Hắc Vũ và Tần Vũ tranh chấp nhưng Hầu Phí ở bên cạnh từ đầu chí cuối đều không nói gì, lộ vẻ có chút u buồn.
-Phí Phí, đệ sao vậy?
Tần Vũ nhìn Hầu Phí nghi hoặc. Bình thường Hầu Phí luôn luôn vô tư, rất ít khi trầm mặc u sầu như thế này.
Hầu Phí cười nhăn nhó nói:
-Tạp Mao Điểu, ngươi vừa nói muốn báo thù nên ta mới nghĩ... tốt xấu gì ngươi cũng biết tin tức về phụ mẫu ngươi rồi, nhưng ta? Đến hiện tại ta còn không biết gì về phụ mẫu, hoặc có thể nói... ta có cha mẹ không?
Từ lúc hiểu chuyện, Hầu Phí luôn đi theo Lan thúc. Mặc dù Lan thúc trên danh nghĩa là sư tôn của gã nhưng lại thực sự ít khi dạy dỗ gã. Hầu Phí cũng luôn vô ưu vô lự, chỉ là đôi lúc cũng nghĩ ngợi về thân thế của mình.
Hắc Vũ thở dài nói:
-Hầu tử, đừng thương tâm nữa. Ngươi là Hoả tình thuỷ viên, không phải do trời đất sinh ra, khẳng đinh có cha có mẹ. Ngươi không biết tin tức về phụ mẫu, từ đó thấy phụ mẫu ngươi có khả năng vẫn sống, tóm lại vẫn còn tốt hơn ta một chút.
Hắc Vũ nhìn sang Tần Vũ nói:
-Đại ca, từ nhỏ đệ luôn ở cùng với huynh, coi huynh như thân nhân của mình, nhưng dù thế nào cũng không thể giấu được sự thật thân phụ thân mẫu của đệ bị Bằng Ma Hoang giết hại.
Hắc Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt loang loáng dữ tợn tiếp lời:
-Vào lúc này, đệ muốn bằng vào thân thủ của mình giết chết Bằng Ma Hoàng Tông Duyên báo thù cho phụ mẫu. Hiện tại đệ chỉ lo một điều là... Bằng Ma Hoàng ấy sẽ ỷ vào tốc độ chạy chốn, không chịu giao chiến sống còn với đệ!
Hắc Vũ không khỏi nhíu mày lại. Hắn vẫn tự biết rằng tốc độ của mình không sánh kịp với Bằng Ma Hoàng.
Tần Vũ an ủi nói:
-Điều đó đệ yên tâm.
-Đại ca, huynh muốn nói?
Hắc Vũ và Hầu Phí nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu cười nói:
-Bằng Ma Hoàng đó bất luận thế nào đều sẽ phải giao tranh chính diện với đệ, về điểm ấy đệ cứ yên tâm.
Nửa tháng sau, bằng bộ dạng biến ảo, ba huynh đệ Tần Vũ đi đến hạch tâm tinh cầu của bộ tộc Phi cầm của Yêu giới, đó là Hắc Ô tinh.
Ba huynh đệ Tần Vũ sóng vai nhau đứng giữa không trung Hắc Ô tinh.
-Đại ca, thế nào đây?
Hầu Phí, Hắc Vũ đều nhìn Tần Vũ.
Thần thức của Tần Vũ lúc này hoàn toàn bao phủ lấy Hắc Ô tinh, thậm chí thăm dò cả những gì bên trong địa hạch của nó. Không có thứ gì trên Hắc Ô tinh có thể thoát ra khỏi sự dò xét của Tần Vũ.
Tần Vũ nhíu mày nói:
-Không có, Bằng Ma Hoàng căn bản không ở Hắc Ô tinh.
Hầu Phí và Hắc Vũ cũng đều nhíu mày thốt lên:
-Không ở đây à?
Ánh mắt Tần Vũ nhìn về Hoàng thành ở phía xa xa, trong lòng băn khoăn tự hỏi. Trong tình huống bình thường, Bằng Ma Hoàng sẽ không rời khỏi Hoàng thành Hắc Ô tinh, nhưng hiện tại hắn đã bỏ đi, chín mười phần là vì chuyện của ba huynh đệ gã. Chuyện gã dùng một thương phá vỡ phong ấn đó cũng có thể là một nguyên nhân.
