Mục lục
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165:


Trên đường cô lái xe đến Cố Thị đã nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Vũ Hàm, anh ta nói hôm nay anh ta có việc rất bận, phỏng vấn độc quyền đổi sang ngày khác.
Không ngờ chính sự mà Lâm Vũ Hàm nhắc tới… lại là đây…
Trong văn phòng.
Cố Khiết Thần và Lâm Vũ Hàm đều ngồi trên ghế sofa, trên bàn đặt hai tách cà phê chỉ còn một nửa, có thể thấy bọn họ đang bàn công chuyện.

Hơn nữa, nếu Hứa Tịnh Nhi đoán không sai, có lẽ Lâm Vũ Hàm… bắt tay hợp tác với Cố Thị rồi.
Chẳng trách Lâm Vũ Hàm không quan tâm đến công ty nước ngoài, hóa ra Cố Thị đã vươn cành ô liu tới anh ta.
Mặc dù bây giờ Hứa Tịnh Nhi không ưa gì Cố Khiết Thần, nhưng cũng không thể không thừa nhận trong sự nghiệp, Cố Khiết Thần quả thật có mắt nhìn rất đặc biệt, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Lâm Vũ Hàm gia nhập Cố Thị, Cố Thị sẽ lại lên một tầm cao mới.
Cố Khiết Thần nhướng mày, nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, môi loáng thoáng cong lên.

Anh bưng cà phê lên, nhấp môi một cách tao nhã, sau đó lên tiếng: “Em đến rồi”.
Dù sao cũng có người ngoài ở đây, Hứa Tịnh Nhi nặn ra một nụ cười lúng túng nhưng không kém phần lịch sự.

Lâm Vũ Hàm cũng rất bất ngờ khi gặp Hứa Tịnh Nhi ở đây, anh ta kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nói: “Cô Hứa, sao cô lại ở đây?”.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp trả lời, Cố Khiết Thần đã đặt tách cà phê trong tay xuống, đứng dậy, sải bước về phía cô.

Giây lát sau, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh ôm lấy eo Hứa Tịnh Nhi, tỏ ra hơi kinh ngạc hỏi: “Anh Lâm, anh biết vợ tôi sao?”.
“Vợ anh?”.
Từ này quả thật khiến Lâm Vũ Hàm kinh ngạc đến mức thốt lên, anh ta dừng lại mười mấy giây mới tìm được tiếng nói của mình: “Cố tổng, anh kết hôn rồi sao?”.
Với danh vọng của nhà họ Cố, với độ nổi tiếng của Cố Khiết Thần, nếu anh kết hôn thì không thể nào không thông báo rầm rộ, tuyên bố với thiên hạ.

Nhưng bên ngoài lại không nghe tin tức gì, cho nên Lâm Vũ Hàm mới hỏi như vậy.
Cố Khiết Thần cong môi cười, lười biếng thốt ra một chữ: “Ừ”.
Mặc dù Lâm Vũ Hàm vẫn có chút tò mò, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, người ta có công bố hay không cũng không phải chuyện anh ta có thể can thiệp.

Anh ta cũng chỉ có thể dừng ở đây, không hỏi thêm nữa.

Anh ta nhìn Hứa Tịnh Nhi thật lâu, sau đó nói: “Trai tài gái sắc, chúc mừng hai người”.
Cố Khiết Thần bình thản ngẩng đầu, tiếp nhận lời chúc phúc của anh ta.

Sau đó, anh ôm Hứa Tịnh Nhi đang cứng đờ người đi đến ghế sofa, ngồi xuống, lại hỏi: “Không biết anh Lâm và vợ tôi làm sao quen biết nhau vậy?”.
Lâm Vũ Hàm cười khẽ, không giấu giếm mà chia sẻ quá trình anh ta và Hứa Tịnh Nhi quen biết nhau, cuối cùng còn tổng kết một câu: “Cô Hứa… Bà Cố là một người phụ nữ rất thú vị, chúng tôi quen biết nhau chỉ hận quá muộn”.
“Hóa ra là vậy”.
Cố Khiết Thần nghiêng đầu nhìn Hứa Tịnh Nhi, tay ôm eo cô càng siết chặt.

Ánh sáng nơi đáy mắt anh dao động, đôi môi khẽ mở, nhấn mạnh từng chữ: “Xem ra tôi đã cưới được một người vợ tốt, đúng là… có phúc ba đời”.
Hai người cách nhau rất gần, lúc anh nói lời này, hơi thở rót cả vào tai Hứa Tịnh Nhi, cô rụt cổ lại theo bản năng.

Nhưng khi giọng nói êm tai trầm thấp của anh rót vào tai cô, trái tim cô vẫn có chút xúc động nhẹ, lại giống như đột nhiên bị ong chích, đau như đâm vào tim.
Cố Khiết Thần nói cưới được cô là phúc ba đời.
Đó là câu nói mà trước kia cô muốn nghe thấy nhất.
Cô đã hi sinh tất cả cho tình yêu với Cố Khiết Thần.

Tuy không nói mình hi sinh thì người khác phải hồi đáp mình, nhưng… khi đã dốc hết mọi thứ mà vẫn không nhận được một chút hồi đáp nào, cảm giác đó thật sự rất tuyệt vọng.

