CHƯƠNG 282: KHÔNG CHO PHÉP CHẠY TRỐN
Nhưng mà chân tay vừa mới dùng sức liền bị người đàn ông cầm ngược lại.
Ánh mắt của Hoa Mộng Dao lạnh nhạt trừng mắt nhìn Quý Lâm Uyên.
“Anh hãy dìm chết cái suy nghĩ này đi, anh đừng mơ tưởng có thể mang con ra khỏi tôi, cho dù tôi có chết cũng sẽ không để anh toại nguyện.”
Quý Lâm Uyên nở nụ cười gằn.
“Vậy thì chúng ta phải rửa mắt mà đợi đi, nhìn tôi thắng hay là cô thắng.”
Anh nói xong, lập tức quay người lại.
Hoa Mộng Dao nhắm mắt lại, vất vả lắm mới có thể đè xuống được cơn giận trong đáy lòng.
Cô nghĩ thầm tốt xấu gì cũng đã đuổi người ta đi rồi, nhưng mà không ngờ đến vừa mới mở mắt ra liền phát hiện anh đang đi về phía phòng ngủ.
Sắc mặt của Hoa Mộng Dao lập tức thay đổi.
“Quý Lâm Uyên, anh làm cái gì vậy?”
“Không phải là cô nói thời gian không còn sớm nữa à? Đương nhiên là nghỉ ngơi rồi.”
“Nơi đây là nhà của tôi, anh muốn nghỉ ngơi thì về nhà của anh mà nghỉ đi.”
“Ồ.”
Người đàn ông đứng thẳng ở cửa phòng ngủ, từ trên cao nhìn người phụ nữ gấp gáp đến độ đỏ cả mắt.
Anh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.
Hoa Mộng Dao quay đầu lại hất ra, anh cũng không tức giận, câu môi nở một nụ cười tà khí.
“Trước khi con sinh ra, cô ở đâu thì tôi ở đó, tôi đã nói rồi, cô đừng mơ tưởng chạy trốn, tôi nói được thì làm được.”
Hoa Mộng Dao: “…”
Cuối cùng Quý Lâm Uyên vẫn sống trong căn hộ nhỏ do Hoa Mộng Dao thuê.
Mặc dù là Hoa Mộng Dao tức giận đến không chịu được, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Hơn nửa đêm gọi cảnh sát thì chắc chắn không thể nào rồi.
Huống hồ gì anh còn là ba của đứa bé, đến lúc đó gây ra chuyện cô lại càng không giải quyết được.
Chỉ là cô không ngờ đến người đàn ông từ trước đến nay rất lạnh lùng, thế mà lại còn có một ngày vô lại đến mức này.
Hoa Mộng Dao nhìn người đàn ông đang nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy tức giận đến nỗi đau dạ dày.
Mặc dù là căn hộ không nhỏ, nhưng mà bởi vì chỉ có một mình cô cho nên một căn phòng hơn bảy mươi mét vuông, ở giữa được ngăn cách bởi một bức tường, bên trong là phòng ngủ bên ngoài là phòng khách và nhà bếp theo phương thức mở.
Hiện tại người đàn ông này lại dửng dưng chiếm giường của cô, cũng không thể chen chúc leo lên đó ngủ cùng với anh, cho nên cô cũng chỉ có thể lựa chọn ra ghế sofa.
Hoa Mộng Dao ôm bụng tức giận sôi cả người.
Âm thầm chửi mắng ở trong lòng, đàn ông bắt nạt phụ nữ mang thai không phải là cái thứ gì tốt, chết không yên lành.
Nhưng mà vừa mới chửi xong thì trong lòng hơi hồi hộp một chút, lại vội vàng thu hồi lại.
Thần linh ở trên trời, lúc nãy là do tôi cực kì tức giận cho nên mới nói hươu nói vượn, không thể làm thật không thể làm thật được.
Chết thì coi như bỏ đi, nguyền rủa tối nay anh ta gặp ác mộng và bị tiêu chảy khi ăn bất cứ thứ gì.
Đúng rồi, hình phạt nhỏ là cảnh cáo lớn là được rồi.
Kể từ sau khi Hoa Mộng Dao mang thai thì cô lại hơi tin tưởng vào những thứ này, có đôi khi còn lải nhải.
Mặc niệm ở trong lòng một lần, sau đó cô mới ôm chăn mền trải rộng ở trên ghế sofa, chuẩn bị đi ngủ.
Ghế sofa cũng không nhỏ, chất lượng cũng rất tốt, mềm mại co giãn, nằm ở phía trên thật ra cũng không tính là khó chịu cho lắm.
Nhưng mà bởi vì bụng của Hoa Mộng Dao lớn lên, vốn dĩ giấc ngủ không ngon, ngủ ở trên ghế sofa khó tránh khỏi cảm thấy không được thoải mái, mấy tiếng đồng hồ đều cứ trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.
Cứ thức cho đến sau nửa đêm, thật sự mệt mỏi không chịu nổi rồi mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong màn đêm sâu thẳm.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người ta đẩy ra từ bên trong.
Bóng dáng cao lớn bước ra từ trong phòng ngủ, sắc mặt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang nằm ở trên ghế sofa.
Cô nằm nghiêng người qua, bởi vì ngủ không ngon cho lắm cho nên trên gương mặt tinh xảo trông có vẻ mệt mỏi rã rời, mi tâm có hơi nhíu lại, dưới mí mắt còn có màu sắc thâm quầng.
Quý Lâm Uyên mặt không đổi sắc đứng đó một hồi, sau đó cất bước đi qua.