Tần Vũ đột nhiên nói:
-Các đệ hãy đợi ở đây một lát, ta đi Hoàng thành một chuyến.
Dứt lời, cả người Tần Vũ hạ xuống, lập tức biến mất, rồi xuất hiện ở ngoài cửa Hoàng thành. Lúc này ở cửa đông Hoàng thành thông đạo đang mở, có người chuẩn bị đi ra. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chỉ thấy không gian ở quanh thông đạo đó bỗng nhiên bị méo mó, khi những tên thủ vệ Hoàng thành đang kinh ngạc thì không gian lại khôi phục lại như thường. Nhưng Tần Vũ đã nhân cơ hội tiến vào trong Hoàng thành.
Đứng trên con phố đông đúc, Tần Vũ nhìn về hoàng cung ở phía trước.
-Chà, hiện nay Ngao Khô là kẻ có công lực cao nhất trong Hoàng thành, chắc là hắn rồi.
Tần Vũ mỉm cười, thân hình liền biến mất trên con phố.
Trong mật thất tại hoàng cung.
Ngao Khô đang trầm tĩnh tu luyện, năm đó cùng Tần Vũ giao thủ, hắn bị Tần Vũ không nhân nhượng phá đi một bản tôn. Điều này khiến thực lực Ngao Khô giảm đi một nửa, vài năm nay hắn luôn nỗ lực tu luyện để khôi phục lại. Cho tới giờ, thực lực của hắn cũng sẽ sớm trở lại trình độ như năm đó.
"Tần Vũ, ngươi đã huỷ của ta một đại bản tôn, thù này nhất định phải báo!" Ngao Khô trừng mắt, trong lòng tràn ngập sự thù hận. Nhưng hắn lại biết tin tức trước đó vài ngày, Tần Vũ một thương đã phá huỷ phong ấn ở cửa vào Mê Thần điện.
Bằng thực lực của Ngao Khô, cừu hận này căn bản không thể báo được.
-Ngao Khô, đang suy nghĩ gì thế?
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía sau, đó chính là giọng nói từng nhiều lần xuất hiện trong mộng của hắn. Ngao Khô ngay lập tức quay người lại.
Chỉ thấy Tần Vũ đang mỉm cười đứng trong mật thất.
-Tần Vũ, ngươi...
Nhất thời Ngao Khô không biết nói gì cho phải.
-Không có thời gian để lãng phí với ngươi.
Tần Vũ lạnh nhạt cười một tiếng. Ngao Khô vừa nhận thấy Tần Vũ cười thì cả trời đất đều bắt đầu xoay chuyển, đầu óc trở nên mơ hồ, sau đó... không biết chuyện gì nữa.
Ma đạo bí kỹ - mê hồn.
Bằng vào tu vi linh hồn của Tần Vũ hiện tại, thi triển ra đối với Ngao Khô thì vô cùng dễ dàng.
Tần Vũ trực tiếp hỏi:
-Ngao Khô, Bằng Ma Hoàng Tông Duyên đi đâu rồi?
-Trước khi rời khỏi Hắc Ô tinh, người nói nếu có việc quan trọng, thì ta truyền tấn cho người là được. Chỗ người ở hiện nay không có ai biết.
Tần Vũ nghe thấy câu trả lời như thế, trong lòng không khỏi tức giận.
Đột nhiên mắt Tần Vũ sáng bừng, rồi hỏi:
-Truyền tấn là truyền tấn như thế nào? Là dùng truyền tấn mật trận hay là không?
Biết được bọn chúng dùng truyền tấn mật trận hay không cũng có thể hiểu Bằng Ma Hoàng bỏ đi khoảng cách bao xa.
-Bệ hạ nghiêm lệnh ta phải sử dụng truyền tấn mật trận, nửa tháng một lần báo cáo tình huống. Nhưng có một lần mà ta không sử dụng truyền tấn mật trận, bệ hạ vẫn nhận được truyền tấn của ta.
Ngao Khô không suy tính nói hết mọi chuyện.
Nghe hắn trả lời như vậy, Tần Vũ mỉm cười: "Nghiêm lệnh dùng truyền tấn mật trận? Không phải là mê hoặc người khác sao? Không sử dụng truyền tấn mật trận cũng vẫn nhận được tin, xem ra Bằng Ma Hoàng này hẳn là rời không xa Hắc Ô tinh, chắc chỉ ở cùng tinh vực này thôi." Trong lòng Tần Vũ vạn phần chắc chắn.