Chương 166:

Dù Hứa Tịnh Nhi biết những lời nói lúc này của Khiết Thần không phải là thật nhưng dù sao cũng là lời xã giao khi nói trước mặt anh Lâm. May mà cô cũng không muốn nghe nữa.


Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống, giấu đi vẻ ảm đạm trong đôi mắt.


Khiết Thần không nhìn cô nữa mà quay qua nhìn Lâm Vũ Hàm: “Không phải anh nói thời gian phỏng vấn vẫn chưa quyết định sao? Tôi thấy ngày khác chẳng bằng ngày hôm nay, bắt đầu luôn bây giờ đi!”


Lâm Vũ Hàm không nói gì, chỉ nhìn Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chau mày nhìn Khiết Thần.


Khiết Thần thản nhiên nói: “Anh Lâm vừa rồi đã bàn xong việc hợp tác với anh rồi. Anh ấy sẽ chính thức gia nhập tập đoàn Cố Thị. Anh ấy đã đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của nhà xuất bản Z thì mong nhà xuất bản sẽ công bố tin tức tốt đẹp này ra bên ngoài. Tới khi đó Cố Thị bọn anh cũng sẽ phối hợp tuyên truyền”.


Dừng lại một lúc, anh bèn nhìn Hứa Tịnh Nhi và nhếch miệng cười nham hiểm: “Tôi hi vọng buổi phỏng vấn lần này có thể nhanh chóng được công bố để tất cả mọi người đều biết thông tin anh Lâm gia nhập tập đoàn Cố Thị. Thời gian là vàng bạc phải không vợ?”


Hứa Tịnh Nhi nghe là hiểu ngay. Nếu như tin phỏng vấn này không thể công bố sớm thì bộ phận truyền thông của tập đoàn Cố Thị sẽ lập tức bắt tay vào công bố tin tức liên quan tới việc Lâm Vũ Hàm gia nhập tập đoàn.


Tập đòan Cố Thị nếu làm như vậy trước thì việc phỏng vấn của cô sẽ mất đi giá trị lớn nhất.


Hừ!


Dù Hứa Tịnh Nhi cũng muốn nhanh chóng hoàn thành cho xong bài phỏng vấn này thế nhưng cô thật sự không muốn làm việc ở địa bàn của anh. Thế là cô mỉm cười, nói với Lâm Vũ Hàm: “Anh Lâm, vậy chúng ta tới phòng cafe dưới lầu nhé…”


“Khỏi phiền phức như vậy”.


Khiết Thần lập tức cắt ngang lời của Hứa Tịnh Nhi. Anh nho nhã cười: “Anh có thể cho mọi người mượn phòng làm việc. Anh ngồi ở bên đó, sẽ không làm phiền tới hai người. Hai người của thoải mái nhé”.





Dứt lời, anh hôn lên má Hứa Tịnh Nhi chẳng chút khách sáo, sau đó còn lướt tới tai cô nói nhỏ vài từ mà chỉ hai người mới nghe thấy: “Tôi tin năng lực của cô không còn phải chọn địa điểm cũng phỏng vấn được, nhỉ?”


Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm đấm. Cô gặng cười và gằn ra từng từ: “Dù chỗ này có là một đống đổ nát thì cũng không ảnh hưởng tới chuyên môn của tôi!”


“Tốt lắm”.


Khiết Thần đứng dậy, sải bước đi về phía bàn làm việc và ngồi xuống. Tầm nhìn của anh vừa hay vạch đúng một đường tới phía bên này. Anh có thể nắm bắt gọn gàng nhất cử nhất động của Hứa Tịnh Nhi và Lâm Vũ Hàm.


Anh nhếch miệng cười rồi mới lấy tài liệu ra bắt đầu xem.



Lúc trợ lý mang cafe vào, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức hiểu ra dụng ý của sếp tổng.


Hôm nay vừa nhìn thấy anh Lâm, biết được đó chính là người ăn cơm hôm trước cùng thiếu phu nhân thì Khiết Thần đã gọi điện dặn thiếu phu nhân mang cơm tới.


Thứ nhất là để tuyên bố chủ quyền. Thứ hai đương nhiên là muốn buổi phỏng vấn được hoàn thành trong tầm kiểm soát của anh, đề phòng thiếu phu nhân lại gặp riêng anh Lâm. Thứ ba, phỏng vấn xong thì thiếu phu nhân sẽ chẳng còn lý do gì gặp anh Lâm nữa.


Một mũi tên trúng ba đích. Chiêu này của Cố tổng thì dù là người trợ lý cũng cảm thấy phục. Cố tổng quả là mặt dày vô đối! Nhưng mà cũng phải, đối xử với tình địch thì phải làm cho dứt khoát, không được nương tay mới có thể diệt trừ tận gốc hậu họa!


Phỏng vấn kết thúc. Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, bắt tay với Lâm Vũ Hàm thể hiện hai bên cùng hợp tác vui vẻ.


Cô sửa soạn và nói: “Giờ anh Lâm đi phải không? Tôi tiễn anh nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK