Đứng tại thành môn Lâu Thượng nhìn về hướng diễn ra đại chiến trên Ô giang, bất chợt phát hiện một đạo lưu quang thoáng lướt qua, khiến Hạng Quảng toàn thần chú ý.
"Lưu tinh, tại sao lại xuất hiện Lưu tinh?" Hạng Quảng khẩn trương thốt.
Hắn căn bản không biết đó là Tần Vũ, do cơ thể tự thiêu đốt tinh vân dạng vòng sáng màu bạc (cũng là ngân sắc tinh thần), tạo nên dạng năng lượng kinh khủng này , khi dụng thử tuyệt chiêu, thì tinh thần ngân đan của Tần Vũ bị tự nhiên thiêu đốt thu nhỏ thể tích , nên lực lượng phát ra là vô cùng mạnh..
Tiếp theo đó, một vụ nổ kinh thiên xảy ra, bán kính vụ nổ tạo nên hình ảnh "mặt trăng tròn" có thể so sánh với mặt trăng trên trời. Nguyên Anh kì cao thủ tự bạo uy lực thật sự đáng sợ.
" Một mặt trăng năng lượng." Hạng Quảng hô hấp trở nên nặng nề, đứng ở thành lâu hai mắt trợn nhìn về hướng trận chiến..
Sau khoảng thời gian chấn kinh mọi người, khi vụ nổ kết thúc , mọi vậy đều trở nên yên tĩnh..
"Ai, ai cho ta biết? kết quả ra sao, lão tổ tông có giết hết địch nhân không ?" Hạng Quảng trong lòng không ngừng tự hỏi , thậm chí trán đẫm mồ hôi, hắn biết rõ một điều, một khi lão tổ tông tử vong, Hạng gia của hắn cũng xong đời.
Hạng Quảng xoay người nhìn sang bên cạnh, lập tức hỏi: "Dịch Ngôn, trẫm hỏi ngươi, giờ phút này, trên Ô giang thực ra đã xảy ra sự tình gì?" Hạng Quảng cũng biết tại Ô giang trận chiến diễn ra kịch liệt, nhưng hắn không cách nào phán đoán được kết quả.
Dịch Ngôn trong lòng phát khổ, hắn nào phải thần tiên, làm sao biết được? Nhưng Hạng Quảng như thể dựa vào hắn, hắn có thể trả lời không biết được sao?
Dịch Ngôn cúi người đáp: "Hoàng Thượng, chúng ta ở quá xa chiến trường, tình huống tường tận thật không thể khẳng định, bất quá "Lưu Tinh" vừa rồi chắc là một chiêu cường đại công kích do một thượng tiên phát ra, còn hình mặt trăng xuất hiện lúc cuối cùng là do Kim Đan Nguyên Anh của một thượng tiên tự bạo phát gây ra vụ nổ khủng khiếp."
"Là ai tự bạo? kết quả như thế nào?" Hạng Quảng nhãn tình sáng ngời, vội vàng hỏi tiếp.
Dịch ngôn vội đáp: "Hoàng Thượng, thực lực của lão tổ tông nào phải người không biết? Nếu lâm chiến, khẳng định lão tổ tông thắng chắc." Vào thời điểm trọng yếu này. Dịch Ngôn còn có thể nói gì đây? Hắn chỉ có thể nói vậy để làm an lòng Hạng Quảng.
"Phải rồi." Hạng Quảng nghe xong câu này, như được uống tiên đan, cả người đều chứa đầy sinh khí, mắt rực sáng, "Trên khắp Tiềm long đại lục, khắp bốn phương chưa có ai là đối thủ lão tổ tông, trẫm nghe nói là Ngũ đức cũng còn thua xa. Nhất định là như thế, là thượng tiên kia đấu không lại lão tổ tông, tuyệt vọng tự sát."
Hạng Quảng đã tin như vậy, nên từ Dịch Ngôn trở xuống ai nấy đều phụ họa theo, khiến Hạng Quảng càng khẳng định niềm tin .
