Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính, Phong Ngọc Tử bốn người nghe xong đều sững người.
Bái kiến các chủ.?
Ai là các chủ?
Dù là Phong Ngọc Tử hay Tần Đức, bọn họ đều phát hiện đội ngũ tu chân giả đông đúc trước mặt rất khác biệt. Bởi vì các tu chân giả này mặc trang phục tương tự nhau, giống như quân đội của phàm nhân.
Tu chân giả giống quân đội?
Ít nhất với kiến thức của Phong Ngọc Tử tại Thanh Kiếm môn, lão chưa từng thấy qua quần tu chân giả như thế này.
"Tu yêu giả, là tu yêu giả!" Phong Ngọc Tử biến sắc tức thì dùng linh thức truyền âm với Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính và Tần Vũ nói: " Quân đội tu chân giả, ta chỉ nghe qua Bồng Lai tiên vực có quân đội hộ vệ hoàn toàn do tu chân giả cấu thành, hoặc có lẽ Tử Diễm ma ngục cũng có. Nhưng còn quần tu yêu giả chính là đến từ Hải để tu yêu giả thế giới nơi có thế lực hùng mạnh nhất. Vị các chủ này nhất định là thủ lĩnh Hải vực tu yêu giả thế giới, có thể sánh với thế lực của Bồng Lai tiên vực.
Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính kinh hãi.
Bồng Lai tiên vực, bọn họ đã nghe Phong Ngọc Tử nói qua. Nơi đó là hạch tâm của tu tiên giả trong Hải ngoại tu chân giới vô biên. Còn hiện tại, người gọi "các chủ" lại là thủ lĩnh của Hải để tu yêu giả ngang hàng với Bồng Lai tiên vực, đó là nhân vật cỡ nào?
"Vũ nhi, đừng đứng ngẩn người ra ở đây, vị các chủ gì đó khẳng định đang xung quanh. Hướng đại quân tu yêu giả đông ngẹt kia quỳ xuống chính là hướng của chúng ta. Chúng ta mau tránh chỗ khác, nếu vị các chủ đó nổi giận thì thật là một tai họa rất lớn." Tần Đức chụp lấy vai Tần Vũ muốn kéo hắn sang bên cạnh.
Tần Phong, Tần Chính và Phong Ngọc Tử cũng nhìn lên trời hoặc nhìn tứ phía, nhưng thật sự không thấy bóng dáng của người được gọi là "các chủ".
Phong Ngọc Tử đột nhiên linh thức truyên âm nói: "Chạy mau, đừng nhìn nữa. Vị các chủ đó là nhân vật cỡ nào? Công lực khẳng định là so với môn chủ Thanh Kiếm môn của ta mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần. Với công lực chúng ta há có thể phát hiện ra cao thủ như vậy. Nhân lúc các chủ đó chưa nổi giận mau mau tránh sang chỗ khác."
"Vũ nhi, báo cừu không cần phải gấp rút. Hiện tại việc cần nhất là mau theo ta đi thôi." Tần Đức vừa nói vừa chú ý khắp nơi.
Kinh hoàng.
Dù là Tần Đức hay Phong Ngọc Tử, kể cả hoàng đế nhân gian như Tần Chính, tướng quân như Tần Phong, lúc này trong lòng bọn họ đều rất sợ hãi.
Một tu chân giả Kim đan kỳ đã là thượng tiên của Tiềm Long đại lục. Đại quân tu yêu giả như thế, nhiều đến mức làm người ta hoảng sợ. Không chỉ số lượng rất lớn, dùng vạn làm đơn vị! Hơn nữa đều dùng phi kiếm, thống nhất chỉnh tề như thế chứng tỏ họ là một đạo quân.
Dùng tu chân giả làm quân, môn phái tu chân giả thông thường há có thể bạo tay như thế?
Trong tu tiên giả cũng duy nhất có Bồng Lai tiên vực trong truyền thuyết mới có lực lượng như vậy. Đại quân tu yêu giả trước mắt rất hiển nhiên là quân đội của một siêu cấp đại thế lực tại Hải để tu yêu giới nơi theo truyền thuyết thế lực hùng mạnh nhất. Thủ lĩnh của quân đội như vậy, là nhân vật cỡ nào?
Một câu cũng đủ khiến nhân gian máu chảy ngàn dặm! Một cái lật tay cũng đủ làm cho trời long đất lở.
Một đại nhân vật như thế, một vị các chủ như thế. Tần Đức, Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử sao không sợ hãi, sao không kinh hoàng ?
"Đi mau, đừng nghĩ đến báo thù, lúc này phải mau rời khỏi nơi này." Tần Đức gấp rút muốn kéo Tần Vũ đi nhưng bất kể Tần Đức dụng lực như thế nào, Tần Vũ vẫn đứng yên bất động như tảng đá.
