Mấy năm nay, cô ta không ngừng tranh, không ngừng cướp, làm cô ta phớt lờ đi nơi sâu thẳm trong lòng mình, thứ mà cô ta thật sự muốn. Bây giờ cô ta nhìn rõ rồi, điều cô ta muốn là tình yêu của anh Bân.
Cảnh Diệp Nhã nắm chặt tay, những ngón tay vì dùng sức nắm lấy túi xách làm những khớp xương nổi lên trắng bệch, cả người vì những cảm xúc thay đổi thất thường mà có chút run rẩy.
Mộ Ngạn Bân từng bước tiến về phía cô ta, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười vui vẻ, ấm áp và bừng sáng, dưới ánh đèn chiếu rọi, nhìn cứ như nụ cười nho nhã của một vương tử.
Anh ta ngày càng đến gần cô ta.
Cảnh Diệp Nhã dường như đã ngửi thấy mùi nước hoa Cologne quen thuộc trên người anh ta, lọ nước hoa đó, là cô ta đích thân chọn cho anh, bởi vì cô ta thích mùi đó, nên anh ta mỗi ngày đều dùng.
Lọ nước hoa đó tên là “Khóa tim”, cô ta muốn khóa tim anh lại, làm trái tim anh chỉ thuộc về cô ta, ai cũng không cướp đi được.
Tâm trạng của Cảnh Diệp Nhã như mặt biển đang cuộn trào sóng lớn, dập dềnh lên xuống không yên.
Thấy Mộ Ngạn Bân đã đi đến trước mặt mình, vẻ mặt cô ta rất vui, vội vàng bước lên trước một bước rồi khẽ gọi: “Anh Bân…”
Nhưng mà anh ta chỉ liếc nhìn cô rồi di chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Những bước chân không ngừng đi xa cô ta, di thẳng đến chỗ sau lưng cô ta.
Cảnh Diệp Nhã đứng thẫn thờ ở chỗ cũ, khuôn mặt đầy vẻ không dám tin.
Cô ta sững sờ quay người lại, nhìn theo hướng mà Mộ Ngạn Bân đi tới.
Cô ta thấy ở góc kế bên quầy rượu, Cảnh Ngọc Ninh và Lâm Thư Phàm đang đứng với nhau, cùng với một vài người đàn ông trung niên đang bàn bạc gì đó.
Cả mấy người đều khoác lên nụ cười thỏa đáng và nho nhã, trên tay cầm ly uống rượu, dưới ánh đèn, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, làn da trắng phát sáng, những đường cong hoàn hảo, làm người ta nhìn mà không kìm nổi muốn ôm vào lòng.
Mộ Ngạn Bân đi đến bên cạnh bọn họ, không biết là đã nói gì với mấy người đó, bọn họ liền nâng ly với Cảnh Ngọc Ninh sau đó rời đi.
Theo sau đó, Lâm Thư Phàm cũng vỗ vai Cảnh Ngọc Ninh rồi vội vàng theo sát bọn họ.
Mộ Ngạn Bân cứ đứng đó, vừa thâm tình vừa hổ thẹn nhìn Cảnh Ngọc Ninh, Cảnh Ngọc Ninh cười như không cười nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cũng không nhìn ra chút thù hận và bất hòa nào, hai người cứ đứng đó, giống như bức họa đẹp nhất trên đời, làm người ta nín thở.
Cảnh Diệp Nhã bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, thành trì trong lòng cô ta trong nháy mắt sụp đổ.
Cô ta cười ngốc nghếch, càng cười càng lớn, càng cười càng điên cuồng, cho đến khi toàn thân run rẩy, nước mắt tràn ra.
Nguyễn Kiều Kiều bị cảnh này làm cho sợ hãi, những người xung quanh đều tò mò nhìn sang.
“Hahaa…haahahahaha…”
Họ thấy Cảnh Diệp Nhã cười như điên, cứ như một người phụ nữ bị điên rơi vào cảnh tuyệt vọng, cười đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt làm trôi đi lớp trang điểm trên mặt, nhìn cô ta vừa nhếch nhác vừa đáng thương, giống như một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ.
“Chuyện…chuyện này là sao vậy?”
Mọi người đều sợ đến mức sững sờ.
Có người nhỏ giọng nói: “Chắc…chắc là bị điên rồi?”
“Không phải là dùng chất kích thích đấy chứ?”
Lời này vừa dứt, mọi người xung quanh ngay lập tức liền nhìn nhau, cũng may Nguyễn Kiều Kiều phản ứng nhanh, vội vàng bước lên kéo Cảnh Diệp Nhã lại, sốt sắng nói: “Chị Diệp Nhã, đừng như vậy.”
Trong góc, Cảnh Ngọc Ninh thấy cảnh này liền nhướng mày.
“Cậu Mộ, vợ anh ở bên kia say rượu làm khùng làm điên kìa, anh không sang xem thử sao?”
Mộ Ngạn Bân thấy Cảnh Diệp Nhã như phát điên, sắc mặt trở nên lãnh khốc.
“Cô ta tự mình làm mất mặt còn chưa đủ sao, không lẽ còn muốn tôi mất mặt theo?”
Cảnh Ngọc Ninh nhếch môi giễu cợt, cô không nói gì.
