Đêm tối chậm rãi phủ xuống, năm tên cấm vệ thành một hàng hướng 'Lưu Viễn Ảo Trận' đi đến, trong năm tên cấm vệ này có hai người Tần Vũ và Hắc Vũ.
Lưu viễn Ảo Trận, là một mê huyễn đại trận cực kỳ lợi hại, đại trận này chính là do bát cấp yêu đế Ngao Khô tự thân bố trí, với thực lực của Tần Vũ hoàn toàn không có cách nào cương ngạnh phá vỡ, vì vậy muốn cứu Bạch Hinh, bây giờ chỉ có cách giả mạo cấm vệ quân tiến vào.
Hắc Vũ ánh mắt hướng về phía trung ương Lưu Viễn Ảo Trận thấy một trụ tử màu đen, trên trụ tử màu đen có một người bị treo lên.
- Bạch Hinh tỷ.
Hắc Vũ khẽ run.
Cho dù mái tóc dài tán loạn che kín khuôn mặt, cho dù tro bụi làm cho Bạch Hinh giống như tên khất cái tầm thường, Hắc Vũ dù nhìn từ xa, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra thân ảnh kia đúng là người trước đây rất quan tâm đến hắn - Bạch Hinh tỷ.
- Tiểu Hắc, vẻ mặt tự nhiên lên, nhìn lung tung cái gì?
Thanh âm Tần Vũ tại vang lên trong đầu Hắc Vũ.
Hắc Vũ giật mình tỉnh ngộ.
- Tiểu Hắc, bộ dạng si ngốc như vừa rồi, rất dễ dàng làm cho người ta hoài nghi đó."
Tần Vũ truyền âm nói, thấy bộ dạng Tiểu Hắc như thế, trong lòng hắn hoàn toàn có thể giải thích, chỉ là giờ phút này không thể có chút sai sót, một khi bị phát hiện …… chỉ có thể liều mạng.
Mà cho dù liều mạng đánh bừa, tối thiểu cũng phải tiến vào đại trận bên trong, nếu không cứu người như thế nào?
- Mấy người nghe rõ cả rồi chứ.
Hán tử đầu lĩnh một tổ cao giọng nói,
- Chúng ta lập tức tiến vào Lưu Viễn Ảo Trận ngay, Lưu Viễn Ảo Trận này mỗi thời thần biến ảo một lần, mỗi lần thông đạo đều không giống nhau, mọi người dù đã trông thấy và canh giữ nhiều lần, trong khi tiến vào đại trận ngàn vạn lần không thể khinh thường, Nếu không cẩn thận bị hãm vào trong trận, kết quả thế nào mọi người cũng hiểu được.
Nhất thời quát một tiếng ứng trận.
Trong Lưu Viễn Ảo Trận tương đối sáng, trung tâm quan trọng nhất chính là nơi treo Bạch Hinh, chung quanh chỗ đó có năm tên cấm vệ bao vây thành một vòng tròn.
Tần Vũ nhìn qua một lần, trong lòng thoáng có chút nghi hoặc:
- Canh giữ Bạch Hinh. Tại sao nhất định muốn cho cấm vệ tiến vào bên trong đại trận canh giữ? Chẳng lẽ bọn họ sợ có người có thể phá vỡ đại trận, bất ngờ xuất hiện bên trong?
Suy đoán của Tần Vũ, đích thực là có một nguyên nhân, dù sao thế gian kỳ nhân rất nhiều, ai biết ba huynh đệ Tần Vũ có tinh thông trận pháp hay không? Nhưng Tần Vũ không biết bố trí như thế, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng khác.
- Được, đến lúc rồi.
Đầu lĩnh nói với bọn Tần Vũ bốn người.
- Thông đạo của thời thần này và thời thần tiếp theo ta sẽ truyền qua yêu thức cho mọi người trước. Mọi người ngàn vạn lần không được phạm sai lầm.
Sau đó đầu lĩnh đem thông đạo của Lưu Viễn Ảo Trận truyền cho mấy người.
