Chầm chậm, cửa được mở ra.
Ở nơi cao nhất trên đài, chỉ thấy trong bốn khối linh hồn ngọc giản lúc này có ba khối đã bị vỡ nát hoàn toàn. Các linh hồn ngọc giản đã bị vỡ chính là đại diện cho sinh mệnh của tam vị huynh đệ. Địch Hùng trong thoáng chốc lại trở nên trầm tư, chầm chậm đi vào trong phòng, sau đó thi triển thủ ấn đóng cửa lớn lại.
Chỉ một người duy nhất đứng trước đài gỗ để ngọc giản, nhìn chăm chú vào ba khối linh hồn ngọc giản.
Chín anh em Tử Sát giao long, thời ấu niên hung hiểm tại hải để thế giới tu yêu giả không ngừng đánh đông lánh tây, hoặc sát nhân tăng cường thực lực, hoặc bảo vệ tính mạng mà chạy trốn. Dù trong hoàn cảnh nào, chín anh em vẫn luôn tương trợ giúp đỡ lẫn nhau, huynh đệ tình thâm đến mức thậm chí không coi trọng tính mệnh của chính mình.
Chín huynh đệ, tám người đã chết chỉ còn lại duy nhất một người.
A…. a...!
Địch Hùng bắt đầu cười nhẹ, tiếng cười rất nhỏ, cuối cùng trên khuôn mặt mới hiện lên một nụ cười theo đúng nghĩa.
- Các vị ca ca, nghĩ lại ngày chín huynh đệ chúng ta tung hoành Hải Ngoại tu yêu giới thật là oai hùng biết chừng nào. Hôm nay các vị ca ca đều đã chết, chỉ còn duy nhất một mình lão cửu ta.
Địch Hùng vô thức ngồi xuống, trên tay xuất hiện một bình rượu. Ngửa cổ uống một ngụm, sau đó nhìn vào các linh hồn ngọc giản bị bể nát, hắn chầm chậm nói:
- Các vị ca ca, bao nhiêu năm qua chúng ta đã cùng đi cùng ở, chín huynh đệ chúng ta vẫn sống yên bình. Năm ngoái, bát ca chết.
Địch Hùng nhíu mày lại, kể từ lúc Địch Đồng chết đi đã bắt đầu một chuỗi các sự kiện, sau đó bảy vị huynh đệ liên tiếp bị chết.
- Bát ca chết, sau đó nhị ca cũng chết. Về sau, lúc ở trên thạch đảo lại liên tiếp mất đi ba vị ca ca. Trong một thời gian ngắn, liên tục năm vị ca ca đã chết. Dù biết rõ hung thủ là Hầu Phí cùng Tần Vũ, chúng ta lại khiếp nhược bởi tên tán tiên đó nên không dám xuất thủ. Huynh đệ chi cừu lại không khả năng báo phục. Càng nghĩ, trong tâm càng như dao cắt!
Hơi thở Địch Hùng chợt run lên, hắn lại uống một hớp rượu.
- Nhưng hôm nay ba vị ca ca còn lại cũng đã chết. Chết, tất cả đều đã chết! Chín huynh đệ mới ngày nào còn uống rượu với nhau, hôm nay lại chỉ còn lại một người là Địch Hùng ta. Ôi, khắp tám phương thế giới lại không còn được một vị huynh đệ nào.
Nói xong, Địch Hùng im lặng, từ từ uống rượu. Sau khi uống hết bình rượu, trên mặt Địch Hùng lại có một chút cởi mở, biểu hiện tâm tình không còn gì để mất, không còn e sợ điều gì nữa. Trong lúc tình cảm bộc phát, Địch Hùng như không còn chút gì liên quan tới quá khứ.
Đối với chín huynh đệ hắn, tình cảm ruột thịt chính là một sự ràng buộc lớn. Khi tất cả các huynh đệ đều chết hết thì còn có ai, còn có điều gì có thể ước thúc được Địch Hùng.
Người ta thường nói "quang cước địa bất phạ xuyên hài đích" (tạm dịch: chân không, không sợ giày rách). Tám huynh đệ đã chết, Địch Hùng cũng giống như là "quang cước" (tạm dịch: chân không) mà thôi.
Địch Hùng bắt đầu đứng lên, nhìn vào các linh hồn ngọc giản đã bị vỡ và cười thành tiếng.