"Hảo! chư vị hồi cung với trẫm, chúng ta cùng chờ lão tổ tông trở về, mở tiệc mừng công." Hạng Quảng tâm tình cực tốt, quay sang mấy tâm phúc đại thần chung quanh hạ lệnh. Rồi sau đó trở về hoàng cung, bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng công.
Sau trận chiến kinh người, nước sông Ô giang đã khôi phục lại sự phẳng lặng, cơ hồ như trước trận chiến không có gì thay đổi. Chỉ có phần thượng đê hai bên bờ sông là bị san bằng, vụ nổ khủng khiếp làm hàng loạt đại thụ gãy đoạn, vỏ lá nổ bay tung tóe, người thường càng bị sức ép trực tiếp chấn cho đến thất khiếu đổ máu mà chết.
"Phốc!"
Tần Đức chồm lên từ dưới lớp đất đá, phun ra một miếng cỏ, vùng đứng dậy. Lúc này trên người Tần Đức đầy đất cát không khác gì kẻ ăn mày. Cạnh bên Phong Ngọc Tử cũng đứng lên. Quả thật vụ nổ vừa rồi uy lực thật quá dữ dội.
Tần Đức không để ý đến bụi đất trên người, nhanh chóng nhìn về phía trước, tầm mắt quét qua mặt nước mênh mông kéo dài hàng dặm, chỉ thấy nước sông Ô giang đang chảy về hướng đông, trên mặt sông tuyệt nhiên không có bóng người.
"Vũ nhi đâu?" Tần Đức lo lắng, linh thức cũng theo đó triển khai, nhưng do mới đạt tới kim đan tiền kỳ nên linh thức cũng chỉ trong phạm vi một dặm , trong phạm vi này cơ bản không phát hiện được khí tức của Tần Vũ.
"Vũ nhi!"
Tần Đức đột nhiên gào lên, thanh âm vang vọng trên bầu trời Ô giang ..
"Vương gia, đừng lo lắng." Phong ngọc tử nhìn Tần Đức nói, "Linh thức của ta có phạm vi lớn hơn, nhường ta xét lại cẩn thận đã." Tần Đức nghe xong lập tức điều hoà khí tức để bản thân bình tĩnh lại, kỳ vọng nhìn Phong ngọc tử .
Phong ngọc tử linh thức hướng về bốn phương tám hướng kiểm tra lần lượt, một lúc lâu sau, Phong ngọc tử bất lực hướng về Tần Đức nói: "Vương gia, không có phát hiện."
Tần Đức biến sắc, chợt nhớ lại vụ nổ vừa rồi, nhãn tình loé sáng, nói: "Phong huynh, ta nhớ rõ vào thời điểm vụ nổ xảy ra thì Vũ nhi hướng về Ô giang. Hiện tại nên kiểm tra đáy sông Ô giang."
Phong ngọc tử lắc đầu đáp: "Ô giang sâu thẵm, linh thức của ta chỉ hơn một dặm , muốn xem thấu đáy sông. E là không có khả năng……"
"Bồng!"
Đột nhiên nước Ô giang bắn tung tạo thành cột sóng, một thân hình theo đó phóng lên, ngay theo sau là một âm thanh nữa vang trên mặt nước, hắc ưng cũng từ dưới theo nước phóng lên không. Một người, một ưng bay trên bầu trời Ô giang.
Tần Đức cùng Phong ngọc tử đã nhận ra thân ảnh.
"A, là Vũ nhi." Tần Đức kích động, chỉ thấy một người một ưng hoá ra hai đạo lưu quang, trực tiếp hướng về Tần Đức và Phong ngọc tử bay tới. Thoáng chốc, người và ưng đã tới trước mặt..
Tần Vũ nhìn Tần Đức, mặt tái nhợt nhưng vẫn tươi cười: "Phụ vương, chúng ta thành công rồi!"