Tần Vũ và Hắc Vũ nhìn nhau, trong mắt có nét cười, sau đó theo sau tên đầu lĩnh, năm người bọn Tần Vũ thập phần cẩn thận dọc theo đường nhỏ an toàn chậm rãi tới gần trung tâm quan trọng nhất Lưu Viễn Ảo Trận. Trong khi đó, bọn năm người đang canh giữ, thấy bọn năm người Tần Vũ đã đến đây, trên mặt đều mỉm cười.
- Tiểu Hắc, chúng ta xem như có vận khí tốt, Ngao Khô đến bây giờ cũng không có dụng yêu thức điều tra chút nào.
Tần Vũ trong lòng rất thoải mái.
Lúc này cho dù có bị Ngao Khô phát hiện, Tần Vũ cũng nắm chắc có thể trong nháy mắt cứu Bạch Hinh, sau đó theo thông đạo rời đi thật nhanh. Cho dù có bị bọn người Ma Hoàng vây bắt, hắn cũng có thể tiến nhập Khương Lan Giới an tâm tu luyện.
Đối với tiên ma yêu giới, Tần Vũ không có tâm gì khác, Tần Vũ chỉ muốn thực lực tăng lên. Để sớm nhìn thấy Lập Nhi.
- Ngao Khô vẫn không chú ý.
Hắc Vũ truyền âm nói, mục quang không nhịn được thỉnh thoảng xem xét Bạch Hinh ở xa xa vài lần. Thấy bộ dạng Hắc Vũ như thế, Tần Vũ trong lòng có chút bất đắc dĩ, bất quá thật ra không thể nào quan tâm đến.
Ba cấm vệ và hai giả mạo liền chậm rãi hướng khu vực hạch tâm an toàn đi tới.
Tần Vũ năm người rút cục xuyên qua Lưu Viễn Ảo Trận đi tới khu vực an toàn trung ương hạch tâm.
- Hắc, các người cuối cùng cũng đến, tốt lắm, năm người chúng ta nghỉ ngơi trước.
Người cầm đầu năm người canh gác trước cười nói, lập tức cả đám dựa theo thứ tự rời khỏi Lưu Viễn Ảo Trận.
Tần Vũ năm người theo thứ tự rất tùy tiện, tạo thành một vòng lớn có trung tâm là hắc sắc trụ tử.
Bạch Hinh lệ nhãn mông lung.
- Tiểu Vũ, muội muội, ta cũng chỉ có thể giúp mọi người đến thế thôi.
Bạch Hinh trong lòng trùng xuống, trong đầu nàng lại hiện lên ngày đó, nàng bị Ngao Khô bắt tại Hoàng thành, sau đó bị Bằng Ma Hoàng Tông Duyên triệu kiến.
Một đại điện rộng lớn, phía trên đại điện là Bằng Ma Hoàng Tông Duyên thân thể hoàn toàn bao phủ trong kim sắc, phía dưới là Bạch Hinh quỳ phục, bên cạnh là Ngao Khô đứng cung kính.
- Ngươi là Bạch Hinh?
Thanh âm phảng phất như xuyên thấu qua linh hồn bình thường của nàng, làm cho cả người nàng run lên.
Quỳ trên mặt đất Bạch Hinh ngẩng đầu nhìn lên, nàng không thấy bộ dạng của Bằng Ma Hoàng, nàng chỉ nhìn thấy cặp mắt vô tình lạnh như băng.
- Ta hỏi ngươi, ngươi không trả lời?
Bằng Ma Hoàng thoáng cao giọng.
- Tôi là Bạch Hinh.
Bạch Hinh nói rất chậm và thấp, giọng có chút khàn khàn.
Bao phủ bên trong sắc vàng Bằng Ma Hoàng lạnh nhạt nói:
- Bạch Hinh, hẳn là ngươi cũng biết cục diện của ngươi giờ phút này, cả linh hồn và thể xác của ngươi đều bị cấm chế, ngươi không có khả năng thoát, ta đã quyết định, đem ngươi treo trên cột đá màu đen tại đỉnh Hoàng Sư sơn, đợi ba huynh đệ Hắc Vũ đến đây.
- Ngươi….!
Bạch Hinh phẫn nộ căm tức Bằng Ma Hoàng, nhưng chính nàng lại cảm thấy Bằng Ma Hoàng phảng phất ở xa ngàn dặm, khoảng cách giữa họ quá xa vời.