"Được rồi, về phần Ngao Khô khả ái này, chuyện đồng loã giết hại Bạch Hinh, sẽ để ngươi lại cho Tiểu Hắc, Bạch Linh xử trí." Trong lòng Tần Vũ chợt động, liền đem Ngao Khô thu vào trong tầng thứ nhất của Khương Lan giới.
Ba huynh đệ Tần Vũ bắt đầu tìm kiếm các tinh cầu xung quanh Hắc Ô Tinh. Bằng vào phạm vi dò tìm thần thức hiện nay của Tần Vũ, tốc độ dĩ nhiên là rất nhanh. Một tinh vực này, Tần Vũ không ngừng nghỉ dò tìm, đến ngày thứ sáu thì... cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích của Bằng Ma Hoàng.
Đó là một tinh cầu hoang vu. Tinh cầu này tương đối gần Hằng tinh, nhiệt độ bề mặt rất cao, nơi đó chỉ có cát đá hoang vu, căn bản không tồn tại sự sống. Lúc bình thường thì không có người ở đây.
Nhưng ở trong lòng tinh cầu hoang vu này lại có một cái động. Bên trong đang có người lặng lẽ tu luyện.
Ở trên bề mặt tinh cầu hoang vu đó, ba huynh đệ Tần Vũ nhìn nhau mỉm cười.
Hầu Phí hắc hắc cười nói:
-Đại ca, cho tới giờ linh hồn của Bằng Ma Hoàng cũng chỉ ở cảnh giới bát cấp yêu đế nên đệ và Tạp mao điểu đều có thể dễ dàng phát hiện ra hắn.
Tần Vũ gật đầu đồng ý. Ánh mắt Hắc Vũ tràn đầy tia lạnh lùng, trầm giọng nói:
-Cha mẹ, con chưa từng gặp các người. Nhưng con biết, cho dù các người phải chết cũng muốn phá vỡ không gian, bảo vệ tính mạng của con. Hôm nay, con sẽ vì cha mẹ báo thù.
-A!
Một tiếng kêu lớn thê lương vang lên từ miệng Hắc Vũ. Tiếng kêu vang đến cùng cực như vậy không ngờ hình thành nên gợn sóng không gian có thể rõ ràng nhận thấy. Làn sóng đó lấy Hắc Vũ làm trung tâm, lan toả ra bốn phương tám hướng.
Nắm chặt "Xuyên Vân thương", thân hình Hắc Vũ nhanh chóng lao vào lòng đất theo một đường chênh chếch.
Hắc Vũ ngang nhiên xuyên qua lòng đất tạo ra một đường hầm. Mục tiêu của đường hầm đó chính là nơi Bằng Ma Hoàng Tông Duyên lánh đến. Trong quá trình xuyên nhập lòng đất, diện mạo Hắc Vũ cũng bắt đầu thay đổi hẳn. Lớp lông vũ màu đen lạnh lẽo nhọn hoắt hiện ra bên ngoài, gã bắt đầu chuyển đổi về hình dạng chiến đấu.
-Có người?
Bằng Ma Hoàng Tông Duyên đang tĩnh tu thì vì tiếng kêu cao vút kia đột nhiên giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt. Trong thoáng chốc, yêu thức của hắn phát hiện ra một luồng khí tức kinh khủng đang nhanh chóng lao tới.
Không chần chừ, thân hình Tông Duyên bay lên trời cao tạo nên một tiếng "Hô".
"Bùng!" những tiếng nổ mạnh không ngừng, Tông Duyên trực tiếp phá tan trùng trùng nham thạch, chạy ra bên ngoài.
-Muốn chạy sao?
Lộ tuyến của Hắc Vũ đột nhiên thay đổi, nghiêng mình dốc hết tốc lực bay lên. Những chỗ thân thể đi qua, lớp lông vũ bên ngoài sắc bén như thượng phẩm thần khí dễ dàng xé rách những trở ngại phía trước.
Bằng Ma Hoàng bay lên đang đứng trên không, toàn thân loé lên kim quang, chiếc mũ vàng trên đầu càng chói mắt.
Hắn không hề chạy!