Nhưng Nguyễn Kiều Kiều lại không thể chịu nổi nữa, thấy không thể kéo nổi Cảnh Diệp Nhã liền bước nhanh sang. Cô ta chỉ vào Mộ Ngạn Bân giận dữ nói: “Mộ Ngạn Bân, Diệp Nhã đã như vậy rồi, anh còn có tâm trạng ở đây nói chuyện phiếm với con tiện nhân này, không lẽ chị ấy không phải vợ anh sao? Anh không quan tâm đến chị ấy sao?”
Sắc mặt Mộ Ngạn Bân u ám, anh ta lạnh lùng nhìn cô ta.
Một lát sau, anh ta vẫn là cầm điện thoại lên gọi hai người vệ sĩ vào.
Hai người vệ sĩ hành động rất nhanh, tuy Cảnh Diệp Nhã không ngừng hét lên phản kháng, bọn họ vẫn bịt miệng cô ta lại rồi kéo cô ta ra ngoài.
Nguyễn Kiều Kiều thấy động tác của bọn họ thô bạo nên không khỏi sợ hãi khiến sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng cảm thấy lạnh.
Cô ta quay đầu lại không dám tin nhìn Mộ Ngạn Bân rồi chất vấn: “Mộ Ngạn Bân, đó là vợ hợp pháp của anh đấy, sao anh lại có thể đối với chị ấy như vậy?”
Mộ Ngạn Bân lạnh lùng nhìn cô ta, trong ánh mắt không hề có chút ấm áp: “Không phải cô bảo tôi quan tâm cô ấy sao? Bữa tiệc quan trọng như vậy, cô ấy lại ở đây uống rượu làm càn, cô thấy tôi nên quản như thế nào đây?”
Nguyễn Kiều Kiều: “…”
Nhà họ Mộ rất thích sĩ diện, Mộ Ngạn Bân là ông chủ trẻ tuổi của nhà họ Mộ, tất nhiên là càng xem trọng danh dự hơn.
Lúc nãy Cảnh Diệp Nhã ở bên đó vừa khóc vừa cười đã kinh động không ít người rồi, nếu như anh ta sang đó, Cảnh Diệp Nhã lại lên cơn giận, vậy chắc là tối nay mọi người đều biết, Mộ Ngạn Bân anh không quản được vợ mình, trước mặt mọi người mà cãi vã với Cảnh Diệp Nhã.
Vì vậy, anh ta tìm vệ sĩ lôi cô ta ra ngoài là cách tốt nhất.
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, nhìn người đàn ông vẫn tao nhã như cũ trước mặt mình, không dám tin rằng anh ta chính là Mộ Ngạn Bân, người trước đây vô cùng cưng chiều Diệp Nhã.
Cô ta liên tục lùi về sau mấy bước và nói lẩm bẩm: “Anh quá đáng quá rồi đấy!”
Nói xong liền quay người đuổi theo Cảnh Diệp Nhã.
Trò hề này cũng coi như đến đây là kết thúc.
Tuy là vẫn kinh động đến không ít người, nhưng thật ra mọi người cũng không để ý lắm, tất nhiên cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Ngạn Bân nâng ly rồi bước về trước cười nói với mọi người: “Xin lỗi, tối nay vợ tôi uống hơi nhiều, phiền đến nhã hứng của mọi người rồi, tôi ở đây thay cô ấy xin lỗi các vị.”
Mọi người thấy vậy mới bừng tỉnh liền vội vàng nâng ly.
“Không cần khách khí như vậy, chỉ cần cô ấy không sao là tốt rồi.”
“Đúng đấy, cậu Mộ không cần khách sáo vậy đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh thấy vậy, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Mộ Ngạn Bân là người như thế nào, cô là người rõ nhất, người đàn ông này khoác lên chiếc áo khoác ôn nhu, năm đó đã lừa cô, bây giờ lại lừa Cảnh Diệp Nhã.
Thật ra từ đầu tới cuối, anh ta chỉ yêu bản thân mình thôi.
Nghĩ vậy, Cảnh Ngọc Ninh hơi rũ mắt, cô bỗng thấy mình cũng rất may mắn.
May mắn vì đã sớm nhìn ra con người anh ta, may mắn vì gặp được người hiện tại, cho cô có cuộc sống mới.
Cô cất bước rồi đi về phía bên khác. Mộ Ngạn Bân thấy vậy liền vội vàng đi theo cô.
“Ninh Ninh, tôi còn lời muốn nói với em.”
“Cậu Mộ!”
Cảnh Ngọc Ninh dừng bước quay người nhìn anh ta rồi mỉm cười: “Có chuyện gì thì hôm khác gọi cho tôi nói, nhiều người như vậy, anh gọi tôi lại, sẽ làm người khác hiểu lầm.”
Nói xong cô quay người tiếp tục bỏ đi.
Sắc mặt của Mộ Ngạn Bân có chút thay đổi: “Ninh Ninh, có phải em vẫn còn ghét tôi không?”
Cảnh Ngọc Ninh đờ ra, cô cảm thấy nực cười và nhìn anh ta: “Sao tôi phải ghét anh?”
“Bởi vì…”
Cổ họng anh nghẹn lại, không biết vì sao không nói ra được.