"Tiểu Vũ."
Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử nôn nóng kéo Tần Vũ, lúc này họ đầy vẻ lo lắng.
"Phụ vương, mọi người cứ đợi ở đây, hài nhi nhất định sẽ giết chết tên hung thủ đó để trả mối thù chặt tay và sát sư. Rất nhanh, rất nhanh hài nhi sẽ quay về." Tần Vũ nhìn phụ vương, mắt phát ra ánh sáng kiên định.
"Vũ nhi!"
Tần Đức, Tần Chính, Tần Phong cùng Phong Ngọc Tử hết sức lo lắng.
Tần Vũ đột nhiên quay người nhìn một vạn đại quân.
"Nghiêm Nhị, Lương Thản, Ngô Ngôn, Húc Đồng tứ đại hộ pháp nghe lệnh!"
Thanh âm lãnh khốc như gió lạnh phương Bắc của Tần Vũ cất lên.
"Các ngươi dẫn theo một vạn hộ vệ quân, mục tiêu kinh thành Minh vương triều, đi nhanh nhưng không được rời khỏi hộ vệ quân một mình đi trước. Còn như Minh vương triều ở đâu? " Mục quang lạnh lẽo của Tần Vũ nhìn lướt qua bốn vị hộ pháp, "Các ngươi chỉ cần theo khí tức của ta tiến tới là được."
Tứ đại hộ pháp cũng cảm ứng được sát ý ngút trời của Tần Vũ, hết sức cung kính nói: "Tuân lệnh các chủ!"
"Xuất phát!"
Tần Vũ quát một tiếng hạ lệnh.
Sau đó Tần Vũ một mình hóa thành một đạo kim sắc quang tuyến vọt lên trời, nhắm thẳng hướng Minh vương triều lao đi cực nhanh, tốc độ đã đạt đến mức khiến người người kinh hãi. Song ngay lúc đó hai đạo hắc quang tốc độ không ngờ chẳng kém Tần Vũ bao nhiêu từ trong kinh thành phóng ra, sau đó theo Tần Vũ lao về hướng Minh vương triều.
Tứ đại hộ pháp tức thì đằng không, mười hộ vệ đại đội trưởng, một trăm hộ vệ tiểu đội trưởng toàn bộ đằng không, dẫn theo một vạn đại quân che kín cả bầu trời bay cực nhanh nhắm thẳng hướng Minh vương triều. Mỗi một tu yêu giả đều ngự trên phi kiếm.
Thanh âm như tên bắn một lần nữa vang lên, cả một đội quân tu yêu giả hùng mạnh cứ ồ ạt như thế, lướt qua không trung áp sát Minh vương triều!
Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính, Phong Ngọc Tử bốn người như hóa đá.
Si ngốc.
Hoặc giả đầu ốc trống rỗng, nhất thời không thể khôi phục lại bình thường.
Một hồi lâu, Tần Đức là người bừng tỉnh nhìn ba người Tần Chính, Tần Phong, Phong Ngọc Tử, không thể tin nổi hoặc có chút không dám tiếp nhận, giống như khất cái bỗng nhiên thu được của cải có thể nói phú xưng địch quốc: "Chính nhi, Phong nhi, Phong huynh, hồi nãy…bọn họ, bọn họ nói là….."
Tần Chính thân là hoàng đế Tần vương triều, tính cách có thể xem kiên định nhưng lúc này đầu vẫn lùng bùng.
"Hình như, hình như tiểu Vũ là….là các… các chủ đó." Tần Chính lúc này nói câu này, vẫn có chút không thể tin, có cảm giác mình đang nằm mơ.
Bất luận tu chân giả như Tần Đức, Phong Ngọc Tử hay là đế vương nhân gian như Tần Chính.
Thủ lĩnh siêu cấp đại thế lực của Hải để tu yêu giả, theo truyền thuyết có thể sánh với Bồng Lai tiên vực đại bản doanh tu tiên giả. Địa vị của loại nhân vật này không phải một tu chân giả Kim đan kỳ như Tần Đức, Phong Ngọc Tử hay một đế vương nhân gian như Tần Chính có thể so sánh.
Khoảng cách quá lớn.
Cũng giống như một người là đế vương nhân gian, một người là đế vương tu yêu giả. Còn vị đế vương của tu yêu giả tùy tiện phái mười mấy, hai mươi tu yêu giả cũng đủ càn quét nhân gian. Khoảng cách như thế, quả là khoảng cách giữa trời và đất.
"Hình như tiểu Vũ chính là vị các chủ đó."
Phong Ngọc Tử cảm thấy tim mình đập đã đạt tới tốc độ nhanh nhất từ khi tu chân. Thanh âm không ngừng rền vang giống như thiên lôi đả.
Sát ý.
Sát khí ngút trời!