Thân là Bằng Ma Hoàng, tuyệt đối không thể không giao thủ lập tức bỏ trốn. Dù sao Bằng Ma Hoàng hắn cũng là một trong những người mạnh ở Tiên Ma Yêu giới. Trong lòng hắn tò mò tự hỏi: "Rốt cuộc người này là ai?"
-Bùng!
Cát đá bắn tung ra, người đến cuối cùng cũng lộ dạng.
Lông vũ màu đen hình thành nên lân giáp, một khối vảy đen trên trán càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, cặp mắt tràn ngập thù hận tựa như phun ra ngọn lửa phẫn nộ.
-Hắc Vũ?
Bằng Ma Hoàng Tông Duyên ngạc nhiên thốt lên.
Hắn kinh hãi phát hiện ra người mà mình nhìn không thấu trước mặt lại là Hắc Vũ! Hắn thật nhìn không ra. Chẳng lẽ hơn ba ngàn năm ngắn ngủi mà Hắc Vũ đã đạt tới cửu cấp yêu đế rồi sao?
Hắc Vũ nghiến răng nói:
-Chết đi!
Như núi lửa bộc phát, một thương đó ẩn chứa phẫn nộ đến cùng cực của Hắc Vũ. Xuyên Vân thương màu đen vào lúc đó tựa như biến thành một thứ binh khí phẫn nộ khát máu, xé rách không gian, thoáng chốc đã tiến đến trước người Bằng Ma Hoàng.
-Hừ!
Bằng Ma Hoàng Tông Duyên cười lạnh một tiếng, hai tay giơ lên tạo thành một tầng kim sắc che phủ.
-Bùng!
Chỉ thấy một luồng sóng kình khí khủng khiếp tràn nhập bốn phương tám hướng, một lần giao thủ của hai người khiến toàn bộ tinh cầu hoang vụ rung chuyển. Ở vào cấp bậc của bọn họ, huỷ diệt một tinh cầu cũng là chuyện rất dễ dàng.
Trường thương của Hắc Vũ chỉ khẽ chấn động. Mũ vàng trên đầu Tông Duyên phút chốc sáng bừng, còn kim sắc trên bề mặt hai tay của hắn cũng bị chấn động một trận. Sắc mặt Tông Duyên biến đổi, cả người bay về phía sau, phiêu dật vạch nên một hình cánh cung lùi ra phía xa xa. Tông Duyên đứng ở nơi đó nhìn Hắc Vũ, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
-Hắc Vũ, từ khi nào ngươi trở nên mạnh như vậy? Hơn nữa, thương này là thượng phẩm thần khí à?
Tông Duyên một hơi hỏi liền mấy chuyện.
-Đáng chết, không được hỏi lằng nhằng.
Hắc Vũ nghiến răng nói, sau đó lại lao vào truy sát.
"Một thương vừa rồi đã đến mức cực hạn mà truyền thừa chi bảo có thể chịu. Nếu dùng tuyệt chiêu thì có thể đấu một trận, nhưng ...Hắc Vũ đó còn có huynh đệ!" Tông Duyên liếc về phía xa. Trong không gian nơi xa xa quả nhiên có một người vẫn luôn quan sát trận chiến, đó chính là Tần Vũ.
Một thương của Tần Vũ phá vỡ phong ấn ở cửa vào Mê Thần điện. Đó chính là phong ấn mà ngay cả bọn người Long Hoàng cũng không làm gì được. Lực công kích của Tần Vũ rất rõ ràng là mạnh hơn Long Hoàng, nên cho dù thế nào Tông Duyên cũng không dám đấu với gã.
Chạy!
Thân hình phiêu dật của Tông Duyên vạch ra những đường cong đẹp mắt, cả người thoáng chốc đã trốn xa tít tắp.
"Hừ, luận tốc độ ngươi có thể là đối thủ của ta sao? Lực công kích mạnh thì có tác dụng gì, có công kích được tới người ta đâu." Trong lòng Tông Duyên cười lạnh, hắn tràn ngập tự tin với tốc độ của mình. Tông Duyên không dám dùng Đại Na Di để di chuyển, bởi vì chịu ảnh hưởng của trận chiến vừa rồi.