- Các vị ca ca, các người đã chết, ta không còn quan tâm đến đến bất cứ thứ gì nữa. Lúc trước chúng ta không dám đối phó với Tần Vũ, chỉ vì sợ liên lụy đến các vị huynh đệ khác. Hiện tại thế gian này chỉ còn mình ta, ta còn sợ gì nữa đây. Bắt đầu từ hôm nay lão cửu ta nhất định sẽ sống tốt, xin các vị ca ca cứ yên tâm. Lũ hung thủ, các ngươi đừng nghĩ đến việc sống yên ổn.
Trong mắt hàn khí ngập tràn, Địch Hùng rời khỏi phòng tàng chứa linh hồn ngọc giản.
Kẻ thù đáng sợ nhất là loại người gì? Đó không phải là một người phong cuồng khát máu, mà chính là kẻ không còn gì để cố kỵ. Ngoài việc luôn giữ được sự sáng suốt bình tĩnh, thì trong tâm chỉ có mục tiêu duy nhất là phục thù. Đó chính là địch nhân đáng sợ nhất.
Trong quá khứ, người của Cửu Sát điện vì sự an toàn của các huynh đệ khác nên luôn có sự e dè. Tuy nhiên hiện nay tám huynh đệ đã chết, chỉ còn lại duy nhất Địch Hùng, chắc chắn là không còn sự cố kị nào nữa. Điều nguy hiểm nhất là sau khi trải qua kịch biến như vậy, Địch Hùng lại chịu đựng được và không bị nổi điên, so với trước hắn trở nên điềm tĩnh hơn. Tình trạng của hắn hiện giờ là có thể gọi là "âm lãnh".
...
Trong lúc đó ở Hồng Hoang, Tiềm Long đại lục.
Đưa mắt nhìn qua chúng nhân một lượt, Ngôn Tự chân nhân lên tiếng hỏi:
- Các vị đạo hữu, hiện nay Cửu Kiếm tiên phủ ở đâu chắc mọi người đều đã biết. Vậy khi nào chúng ta sẽ mở cửa Cửu Kiếm tiên động đây?
Duyên Mặc khép mi nói:
- Khi nào mở ư? Tiềm Long đại lục cách Kim Mộc đảo khoảng hai trăm triệu dặm, với tốc độ thường của cao thủ Không Minh tiền kỳ sẽ mất khoảng một năm. Nhưng người do các ngươi mang theo công lực không thể xác định, nên thời gian cũng sẽ không thể tính trước được.
Y Đạt lạnh giọng nói:
- Người của Tử Diễm ma vực ta khẳng định sau một năm rưỡi có thể đến Kim Mộc đảo.
- Nếu phải đến Kim Mộc đảo, bản thân ta cần phải có ba năm thời gian.
Lời Duyên Mặc nói làm cho chúng nhân rất ngạc nhiên.
- Duyên Mặc, với tốc độ của ngươi thì chỉ trong một hai tháng là có thể đến nơi, sao lại cần đến ba năm?
Thanh Long lập tức hỏi lại, hiển nhiên hắn ta có thể đánh giá chính xác tốc độ của Duyên Mặc là bao nhiêu. Nếu toàn lực phi hành, khoảng thời gian một tháng đối với Duyên Mặc cũng có thể đã đủ rồi.
Duyên Mặc gật đầu nói:
- Trong khoảng thời gian tới Hồng Loan cần độ lục cửu thiên kiếp. Ngoài ra Long Nham cũng không biết lúc nào sẽ gặp lục cửu thiên kiếp, chỉ là thời điểm đó cũng không còn xa nữa.
Tần Vũ cũng gật đầu:
- Ba năm! Được, ba năm!
Hầu Phí lúc trước đã trải qua lục cửu thiên kiếp, còn Tiểu Hắc hơn nửa năm nữa mới độ kiếp. Căn bản Tần Vũ không lo lắng về việc mở cửa Cửu Kiếm tiên phủ.
Duyên Mặc nhìn mọi người nói:
- Tốt, cứ như vậy đi! Ba năm sau chúng ta sẽ gặp nhau trên Kim Mộc đảo, sau đó thống nhất phương thức tiến nhập Bạo Loạn tinh hải, mở Cửu Kiếm tiên phủ. Như vậy có được không?