- Bây giờ ta muốn cùng ngươi thực hiện một giao dịch.
Bằng Ma Hoàng thanh âm rất bình thản, tựa hồ không có sinh khí.
Bạch Hinh hất đầu quay sang một bên, căn bản không nhìn thấy ánh mắt của Bằng Ma Hoàng .
- Bạch Hinh, cho dù ngươi không hợp tác, cũng không có cách nào chạy trốn, ta có thể treo ngươi lên cột đá tại đỉnh Hoàng Sư Sơn, ngươi hẳn có thể đoán được, Hắc Vũ ba huynh đệ sẽ tới cứu ngươi, đến lúc đó ta có thể giết cả ba người bọn họ, nếu bây giờ ngươi chịu giao dịch với ta, ta có thể cho ngươi một chút điểm lợi.
Bằng Ma Hoàng thanh âm dường như có một tia tiếu ý.
- Điểm lợi?
Bạch Hinh động tâm, quay đầu nhìn về phía Bằng Ma Hoàng.
Hiện nay Bạch Hinh sinh tử bất do kỉ, hoàn toàn nằm trong tay đối phương. Vậy làm gì có tư cách để giao dịch?
- Ta muốn ngươi trở thành linh thú của ta, ta có thể hứa với ngươi… ta tuyệt đối không giết Hắc Vũ và Bạch Linh, được không?
Bằng Ma Hoàng hạ giọng mang theo vẻ dụ hoặc.
Bạch Hinh chấn động.
Trở thành linh thú của Bằng Ma Hoàng? Có thể cứu muội muội và Tiểu Vũ?
Bạch Hinh ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn Bằng Ma Hoàng. Dù nàng nheo mắt lại cũng không thể nào thấy được gương mặt của Bằng Ma Hoàng:
- Bằng Ma Hoàng, ngươi cho rằng dễ dàng lừa gạt tiểu nữ tử như thế hay sao? Ngươi hao phí biết bao khí lực, không phải là vì muốn giết Tiểu Vũ hay sao? Bây giờ, lại nói không giết. Ta không cho rằng ta trở thành linh thú đối với ngươi có bao nhiêu chỗ tốt.
- Không, ta chỉ nói không giết hai người là Hắc Vũ và Bạch Linh, người ta muốn giết là lão đại Tần Vũ, đó mới là mục tiêu của ta,… Ta đuổi giết Hắc Vũ cũng vì mối quan hệ của hắn với Tần Vũ.
Bằng Ma Hoàng lạnh nhạt nói.
Lúc này Bạch Hinh đột nhiên đại ngộ.
Nàng tự thấy, kể cả Hắc Vũ cũng nghi hoặc tại sao Bằng Ma Hoàng muốn đuổi giết Hắc Vũ, Hắc Vũ dù sao với Bằng Ma Hoàng không cừu không oán. Bây giờ nàng mới hiểu Bằng Ma Hoàng muốn giết Hắc Vũ cũng bởi vì đại ca của hắn, "Tần Vũ".
- Bạch Hinh, ngươi có đáp ứng không?
Bằng Ma Hoàng lạnh nhạt hỏi.
Bạch Hinh suy tư. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bằng Ma Hoàng nói thêm:
- Ngươi cho dù không đáp ứng, ngươi vẫn sẽ bị trói tại Hoàng Sư sơn, vẫn không cứu được bọn Tần Vũ, còn nếu người đáp ứng trở thành linh thú cho ta, ngươi lại có thể cứu được Hắc Vũ và Bạch Linh, ta cũng có thể giết Tần Vũ. Vậy không phải là lưỡng toàn kì mĩ hay sao?...Chẳng lẽ, ngươi sợ trở thành linh thú của ta, bị ta giết đi?
- Chết, ta đâu có sợ chết?
Bạch Hinh nhìn lên đại điện phía trên Bằng Ma Hoàng.
- Bằng Ma Hoàng, ta đáp ứng trở thành linh thú của ngươi, nhưng ngươi phải tự phát thệ sẽ không đuổi giết Hắc Vũ và Bạch Linh.