Tần Đức chỉ cảm thấy toàn thân tê liệt, mắt không tự kìm hãm được lệ rơi, trên mặt chỉ thấy sự kích động hưng phấn. Không màng gì hết ôm ghì lấy Tần Vũ, Tần Vũ cũng ôm lấy Phụ vương. phụ tử ôm chầm lấy nhau.
"Phụ vương, người …… trông hôi quá."
Lúc then chốt , Tần Vũ bất ngờ vọt ra một câu làm hỏng cả phong cảnh , Tần Đức lặng người , nhìn lại trên người, vụ nổ vừa rồi làm Tần Đức toàn thân đầy bụi đất, lúc Tần Đức ôm Tần Vũ, cũng quên không có phủi bụi bậm trên người đi.
"Cái thằng xú tiểu tử này."
Tần Đức cười mắng, sau đó vận chân nguyên chấn bụi bậm bay đi.
"Ha ha, Phụ tử hai người các ngươi thật ồn ào, mau đến đây." Phong ngọc tử ha hả cười to, đến cạnh Tần Vũ, tùy ý giáng một quyền lên ngực, "Tiểu tử này, không nghĩ được là mới chỉ bấy nhiêu năm tu luyện? Ngay cả cao thủ Nguyên Anh kì cũng nhất loạt bị ngươi giết tuyệt.."
Phong Ngọc Tử đã từng thấy sự trưởng thành của Tần Vũ, tự nhiên đối với Tần Vũ cũng nảy sinh tình phụ tữ, thấy Tần Vũ có thành tựu được như bây giờ, ông cũng thật là cao hứng lắm.
Tần Vũ thân hình hơi chấn động, sắc mặt tái nhợt.
"Tiểu vũ, ngươi làm sao vậy?" Phong Ngọc Tử biết không ổn, vừa rồi một quyền mặc dù có hơi mạnh nhưng đối với một tu chân giả mà nói, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Tần Vũ lắc đầu cười: "Không có gì, chỉ là vừa rồi thi triển tuyệt chiêu con cũng bị thương nhẹ. Không có gì đâu, chỉ cần trở về an tâm tu dưỡng, rất nhanh có thể khôi phục." Tần Vũ tươi cười..
"Hừ, cái gì thương nhẹ?, đệ thi triển 'Ám Nguyệt' đệ nhất tầng bí quyết, công lực tổn hao ba phần. Một chiêu của huynh uy lực so với đệ còn lớn hơn. tổn thất ít nhất cũng nửa thân công lực. phỏng chừng kinh mạch, gân cốt toàn thân đều thụ thương nghiêm trọng. cái đó là thương nhẹ hả, vậy thế nào mới là thương nặng đây?" Tiểu Hắc bất mản dùng linh thức truyền âm nói.
Tần Vũ trừng mắt nhìn Tiểu Hắc.
Đích xác, Tần Vũ thụ thương nghiêm trọng, tại đan điền là nơi năng lượng tinh vân dạng vòng sáng màu bạc cư trú.Vì Tần Vũ thi triển tuyệt chiêu thiêu đốt năng lượng , nên vòng sáng bạc giảm chỉ còn một nửa.
Hơn nữa, nhiều năng lượng như thế bạo phát cùng một lúc, thì cả thân thể Tần Vũ cũng không chịu được, nên kinh mạch, gân cốt tổn thương nghiêm trọng .
"Phụ vương, chúng ta hãy quay về đã, khi mà Hạng Ương đã chết, thì cũng không còn gì có thể ngăn trở Tần gia, con cũng an tâm tu dưỡng. Người bất tất phải lo lắng." Tần Vũ nhìn Phụ vương mình, an ủi.
Tần Đức nghe qua cũng thầm gật đầu, Hạng Ương đã chết, Tần Vũ tự nhiên có thể an tâm dưỡng thương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Vũ nhi, khó cho ngươi rồi." Tần Đức vỗ vai Tần Vũ, rồi cười: "Tốt, chúng ta trở về Tích Dương trấn."