Nhưng Tông Duyên đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một đạo côn ảnh, bóng côn rất nhanh, lực công kích cũng tuyệt đối không dưới một thương vừa rồi của Hắc Vũ. Tông Duyên hắn căn bản né không được, phải dùng song thủ chặn lại như lần trước.
Hắc bổng đấu với song thủ màu vàng!
-Bùng!
Hai tay Tông Duyên chấn động tê dại, lồng ngực trào lên một ngụm máu vọt tới yết hầu.
-A, bản Hầu gia đã sớm đợi ở bên này, ngươi lại muốn chạy trốn à. Ha ha...
Hầu Phí cầm trong tay hắc bổng cười lớn nói. Kỳ thật Tần Vũ và Hầu Phí ở hai bên, bọn họ đều dùng linh hồn chi lực để quan sát.
Một khi Bằng Ma Hoàng chạy trốn, bọn họ liền dựa vào linh hồn chi lực chú ý và người ở gần sẽ ra tay chặn lại.
-Hừ, thực lực không tồi nhưng tốc độ thì sao?
Thân hình Tông Duyên trong nháy mắt hoá thành tàn ảnh, liên tục đu đưa, thoáng chốc đã thoát khỏi Hầu Phí, lập tức bay về phía bầu trời.
-Tên khốn, có bản sự thì đừng chạy!
Hầu Phí giận dữ.
Nhìn Hầu Phí hùng hổ đuổi không kịp phía sau, Tông Duyên cảm thấy tự đắc ý: "Ba huynh đệ gã Tần Vũ ấy so ra ai cũng mạnh, nhất là gã Tần Vũ, nhưng tốc độ.... đều không bằng được ta."
Đang lúc Tông Duyên cảm thấy mình tiến vào khu vực không gian tĩnh lặng, khi chuẩn bị sử dụng Đại Na Di thì...
"Chuyện gì vậy?" Tông Duyên kinh hãi. Lúc này hắn cảm thấy mình phảng phất như lún vào vũng bùn, tốc độ tự hào thoáng chốc giảm hàng chục lần, không gian xung quanh tựa như tồn tại ý thức áp bức hắn.
Bấy giờ, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.
-Tần Vũ?
Tông Duyên thấy hắc y thanh niên trước mắt, trong lòng không khỏi dấy lên sợ hãi. Nếu nói trong ba huynh đệ Tần Vũ, người mà hắn không muốn giao thủ nhất, chính là Tần Vũ trước mắt! Một người mà có thể dùng một thương là phá vỡ được phong ấn ở cửa vào Mê Thần điện, thì sẽ không ai muốn giao thủ với hắn.
-Ngươi không phải rất nhanh sao? Ngươi không phải rất giỏi chạy sao? Ngươi chạy đi a.
Tần Vũ nhẹ giọng thách thức.
Cảm giác bồng bềnh phiêu dật như trong quá khứ đã mất hẳn, hiện tại toàn thể không gian đều uốn éo đàn áp mình. Tông Duyên biết tốc độ mà mình ngạo thị nhất căn bản đã vô dụng rồi.
"Cái này, cái này là sao nhỉ?" Tông Duyên nỗ lực phi hành cực nhanh, nhưng ở một bên Tần Vũ chỉ nhẹ nhàng bước đi là có thể vượt qua hắn. Sắc mặt Tông Duyên đỏ bừng, vã cả mồ hôi trên trán.
Lúc này, tốc độ của Hầu Phí và Hắc Vũ cũng nhanh hơn nhiều so với Tông Duyên, thoáng chốc bay đến bên Tần Vũ.
Ba huynh đệ sóng vai mà đứng, nhìn Bằng Ma Hoàng đang trong hoảng loạn thất thố.
Bằng Ma Hoàng Tông Duyên cảm nhận áp bức xung quanh, lại nhìn ba huynh đệ Tần Vũ trước mắt. Hắn bỗng cảm thấy – tựa như mình đã không còn đường lui.
-Tên khốn, không phải ngươi có thể chạy thoát sao? Ngươi chạy tiếp đi.
Hầu Phí châm chọc hỏi, một đạo bổng ảnh nện xuống. Bằng Ma Hoàng Tông Duyên muốn tránh né, nhưng hiện tại hắn lại mất đi sự linh hoạt như trước, một bổng đó giáng vào giữa đầu hắn.
-Bốp!
Một tiếng vang lên vô cùng rõ ràng.