Bạch Hinh đã nghĩ thông, mặc dù không đáp ứng, nàng cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu đáp ứng… có khả năng bảo vệ tính mạng của Bạch Linh và Hắc Vũ, tuy nhiên nàng không thể lý giải tại sao Bằng Ma Hoàng nhất định muốn nàng trở thành linh thú, nhưng nàng đến hồn phi phách tán còn không lo lắng, thì quan tâm đến cái đó làm gì?
Về phía Bằng Ma Hoàng người hắn muốn giết nhất là đại ca của Hắc Vũ "Tần Vũ"… Bạch Hinh trong lòng cảm thấy một tia áy náy.
- Tốt, ta đáp ứng ngươi.
Bằng Ma Hoàng dễ dàng đồng ý.
- Ta Bằng Ma Hoàng Tông Duyên hôm nay lập thệ. Chỉ cần Bạch Hinh trở thành linh thú của ta, Bằng Ma Hoàng ta tuyệt đối không giết Hắc Vũ và Bạch Linh! Nếu sai lời, hồn phi phách tán!
Bằng Ma Hoàng thanh âm vô cùng kiên định, mỗi chữ mỗi câu nghe được đều khiến Bạch Hinh nở nụ cười.
- Đến đây.
Bạch Hinh phá bỏ phòng bị, nhắm mắt lại.
Một Linh Thú Quyển tử trong tay Bằng Ma Hoàng bay ra, bao phủ trên đầu Bạch Hinh, sau đó thẩm thấu vào trong não bộ, cuối cùng cùng linh hồn Bạch Hinh hòa thành một thể.
Bạch Hinh và Bằng Ma Hoàng đã giao dịch thành công.
Bạch Hinh bị dẫn ra ngoài, trên đại điện chỉ còn lại Ngao Khô và Bằng Ma Hoàng, Ngao Khô nghi hoặc nhìn Bằng Ma Hoàng cung kính tâu hỏi:
- Bệ hạ, mục đích chân chính của ta không có giết Hắc Vũ? Tần Vũ và bệ hạ không có quan hệ gì mà.
- Bất quá ta chỉ nói vậy với Bạch Hinh mà thôi.
Bằng Ma Hoàng lạnh lùng trả lời.
"Nhưng bệ hạ vừa lập thệ-
Ngao Khô nhìn Bằng Ma Hoàng.
Bằng Ma Hoàng chuyển thân li khai đại điện, một thanh âm lạnh lùng vang lên giữa đại điện:
- Ta chỉ phát thệ nói ta không giết Hắc Vũ và Bạch Linh, ta không giết, chẳng lẽ ngươi không thể giết?
Ngao Khô đột nhiên đại ngộ.
Bạch Hinh đang ở trong trạng thái mông lung hồn ngạc.
- Chết, bao giờ ta mới có thể chết?
Bạch Hinh trong tâm mong được chết, "nếu trước khi chết có thể để cho ta gặp lại Tiểu Vũ thì thật tốt."
Năm đó Hắc Vũ vừa gia nhập tư gia, Bạch Hinh, Bạch Linh hai tỷ muội đều thích tiểu hậu bối Hắc Vũ này, đặc biệt Hắc Vũ biểu hiện tài hoa kinh người, công lực tăng tiến với tốc độ kinh nhân, cả hai nàng đều chung tình với Tiểu Hắc.
Chỉ là Bạch Hinh thấy Bạch Linh và Hắc Vũ cùng ở một chỗ, nàng liền đem ý niệm giấu kín ở nơi sâu nhất đáy lòng, chưa từng nói ra.
- Bạch Hinh tỷ!
Một thanh âm mờ ảo trong đầu Bạch Hinh đột nhiên vang lên, thanh âm thật quen thuộc, trong khi ở tư gia, nàng đã nghe qua thanh âm này không biết bao nhiêu lần.
- Ta đang mơ hay sao?
Khóe môi Bạch Hinh hiện ra một tia khổ tiếu.
- Bạch Hinh tỷ, là đệ, Tiểu Vũ, đệ đến cứu tỷ đây.