Tần Đức, Tần Vũ, Hắc Ưng và Phong ngọc tử phá không bay đi, hướng về Tích Dương trấn.
Trận chiến vừa qua ảnh hưởng thật lớn, dân chúng ở trăm thành trì xung quanh chứng kiến cảnh đại chiến kinh hoàng. Không chỉ có lưu tinh phá không, còn có Nguyên Anh tự bạo tạo ra năng lượng kinh khủng, như cùng với vầng nguyệt tranh sáng.
Lưu tinh phá không, song nguyệt cao huyền.(tạo ra hai mặt trăng trên trời)
Truyền thuyết về cuộc chiến được cả Tiềm Long đại lục cao thủ truyền tụng, thượng tiên của cả Hán vương triều và Minh vương triều sau khi đến hiện trường khám xét, cũng không thể không thừa nhận, thực lực chiến đấu của song phương vượt xa bọn họ.
Cuộc chiến này đã trở thành truyền thuyết của Tiềm Long đại lục, làm mỗi cao thủ phải hoài niệm và phấn đấu.
Những cao thủ tiên thiên còn sống sau cuộc chiến ở hai bên bờ Ô giang lưỡng ngạn đã kể lại về cuộc chiến truyền thuyết giữa hai bên. Một bên là Hạng Ương của Hạng gia.Bên còn lại thì rất thần bí. Gồm một người với một ưng. Một người một ưng này cuối cùng là ai, nhiều người đã tìm cách truy tìm. Nhưng khó mà tra ra rõ ràng, nên điều này cũng đã thành một điều bí ẩn của Tiềm Long đại lục.
"Ha ha, cạn chén, cạn chén!!!" Từ Nguyên trên mặt có sắc hồng, giọng đã có vẻ ngà ngà say.
Từ lúc Hạng Ương chết, thì cuộc chiến đã không còn khó khăn, Tần gia cũng hoàn toàn phóng túng, Từ Nguyên vốn là tổng quân sư, thường khuyên mọi người không uống rượu, bảo trì thanh tỉnh, giờ phút này cũng uống đến quên cả ý tứ, cơ bản là không hề cố kị nữa.
Tại thời điểm này, Tần gia nếu như thất bại, thì các vị tướng quân chỉ còn biết mỗi người đập đầu vào đậu hủ chết đi.
"Đã bao năm rồi, Vương gia, ngày này đã chuẩn bị bao năm rồi ..haha.., rốt cục cũng thành công. Vương gia, chúng ta thành công rồi, chỉ cần ngày mai Vương gia hạ lệnh một tiếng, phát động lần tổng tấn công, thì vùng đất cuối cùng của Sở vương triều là Bá Sở quận sẽ đến tay." Từ nguyên cảm thán khi đã say một nửa rồi.
Tần Đức cũng cạn một ly, gật đầu nói: "Mười tám năm rồi, đã Mười tám năm. Suốt Mười tám năm qua, ta không có một ngày một đêm ngủ yên, rốt cục …… rốt cục cũng thành công." Tần Đức cả người khí chất bất đồng.
Không quá khí thế, chỉ có là tùy lòng mà nói.
"Không, nào chỉ Mười tám năm… Phụ vương cùng Tần gia tiền bối đã chuẩn bị cả trăm năm rồi, các vị tiền bối mỗi đời đều vì tương lai mà có sự chuẩn bị, vô luận là Mộc gia, hay là Thượng Quan gia, nếu không phải mấy trăm năm chuẩn bị như thế, khó có cục diện như bây giờ." Tần Chính cả người cũng kích động.
"Đúng vậy." Tần Đức đột nhiên gật đầu, "Tần gia tiền bối trăm năm chuẩn bị, bao năm kì vọng, còn có …… Tĩnh Di, nàng chờ cái ngày hôm nay cũng đã thật lâu, thật lâu rồi." Tần Đức hốt nhiên cả người trầm mặc.