Bao nhiêu năm chờ đợi còn được, huống hồ gì là ba năm. Bên cạnh đó để mở Cửu Kiếm tiên phủ cần phải có đủ chín thanh ngọc kiếm, nếu thiếu đi một thanh thì cũng không thể khai mở. Mỗi phương thế lực đều giữ ít nhất một ngọc kiếm, đương nhiên sẽ không sợ bất kì ai khai mở trước. Ngôn Tự chân nhân, Y Đạt, Tần Vũ, Thanh Long, Tam Nhãn lão yêu ngay lập tức đều đáp ứng sự tình.
Sau khi đạt được thoả thuận, mọi người đều chuẩn bị rời đi.
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị phân ly, đột nhiên Duyên Mặc đột nhiên nói với Tần Vũ:
- Ai, Tần Vũ huynh đệ, ta muốn đề tỉnh ngươi một chuyện.
Tần Vũ cười hỏi lại:
- Ồ, Duyên Mặc huynh có sự tình gì?
Duyên Mặc trả lời:
- Tần Vũ huynh đệ đã giết chết bọn Địch Long ba người, đừng nói ngươi không có nghĩ đến hậu quả đấy nhé? Theo như ta biết, ngươi cùng Hầu Phí đã từng giết chết mấy con tiểu trùng đó, hiện tại Cửu Sát điện chỉ còn lại một người là Địch Hùng.
Tần Vũ sắc mặt lập tức biến đổi.
Lúc trước, khi bàn luận về các vấn đề của Cửu Kiếm tiên phủ, bọn Địch Long ba người bị Duyên Mặc giết. Vốn dĩ Tần Vũ chỉ nghĩ với công lực của Duyên Mặc thì Địch Hùng vô phương báo phục, những việc khác gã thực sự không nghĩ đến.
Nhưng khi Duyên Mặc lại đề cập đến việc này, Tần Vũ phát hiện có điều bất diệu.
- Duyên Mặc giết chết ba người Địch Long, hiện giờ Cửu Sát điện chỉ còn lại một mình Địch Hùng. Lúc trước bọn Địch Long còn cố kị đến tính mạng của huynh đệ, không dám tìm ta và Phí Phí báo cừu, nhưng hiện tại thì khó nói.
Tần Vũ đầu mày nhíu lại.
- Nói về thực lực của Địch Hùng, không thể giết được Phí Phí và ta... Nhưng còn phụ vương và đại ca, nhị ca!
Tần Vũ lúc này có một cảm giác không lành.
Phụ vương gã và những người khác đều đã bị nhận diện, Địch Long và mọi người đều biết được điều đó. Khi trước bọn Địch Long không dám thương hại thân nhân của ta, nhưng hiện nay chỉ còn một mình Địch Hùng, không ai dám chắc điều gì sẽ xảy ra.
- Tần Vũ, ngươi thật là ngu xuẩn, lúc đó thế nào lại nói hết thân phận của mình.
Trong tâm Tần Vũ tức giận mắng chính mình.
Chỉ là khi xưa Tần Vũ không hề nghĩ đến việc Cửu Sát điện dám động đến thân nhân mình, vì vậy không hề cố kị. Căn bản gã nghĩ rằng sớm muộn mình cũng trở về Tần Vương triều để gặp thân nhân một lần, với thế lực của Địch Long khẳng định sẽ điều tra ra, dù che giấu thế nào cũng không được.
Tần Vũ cay đắng nói:
- Duyên Mặc, huynh giết chết ba người Địch Long, để lại gánh nặng này cho ta mà.
Với vẻ vô tội trên khuôn mặt, Duyên Mặc nói:
- Tần Vũ huynh đệ sao lại trách ta? Đừng lo lắng, ta không để ngươi mang tiếng xấu đâu. Ta sẽ trực tiếp cho người truyền tin ra ngoài, nói rằng ba người Địch Long là do Duyên Mặc ta sát hại, như thế có được không?
Tần Vũ thầm thở dài một tiếng. Dù Địch Hùng biết Duyên Mặc là người giết ba người Địch Long, hắn ta thì có khả năng làm được gì đây. Duyên Mặc so với Thanh Long còn mạnh hơn, hắn giết bọn Địch Long ba người, Địch Hùng đến một điểm hi vọng báo cừu cũng không có. Chắc chắn Địch Hùng sẽ không hướng đến Duyên Mặc, một mục tiêu không có hi vọng thành công, để báo thù. Có thể khẳng định đến tám chín phần là hắn sẽ hướng đến thân nhân của mình.