Thanh âm lại hiện ra trong đầu lần nữa, Bạch Hinh đột nhiên bừng tỉnh, nhãn tình sáng ngời nhìn trực tiếp về phía trước, trước mặt chỉ là một gã cấm vệ rất bình thường, chỉ là đôi mắt của hắn rất quen thuộc.
- Tiểu Hắc, có phải đệ không?
Bạch Hinh kích động, nàng muốn truyền âm, nhưng linh hồn bị cấm chế, nàng không thể nào truyền âm, chỉ có thể nói chuyện nhờ cổ họng.
Bên cạnh Tần Vũ chú ý, khẽ nở nụ cười, đồng thời truyền âm nói:
- Tiểu Hắc, không nên nhiều lời, trì hoãn sinh biến, lập tức động thủ cứu người.
Tần Vũ trong lòng thầm kêu may mắn, đến bây giờ hắn vẫn không phát hiện Ngao Khô dụng yêu thức điều tra qua.
- Biết rồi, đại ca.
Hắc Vũ đang cao hứng.
- Bạch Hinh tỷ, đệ và đại ca của đệ đều đến cứu tỷ, tỷ chờ một chút.
Hắc Vũ nói xong nhìn qua Tần Vũ, hai người cần nhanh chóng giết chết ba tên cấm vệ khác.
Bạch Hinh và Hắc Vũ lúc nãy nói chuyện, Bạch Hinh trong lòng kích động, không tỉnh ngộ nghĩ đến nguy cơ.
Dù sao lúc này nàng cũng bừng tỉnh.
- Hô!
Một trận gió nổi lên, Tần Vũ hai tay giống như lưỡi dao sắc bén chia ra cắm vào bụng hai người, trực tiếp bóp lấy nguyên anh của cả hai, Hắc Vũ cũng đồng thời triển khai tốc độ kinh người, chỉ một chiêu đã giết chết một tên cấm vệ khác.
Công lực bị cấm chế, linh hồn bị cấm chế, lúc này Bạch Hinh chỉ có thể dựa vào cổ họng để cất lời.
- Tiểu Vũ…
Nàng cất tiếng khản đặc.
Dù rất lâu không ăn không uống, Bạch Hinh tuy không chết, nhưng cổ họng khô rát, lúc này Bạch Hinh cố gắng nói chuyện. Cổ họng khô rát khiến cho tiếng nói khản đặc.
Tần Vũ và Hắc Vũ không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra thanh âm.
- Chạy nhanh, nhanh, chạy!
Bạch Hinh liều mạng nói ra được vài lời.
- Yên tâm.
Hắc Vũ thân hình như điện, bàn tay như đao trực tiếp chặt đứt sợt dây đang treo Bạch Hinh, Hắc Vũ hưng phấn nhìn Bạch Hinh,
- Bạch Hinh tỷ, tỷ sẽ không phải chịu khổ nữa, ta cam đoan!
Bạch Hinh nét mặt lo lắng:
- Bằng Ma Hoàng, hắn muốn… tới.
Thanh âm khản đặc.
Người khác không biết, nhưng Bạch Hinh lại rất rõ ràng, nàng trở thành linh thú của Bằng Ma Hoàng, sợ rằng suy nghĩ trong lòng đều bị Bằng Ma Hoàng biết hết, vừa rồi Hắc Vũ truyền âm cho nàng, không chừng Bằng Ma Hoàng đã biết được.
- Không sao, bọn họ không phát hiện ra đâu.
Hắc Vũ truyền âm nói,
- Bạch Hinh tỷ, đừng nói nữa.
- Chúng ta chạy thôi.
Tần Vũ đưa mắt nhìn Hắc Vũ,
- Nhanh!
Hai người Tần Vũ giống như thiểm điện, lập tức theo thông lộ an toàn quen thuộc tiến ra ngoài, nhưng trong chốc lát, cả Lưu Viễn Ảo Trận vận chuyển cực nhanh, ảo trận không ngừng biến ảo.
- Hắc Vũ, các ngươi phải chết.
Mấy thân hình hiện lên giữa không trung, chặn đường Tần Vũ, Hắc Vũ, cầm đầu chính là Bằng Ma Hoàng Tông Duyên.