Chỉ cần nhắm mắt, Tần Vũ có thể nhớ lại hình ảnh phụ vương và Phong bá bá chỉ còn một tay ban nãy. Đồng thời nhớ lại rõ ràng Triệu Vân Hưng lão sư người đã nghiêm khắc chỉ dạy mình tu luyện ngoại công, người đầu tiên dẫn mình vào con đường tu luyện.
Tần Vũ không thể tin Triệu Vân Hưng lão sư nghiêm khắc đã chết! Hắn cũng không thể tin phụ vương, còn có Phong bá bá hòa ái thân thiết bị người ta chặt đứt một cánh tay.
"Thiếu tông chủ Triều Dương tông! Thượng tiên Minh vương triều! "
Mục quang Tần Vũ lăng lệ như kiếm mang xuất vỏ.
Hai đạo hắc quang theo sát phía sau Tần Vũ chính là tiểu Hắc và Hầu Phí. Bọn họ trong kinh thành nghe được thanh âm đại quân Tinh Thần Các liền bay ra, nhìn thấy sát khí trước đây chưa từng có của Tần Vũ. Hắc Vũ và Hầu Phí đều không nói gì.
Bọn họ chỉ theo sau Tần Vũ.
Tần Vũ sát thần họ theo sát thần. Tần Vũ tru ma bọn họ theo tru ma.
Huynh đệ, chính là trong thời khắc quan trọng không li không rời.
Một kim sắc quang tuyến, hai đạo hắc sắc quang tuyến, một trước một sau lao cực nhanh về hướng Minh vương triều. Nơi đi qua, sát khí ngút trời dù tán phát trên cao vẫn làm một vài tiên thiên cao thủ dưới mặt đất kinh hãi trong lòng.
Chỉ trong giây lát sau.
Thanh âm tên bắn ngập trời khiến cho thủ vệ không ít thành trì khiếp đảm. Bọn họ ngẩng đầu nhìn chỉ thấy thấp thoáng tàn ảnh dày đặc, sát na lướt qua không trung.
Đêm nay.
Trên con đường thẳng tắp từ Tần vương triều đến Minh vương triều, tiên thiên cao thủ hoặc tu chân giả ngẫu nhiên, hay những thủ vệ các thành trì, ai nấy đều bị dọa kinh hồn bạt vía.
Tất cả đều có cảm giác--
Đại sự sắp phát sinh!
……
Thanh Long, Đằng Sơn và hai vị hộ pháp dưới trướng, tổng cộng bốn người đang ở trong một trang viện thưởng thức mĩ tửu.
Đột nhiên---
"Sát khí mạnh quá." Bình rượu trong tay Thanh Long chợt dừng lại, mắt hơi khép lại. Sát na mỉm cười nói với ba người Đằng Sơn: " Có kịch hay sắp mở màn, theo ta đi xem không?"
"Cung chủ có lệnh, sao dám không tuân?" Đằng Sơn cười nói.
Trong nháy mắt, trong trang viện không còn bóng người.
Kinh thành Minh vương triều.
Tần Vũ từ trên cao bay qua, hắn quay đầu nhìn về khu vực nhà ở xa xa ngoài thành. Tần Vũ cảm giác rõ ràng ở đó có không ít tu tiên giả. Chẳng qua lần này tới đây, Tần Vũ muốn tìm thượng tiên của Minh vương triều, muốn tìm thiếu tông chủ Triều Dương tông kẻ đã chặt đứt tay phụ vương, giết chết lão sư của mình!
Hoàng cung!
Đứng giữa không trung phía trên hoàng cung, linh thức của Tần Vũ sát na bao trùm toàn bộ hoàng cung, nhưng cả hoàng cung chỉ có hai tu tiên giả yếu ớt.
Lợi tiễn xuyên qua!
Tần Vũ lao thẳng về hướng tẩm cung, sau đó đứng ở bên ngoài. Trong đêm tối, hắc bào của Tần Vũ bay phần phật, sát khí ngút trời khiến hộ vệ tẩm cung động không dám động, thậm chí còn không dám lên tiếng.
Tay phải Tần Vũ đưa ra.
"Ặc…ặc…."
Một trung niên nhân mặc áo ngủ màu vàng từ trong tẩm cung chầm chậm lăng không bay ra. Hắn bộ dạng cực kỳ sợ hãi, hai chân không ngừng giẫy giụa, khuôn mặt đỏ rực giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng.
Tần Vũ thu lại tay phải, trung niên nhân rơi thẳng xuống, ngã nhào trên mặt đất.
"Ngươi, ngươi là ai?" Chu Nham chỉ Tần Vũ kinh hãi nói.
Tần Vũ lúc này không có tâm tư lãng phí thời gian với Chu Nham: "Nghe, thượng tiên Minh vương triều của ngươi đang ở đâu? Tên thiếu tông chủ của Triều Dương tông ở đâu, hắn tên là gì? Nếu ngươi nói dối, chết!"