Ông đang hồi tưởng lại dĩ vãng.
"Phụ vương" trong mắt Tần Phong hàn quang lấp loáng, "Hạng Quảng, hài nhi định phải lấy thủ cấp hắn để an ủi linh hồn mẫu thân ở trên trời." Năm đó lúc Tần Phong mười tuổi đã phải chứng kiến cái chết thê thảm của mẫu thân. hắn cũng vì lẽ đó mà một lòng chờ đợi ngày này.
Tần Đức gật gật đầu, nói: "Chính nhi, Hạng gia trong kinh thành nhất cử nhất động đều phải hoàn toàn giám thị cẩn thận, tuyệt đối không để bọn họ trốn mất."
Tần Chính tự tin nói: "Xin Phụ vương yên tâm, hạng gia mỗi một cá nhân con đều nắm trong tay, cả hoàng đế Hạng Quảng, hắn cũng đừng mơ tưởng đến việc trốn khỏi kinh thành hoàng cung." tới bây giờ, Tần gia kỳ binh cũng hoàn toàn do Tần Chính điều khiển.
Tần Đức gật đầu, hướng về phía Tần Vũ, lúc này Tần Vũ đang đưa một con vịt quay cho Tiểu Hắc, Tần Đức mỉm cười nhìn đứa con thứ ba này, suốt buổi chỉ cười chứ không nói gì.
"Phụ vương."
Tần Vũ thấy Tần Đức chỉ nhìn mình cười, không khỏi có điểm lúng túng.
Tần Đức cười, ẩn chứa trong đó là sự mãn ý cực độ của người cha đối với con mình, đó là nụ cười vui sướng. Có con như thế, Tần Đức sống cũng cảm thấy tự hào.
Ngày thứ hai, Tần Đức mình mang Chiến Giáp đứng từ ngoài tây môn Tích dương trấn, nhìn về hướng tây, phía sau là Tần Chính, Tần Phong, Tần Vũ, Từ Nguyên và mọi người, còn có một nhóm chiến sĩ tinh anh bảo vệ nòng cốt của Tần gia.
"Trăm năm chuẩn bị, một sớm thành công." Tần Đức trong mắt quang hoa lóe lên.
Phương tây, mục tiêu là sở quận.
Tần Đức đột nhiên quay người truyền lệnh cho phía sau ,quát: "Truyền lệnh xuống, đem toàn bộ binh mã ba quận Lôi Huyết quận, Thượng Tước quận, Trấn Dương quận toàn lực vây công sở quận. Trong vòng nữa tháng, ta muốn toàn bộ Bá Sở quận đều được bình định."
"Tuân lệnh!"
Truyền lệnh binh lĩnh mệnh, sau đó thả phi cầm đưa thư trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.
Trong ba quận mỗi nơi có đến mười vạn đại quân, theo quân lệnh, hơn một trăm sáu mươi vạn đại quân trực tiếp tiến vào Bá Sở quận, Hạng gia thống lĩnh quân đội, nhiều người thấy tình thế không ổn đều đã sớm đầu hàng.
Trong có gián điệp Tần gia dùng trọng kim mua chuộc, ngoài có đại quân uy hiếp. Hạng gia cuối cùng căn bản không chịu nổi một đòn, giống như tồi khô lạp hủ (cỏ khô củi mục), bị đại quân Tần gia càn quét.
Công thành kiểu này vốn là một cuộc chạy đua, kỵ binh không ngừng cản lộ, chiếm lĩnh xong một thì để lại một ít quân đội phòng thủ, còn lại tất cả tiếp tục tiến công. Sau khi phái xuất ra một lộ quân ở lại giữ thành trì, đến cuối cùng, tam lộ đại quân còn hơn trăm vạn, binh mã hội sự ở bên ngoài kinh thành.