Thanh Long lên tiếng:
- Tần Vũ, ngươi hãy bớt lo lắng, kể từ ngày hôm Hải Ngoại tu yêu giới sẽ không còn Cửu Sát điện. Ta sẽ trực tiếp cho người truyền lệnh tới các chỉ huy ở Cửu Sát điện, nói rằng Cửu Sát điện chỉ còn một mình Địch Hùng. Kể từ ngày hôm nay, Cửu Sát điện sẽ không còn, các nhân lực và động phủ sẽ do chúng ta phân chia.
Tam Nhãn lão yêu cũng gật đầu nói:
- Hải Ngoại tu yêu giới hiện giờ chỉ còn lại Thanh Long cung, Bích Thủy phủ, Tinh Thần các, không có Cửu Sát điện.
Thanh Long cùng Tam Nhãn lão yêu đều tuyên phán Cửu Sát điện đã diệt vong.
Vừa nhìn đã nhận ra Tần Vũ lo lắng về vấn đề gì, Thanh Long ai ủi:
- Ta có thể phái xuất Thanh Long cung hộ pháp truy sát Địch Hùng. Hiện tại chỉ cần giết được Địch Hùng, mọi uy hiếp tuyệt đối sẽ không còn, thân nhân của ngươi sẽ được an toàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tam Nhãn lão yêu cũng lên tiếng bảo chứng.
- Thanh Long huynh, Tam Nhãn lão tổ, đa tạ hai vị!
Trong mắt Tần Vũ thoáng qua một tia hàn khí.
Quay lại nhìn mọi người, Tần Vũ nói:
- Vậy là việc Cửu Kiếm tiên động đã được giải quyết. Ba năm sau, mọi người sẽ cùng tập hợp tại Kim Mộc đảo. Ta có một thỉnh cầu, tất cả các lực lượng tu yêu giả không được tiến vào phạm vi Tần Vương triều.
Nói xong, Tần Vũ lớn giọng tuyên bố, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo:
- Kể từ hôm nay, nếu không phải là Tinh Thần các tu yêu giả mà tiến nhập Tần Vương triều, tất cả đều giết không tha.
Tần Vũ hạ giọng nói:
- Thanh Long huynh, lão tổ, Duyên Mặc, ta cùng các vị bàn luận một số vấn đề. Theo ta nghĩ, Địch Hùng sẽ nổi điên, có thể hắn sẽ dẫn theo một lực lượng lớn để truy sát những người có oán thù. Dù sao Cửu Sát điện vẫn còn một lượng thủ hạ tuyệt đối trung thành, ta không thể để xảy ra một điểm sai lầm nào.
Thanh Long tức thì nói:
- Tốt, đó đương nhiên là một vấn đề. Sự việc Cửu Kiếm tiên phủ tạm thời quyết định như thế, ta cũng phải quay về Thanh Long cung. Bên cạnh đó, ta sẽ điều tra lại những người bị Duyên Mặc sát hại.
Tam Nhãn lão yêu gật đầu nói:
- Sự tình đã như vậy, ta và nhân mã của Bích Thuỷ phủ cũng quay về. Tần Vũ huynh đệ, phàm tu yêu giả tiến nhập vào Tần Vương triều, ngươi sẽ tận sát?
Tam Nhãn lão yêu xác minh lại lời nói của Tần Vũ.
Duyên Mặc cũng bảo đảm:
- Yên tâm, yêu thú Hồng Hoang không thể vô duyên vô cớ xâm nhập vào địa bàn người phàm. Hơn nữa, ta cũng đã hạ nghiêm lệnh, ai dám trái lệnh đó, nếu ngươi không giết thì ta cũng động thủ.
Được ba người bảo đảm như vậy, Tần Vũ không còn một chút cố kị nào nữa.
Tần Vũ hướng về mọi người vòng tay nói:
- Đa tạ các vị về điều đó! Sự tình trọng đại, ta không thể để lãng phí một chút thời gian nào, ta xin phép đi trước.
- Đi từ từ!
Mọi người đương trường đều biết tâm trạng lo lắng của Tần Vũ, nhanh chóng đáp lại.
Tiếp sau đó, Tần Vũ cùng Hầu Phí, Hắc Vũ trực tiếp hướng về Tần Vương triều nhanh chóng phi hành.
Duyên Mặc nhìn Thanh Long cùng Tam Nhãn lão tổ nói:
- Thanh Long, Tam Nhãn, hai người giúp ta truyền tin tức rộng ra, nói rằng ba người Địch Long do ta sát hại. Nói không chừng tên Địch Hùng ngu ngốc lại thực sự tìm đến giết ta, vếu vậy thì coi như ta giúp cho Tần Vũ bớt bận rộn.