Toàn thân Chu Nham bất giác run rẩy.
Hắn không hề hoài nghi người đang đứng trước mặt có thể giết hắn. Dù đã gặp qua rất nhiều tu tiên giả, Chu Nham cũng chưa bao giờ thấy sát khí đáng sợ như thế.
"Chỉ có, chỉ có hai vị thượng tiên còn ở trong hoàng cung, ba vị thượng tiên khác đã tới "chúng tiên vực". " Trán Chu Nham không ngừng đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn ráng nói tiếp: "Chúng tiên vực, chúng tiên vực chính là khu nhà ở ngoài thành, ở đó có mấy ngàn tu tiên giả. Thiếu tông chủ Triều Dương tông, thiếu tông chủ Triều Dương tông cũng ở đó. Hắn tên là Đông Phương, Đông Phương Dụ!"
Kinh hồn bạt vía, Chu Nham tóm lại đã nói xong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Rất tốt!"
Thân hình Tần Vũ vọt lên không, tốc độ cực nhanh sát na sinh ra tiếng nổ, giống như sinh ra cơn lốc khiến Chu Nham và các hộ vệ tức thì bị cuốn bay. Tẩm cung gần nhất cũng bị tróc nóc.
Tiểu Hắc cùng Hầu Phí đứng trên không trung nhìn tẩm cung.
"Ta từ trước tới giờ chưa từng thấy đại ca phẫn nộ như vậy." Thanh âm trầm trầm của Tiểu Hắc vang lên.
Hung quang trong mắt Hầu phí lấp loáng: "Tính khí đại ca thông thường rất tốt, nhưng lại giận dữ như thế chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Tạp mao điểu, đi, bổn hầu gia muốn xem xem ai dám lớn gan như vậy, ta một bổng nện chúng thành bánh thịt."
Hầu Phí tay cầm hắc bổng, sát khí bừng bừng.
Trong ba huynh đệ, luận về hung tàn Hầu Phí phải xếp hàng đệ nhất.
"Đi."
Hắc Vũ dường như không hề có chút sát khí. Tuy nhiên Hầu Phí biết, Hắc Vũ lạnh nhạt là vậy, lúc giết người so hầu tử hắn càng vô tình càng cay độc hơn. Hơn nữa thủ đoạn sát nhân của Hắc Vũ còn hung tàn quỷ dị hơn Hầu Phí.
Ngoài kinh thành Minh vương triều, ngoài nơi gọi "chúng tiên vực".
Tần Vũ đứng yên trên không, trong mắt lấp loáng hàn quang.
"Triều Dương tông, Đông Phương Dụ, ra đây chịu chết!"
Thanh âm vang vọng khắp "chúng tiên vực" thậm chí trong kinh thành Minh vương triều đều nghe rõ, từng cao quan, quý tộc đều kinh hồn khiếp vía, cả hoàng cung Minh vương triều cũng hết sức hoảng sợ.
"Kẻ nào to gan như thế? "
" Đúng là muốn chết!"
"Dám tìm đến Triều Dương tông ta quát tháo, mau báo danh! "
……
Một loạt tiếng ồn ào, từng bóng người ngự kiếm phá không mà đến, sát na hàng trăm nhân ảnh xuất hiện đầy trời, và vẫn còn các tu tiên giả lục tục bay ra từ nơi trú ngụ. Hiển nhiên đối với địch nhân hung hăng dám tới tận cổng, các tu tiên giả đã phẫn nộ.
Trong mắt Tần Vũ sát ý lóe lên.
Tần Vũ trong cơn thịnh nộ tịnh không chú ý việc giết sạch toàn bộ tu tiên giả!
"Triều Dương tông Đông Phương Dụ ra đây chịu chết!" Thanh âm của Tần Vũ một lần nữa vang lên.
Các tu tiên giả ai nấy đều nổi giận. Tên tiểu tử đứng giữa không trung trước mắt không khỏi quá ngang ngược, người nào người nấy bực tức mắng mỏ, tức thì ồn ào huyên náo cả một vùng.
"Đông Phương Dụ chết, hoặc là, tất cả người ở đây…. chết."
Tiếng cuối cùng của Tần Vũ ngầm chứa tinh thần chi lực bạo phát, lập tức như một tiếng nổ khí tức đáng sợ lấy Tần Vũ làm trung tâm tỏa ra như cánh quạt cuốn tới đám tu tiên giả, sát na khiến hơn ngàn tu tiên giả im bặt.
Trong mắt Tần Vũ tràn ngập sát ý. Cái chết của lão sư, phụ vương và Phong bá bá bị chặt tay đã làm Tần Vũ giận đến mức điên cuồng.
Đám tu tiên giả trước mắt nếu không biết tiến thối, chào đón chúng chính là…. tử vong!