen xen vào việc người khác, vì vậy cô không nói gì.
Nhưng chuyện đó đã để lại ấn tượng về cô gái này với cô.
Cảnh Ngọc Ninh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với cô ta, Tiểu Quỳ biết quan hệ của cô và Cảnh Diệp Nhã nên sắc mặt có chút xấu hổ.
Nhưng cô ta thấy thái độ của cô dịu dàng, không định làm khó, lúc này cô ta thầm thở phào.
Khoảng nửa phút sau, Cảnh Diệp Nhã thong thả đi tới.
Khi cô ta nhìn thấy hai người trong thang máy thì hơi sửng sốt, có chút bất ngờ, sau đó cô ta nở nụ cười dịu dàng.
“Chị, thì ra là chị, chị cũng đến nhà hàng sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta một cái không trả lời.
Rõ ràng cô không muốn quan tâm cô ta.
Lê Tuấn Anh cũng không biết chuyện hai người thế nào nên cũng không dám hỏi nhiều, theo nguyên tắc kính trọng tiền bối, anh ta vội vàng chào hỏi Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã gật đầu với anh ta, hai người vào thang máy, Tiểu Quỳ im lặng đứng phía sau, không khí rơi vào yên tĩnh.
Đoàn phim bao tầng mười hai và tầng mười ba, trong lúc đó có dừng hai lần, không bao lâu đã xuống sảnh lớn.
Có lẽ Lê Tuấn Anh cảm giác được bầu không khí xấu hổ, sau khi xuống tầng một đúng lúc gặp hai nam diễn viên và mấy người đoàn phim dưới sảnh lớn, anh ta chào hỏi hai người, không đi chung nữa mà tìm mấy nam diễn viên kia đi chung.
Cứ như vậy, ngoại trừ Tiểu Quỳ không có cảm giác tồn tại im lặng đi theo phía sau thì cũng chỉ còn lại Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã.
Nhà hàng cách khách sạn không xa, khoảng bảy tám trăm mét, đi qua đó cũng khoảng mười phút.
Cảnh Ngọc Ninh không nhanh không chậm đi tới, Cảnh Diệp Nhã nhìn cô một cái, bỗng nhiên nói: “Chị, chị có biết vì sao chiều nay những người đó chỉ phỏng vấn tôi mà không phỏng vấn chị không?”
Cảnh Ngọc Ninh vẫn không nói chuyện, Cảnh Diệp Nhã châm chọc cười nhạo một tiếng.
“Bởi vì tất cả mọi người hiểu rõ tuy rằng cô đóng nữ chính phim này, nhưng thực tế vai chính là tôi, cho dù cô cướp vai nữ chính thì sao chứ?
Những người đó cũng chỉ coi cô là một người mới không đáng một đồng, chỉ có dính lấy ánh sáng của tôi mới có chút hứng thú với cô, cho cô một chút đề tài.
Nếu không thì cho dù cô là nữ chính cũng phải chịu đối xử ghẻ lạnh mà thôi, không khác gì với những diễn viên quần chúng thấp kém kia.”
Cảnh Ngọc Ninh dừng bước.
Cô nghiêng đầu nhìn cô ta, cười như không cười.
“Ồ, thật sao?”
“Đương nhiên, không phải sự thật bày ra trước mắt hay sao?”
Cảnh Ngọc Ninh cười.
Nụ cười mang theo sự lạnh lùng châm chọc.
“Rất lâu trước kia, tôi nghe nói trên thế giới có một loại người có bản năng thích sự hôi thối, tôi vốn tưởng rằng con ruồi thích sự hôi thối sẽ làm cho người ta chán ghét, không nghĩ tới thứ bị ruồi bâu cũng đắc ý như vậy, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.”
Cảnh Diệp Nhã sửng sốt, khi cô ta hiểu ý của cô thì lập tức nổi giận.
“Cô!”
“Hơn nữa, tôi khuyên cô một câu, lấy được thì không có gì để nói, nhưng không giữ được mới khiến người ta chê cười!
Hiện tại cô đang có những gì thì hy vọng cô có thể quý trọng bảo vệ, bởi vì mấy thứ này nhanh chóng không còn là của cô nữa!