Đứng yên ở dưới chân của cô, ánh trăng chiếu qua cửa sổ ở phòng khách đổ vào trong phòng, chiếu lên trên da thịt trắng nõn như ngọc của cô.
Anh vươn tay ra dường như muốn chạm vào phần da thịt bóng loáng.
Nhưng mà tay vừa mới đưa ra được một nửa thì liền dừng giữa không trung, sau đó giống như là nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên rụt tay về.
Sau đó sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.
Một lúc lâu sau anh mới cười lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Hoa Mộng Dao mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cả người rét run, ý thức mông lung như là cô nhìn thấy một cái bóng đen đi ngang qua trước mắt, không khỏi khẽ hừ một tiếng.
“Lâm Uyên.”
Bước chân rời đi của Quý Lâm Uyên trở nên cứng đờ.
Anh quay đầu lại nhìn cô.
Người phụ nữ đang cuộn mình ở trong ghế sofa, tay chân thon thả, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng yếu ớt.
Có lẽ là ban đêm quá lạnh, cô cong người lại, tay vẫn còn che lấy bụng của mình, cái chăn mỏng bị rơi xuống đất hết một nửa, lộ ra thân thể mỏng manh.
Sắc mặt của anh căng cứng có hơi thay đổi.
Cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là bước lên bế cô lên.
Hoa Mộng Dao ngủ không sâu cho lắm, vốn dĩ cô có hơi lạnh, chợt cảm thấy dường như có một ngọn lửa nóng đang nhích gần về phía mình.
Cô không khỏi nhích lại gần phương hướng ấm áp, nhếch miệng tạo thành một độ cong hài lòng.
Ấm quá, thật là thoải mái.
Quý Lâm Uyên nhìn người phụ nữ không ngừng chui vào trong lồng ngực của mình, sắc mặt lại đen như đít nồi một lần nữa.
Nhưng mà cuối cùng anh cũng không nói gì hết, ôm cô đi vào trong phòng ngủ đặt lên trên giường.
Cả nửa đêm sau đó Hoa Mộng Dao ngủ vô cùng an tâm.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, cũng có lẽ bởi vì một hơi thở quen thuộc như có như không luôn quanh quẩn ở bên cạnh mình, cô chỉ cảm thấy giống như trở về thật lâu trước kia, còn tưởng rằng là mình đang nằm mơ, không muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng tươi đẹp này.
Chính vì vậy mà cô vẫn luôn ngủ rất say, thẳng cho đến mười giờ rưỡi ngày hôm sau cô mới yếu ớt tỉnh lại.
Lúc cô thức dậy, Quý Lâm Uyên đã sớm rời giường.
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, ngẩn người.
Cô nhớ kỹ là tối hôm qua không phải mình ngủ ở trên ghế sofa hả? Tại sao lại đang nằm ở trên giường?
Hoa Mộng Dao nhìn thấy chăn đang đắp ở trên người mình, nhớ đến tối ngày hôm qua trong lúc mơ mơ màng màng mình đã nhìn thấy bóng dáng đó.
Chẳng lẽ… tối ngày hôm qua không phải là nằm mơ?
Bởi vì rất buồn ngủ, cho nên cô cũng không nhớ rõ lắm về đoạn ký ức vào tối ngày hôm qua.
Cô chỉ mơ hồ nhớ hình như là mình nhìn thấy một bóng người.
Nhớ đến đây, tâm trạng của Hoa Mộng Dao có chút phức tạp.
Trôi qua hơn nửa ngày, cô mới hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm trạng, thức dậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ, không nhìn thấy bóng người nào trong phòng khách.
Cô cũng không biết là người đàn ông đó đã đi đâu, nhưng mà nghĩ đến chắc là người đàn ông ấy sẽ không rời đi, từ trước đến nay người đó nói lời giữ lấy lời, nói là sẽ chờ cô sinh con ra, vậy thì tuyệt đối sẽ không đi trước.
Huống hồ chi bây giờ cách ngày dự tính sinh còn hơn nửa tháng.
Hoa Mộng Dao ngồi ở trên ghế sofa gọi điện thoại cho người giúp việc.
Từ tối ngày hôm qua sau khi cô ta rời khỏi đây cũng không trở lại nữa.
Tối hôm qua Hoa Mộng Dao không chú ý tới, ngày hôm nay nghĩ đến thì cảm thấy rất lo lắng.
Nhưng mà đã gọi rất lâu rồi cũng không có ai nhận.
Đúng lúc này cửa mở ra.
Cô hơi giật mình, nhìn thấy Quý Lâm Uyên bước vào, lúc này cô mới chú ý đến cánh cửa bị người đàn ông làm hư vào tối hôm qua không biết là ngày hôm nay đã được sửa xong từ lúc nào.
Anh nhìn Hoa Mộng Dao một chút, sắc mặt khó coi.
Hoa Mộng Dao suy nghĩ, cảm thấy anh đã muốn ở đây, hai người mà cứ tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy thì cũng không phải là cách.
Huống hồ gì tối hôm qua có vẻ như là anh đã ôm mình lên giường.
Thôi bỏ đi, hãy khoan dung độ lượng.
Thế là Hoa Mộng Dao chủ động mở miệng nói: “Tôi mời một người giúp việc, tên là Eva, nhưng mà bây giờ cô ấy vẫn còn chưa trở về, tôi tạm thời không liên lạc được với cô ấy, nếu như trưa nay anh có đói bụng thì anh tự mình nghĩ cách làm chút gì đó ăn đi nha.”