….
Hoàng cung Tần Vương triều, Thanh Lâm viên.
Dưới một tán cây, trên chiếc bàn đá đang diễn ra một bàn cờ đã đến hồi tàn cuộc. Hai người chơi, một người là lão giả nho nhã mặc áo văn sĩ đang phe phẩy quạt lông màu đen, một là trung niên nhân râu dài mặc áo màu xanh. Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng hạ cờ. Phong Ngọc tử ngồi một bên, im lặng theo dõi ván cờ.
Suy nghĩ một hồi lâu, trung niên áo xanh cười nói:
- Kì nghệ của ngươi càng ngày càng tinh sâu.
Nho nhã lão giả phe phẩy quạt lông đen chính là Từ Nguyên. Không giống như Tần Đức, Từ Nguyên tu luyện không có thành tựu lớn, cho nên tuy chỉ gần sáu mươi tuổi nhưng nhìn hình dáng bên ngoài giống như một lão già.
- Thái thượng hoàng không nên nói tốt cho lão thần. Luận kì nghệ, lão thần thua xa Lập Nhi cô nương.
Từ Nguyên thở dài nói tiếp:
- Từ Nguyên ta phiêu bạt du lãm bên ngoài hơn mười năm, không ngờ lại có thể gặp được một cô nương như vậy.
Trước đây, sau khi diệt Hạng gia thành lập nên Tần Vương triều, công thần Từ Nguyên đã từ quan để bắt đầu cuộc sống du lịch thiên hạ. Hơn mười năm qua, Từ Nguyên mang theo người hầu du sơn ngoạn thuỷ, đã đi khắp đại giang nam bắc. Từ Nguyên chỉ mới trở về được vài ngày, sau đó không lâu thì gặp Tần Đức.
Giữa Tần Đức và Từ Nguyên, tuy danh phận là chủ tớ, nhưng thực tế giống như huynh đệ.
Tần Đức cười nhẹ nói:
- Lập Nhi? A…a…! Từ Nguyên, ngươi ở bên ngoài du lãm, tại sao lại biết được thanh danh của Lập Nhi?
Từ Nguyên nhẹ nhàng đáp:
- Thái thượng hoàng, điều này còn phải nói nữa à? Lập Nhi cô nương liên tiếp đánh bại kỳ thánh của kinh thành, thậm chí đến thái sơn bắc đẩu của giới chơi cờ cũng bị đánh bại. Thanh danh của Lập Nhi cô nương tại kỳ giới không ai là không biết. Cho dù lúc đó lão thần ở tận nơi xa xôi thì vẫn nghe được đại danh của Lập Nhi cô nương, quả là như sét đánh bên tai.
Nhìn bộ dạng Từ Nguyên, sau một thời gian trầm tư, Tần Đức than lên một tiếng rồi nói:
- Tính từ khi Vũ nhi về Vân Vụ sơn trang lúc sáu tuổi, thời gian đã trôi qua được hơn ba mươi năm rồi. Lúc đó ngươi còn ít tuổi, hiện giờ tóc đã có sợi bạc rồi.
Lúc Tần Vũ sáu tuổi, Từ Nguyên đang còn rất trẻ.
Tần Đức cười nói:
- Hơn mười năm qua ta đã liên tục tìm ngươi, nhưng ngươi du ngoạn bên ngoài, đến một điểm tin tức cũng không có. Không biết lần trước Vũ nhi luyện chế Bích Cơ đan có còn dư lại viên nào không. Tuy ngươi không trải qua tu luyện nhưng uống vào cũng có công hiệu trường sinh.
Vào lúc này, ba đạo tàn ảnh chợt loé lên.
Sau đó, Tần Vũ, Hầu Phí và Hắc Vũ xuất hiện ở trước mặt ba người Tần Đức.
Tần Đức vừa nhìn thấy Tần Vũ liền lập tức đứng dậy, ở phía đối diện Từ Nguyên cũng đứng dậy theo.
- Vũ nhi, đây là Từ thúc của ngươi, Từ thúc ngươi vừa mới kết thúc cuộc du ngoạn ở bên ngoài kéo dài mười năm.
Tần Đức chỉ nói đến đó thì Từ Nguyên vẫy nhẹ cây quạt, cười nói:
- Tiểu Vũ, nhìn sắc mặt của điện hạ giống như có đại sự gì mới phát sinh, nói ra cho mọi người nghe xem.