Đến lúc đó, hy vọng cô còn có thể kiêu ngạo đắc ý giống như hôm nay.”
“Cô có ý gì?”
“Tôi có ý gì thì cô biết rõ, Cảnh Diệp Nhã, vai nữ chính này chỉ là bắt đầu, tiếp theo, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì vốn không thuộc về cô! Cô hãy chuẩn bị sẵn sàng đón nhận dông bão đi!”
“Cảnh Ngọc Ninh! Cô dám…”
“Hừ!”
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh, giống như cười nhạo cô ta không biết tự lượng sức mình, sau đó cô không để ý tới cô ta nữa, xoay người đi ra ngoài.
Cảnh Diệp Nhã tức giận đến sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm bóng lưng cô, không nói nên lời.
Cô ta nắm chặt tay lại, một lúc sau mới hít sâu một hơi, đè xuống sự tức giận trong lòng, sau đó cũng đi ra ngoài.
Tiệc liên quan coi như thuận lợi, Lâm Thư Phàm vẫn luôn có tài nhưng không gặp thời nhiều năm như vậy, lần này ông ta vất vả lắm kéo được nhà đầu tư, thật sự xây dựng một đoàn phim cho mình, vì thế ông ta vô cùng vui vẻ.
Nếu ông ta vui vẻ thì không khỏi uống nhiều, Cảnh Ngọc Ninh là nữ chính nên cũng uống không ít.
Tửu lượng của cô vẫn ổn, lần trước cô và Lục Trình Niên uống một ly đã say bởi vì rượu của Lục Trình Niên không giống bình thường.
Vì vậy hôm nay cô uống gần nửa chai cũng không thấy say.
Nhưng thật ra Lâm Thư Phàm uống rất tốt, bữa tiệc trôi qua một nửa thì khuôn mặt ông ta đã đỏ bừng, rõ ràng đã say.
Cảnh Ngọc Ninh ra ngoài đi vệ sinh, trên đường quay lại trùng hợp gặp ông ta.
Lâm Thư Phàm uống say, mất đi dáng vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo ngày thường, ông ta cười khanh khách, có vẻ bình dị dễ gần.
Cảnh Ngọc Ninh và ông ta vừa đi đến phòng bao vừa nói chuyện phiếm.
“Chúc mừng đạo diễn Lâm, nếu bộ phim này thuận lợi quay xong cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ông.”
Lâm Thư Phàm gật đầu, sau đó cười nói: “Tôi phải cảm ơn cô, nếu không gặp cô thì tôi cũng không hạ quyết tâm bắt đầu quay nhanh như thế.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên: “Nói thật, tôi cũng rất bất ngờ ông sẽ chọn mình, tôi chỉ là người mới chưa từng diễn xuất, bộ phim này quan trọng với ông như vậy, ông không sợ tôi phá tan sao?”
Không ngờ Lâm Thư Phàm trầm mặt xuống, nghiêm túc lắc đầu.
“Không thể nào, tôi tin ánh mắt nhìn người của mình, trời sinh cô làm diễn viên, chắc chắn không sai.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi giật mình, có chút kinh ngạc.
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy lời này, người đầu tiên là Lục Diễn Chi.
Một lát sau cô thu hồi ánh mắt, cụp mắt cười một tiếng.
“Đạo diễn Lâm quá khen.”
“Không, tôi nói thật lòng.”
Lâm Thư Phàm đang nói chuyện, nhưng đúng lúc này ông ta bỗng nhiên lảo đảo sắp ngã xuống.
Cảnh Ngọc Ninh hoảng sợ, nhanh tay đỡ lấy ông ta.
Lâm Thư Phàm cũng dùng tay đỡ vào tường mới không ngã xuống.
Ông ta cười xấu hổ: “Tôi nhất thời vui vẻ thì uống nhiều quá, ngại quá làm cho cô chê cười rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh thở phào, thu tay lại, cười lắc đầu.
“Không có gì, nhưng ngày mai còn muốn làm việc, đạo diễn Lâm nên chú ý sức khỏe.”
Lâm Thư Phàm gật đầu, sau đó hai người không nói gì nữa, cùng đi đến phòng bao.