Mục lục
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 284:


Từ Soái hít sâu một hơi, lẩm nhẩm mười lần: “Vì anh em đầu rơi máu chảy, vì anh em không màng sống chết!”.

Sau đó nghiến chặt răng, rồi lao theo bóng lưng của Hứa Tịnh Nhi mà hét: “Chốt kèo!”.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, quay người lại: “Vậy thì xem thôi”.
Hai người soát vé rồi đi vào phòng chiếu, không ngờ rằng hàng ghế mà Hứa Tịnh Nhi ngồi toàn là ghế trống.
Tết nhất thế này, rạp chiếu phim gần như là chật kín.

Lúc Cố Tuyết đặt vé, cũng chỉ còn có hai ghế này, vậy những ghế trống kia là do người ta chưa đến sao? Nhưng lúc cô vào đã là muộn rồi, bộ phim đã chiếu được năm phút rồi mà…
Mặc dù khó hiểu, nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng không nghĩ nhiều, sau khi tìm thấy ghế của mình, thì phát hiện… rõ ràng chỗ của Từ Soái ngay cạnh chỗ cô, nhưng anh ta không ngồi cạnh cô, mà lại chọn một vị trí cách cô hẳn sáu ghế.
“Anh… chỗ của anh ở đây cơ mà!”.


Hứa Tịnh Nhi vẫn bé tiếng nhắc nhở, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Từ Soái cũng bé tiếng trả lời: “Tôi không thích ngồi gần như thế, cho nên tôi đã mua hết cả dãy ghế này rồi, cô cứ kệ tôi, cô có thể nhìn thấy tôi ngồi đây là được rồi”.
Có thể nhìn thấy anh ta là được rồi? Cái quái gì thế…
Hứa Tịnh Nhi nhún vai, cũng chẳng buồn đi hiểu suy nghĩ kỳ cục của anh ta, cô đeo cặp kính 3D lấy ở bên ngoài vào, tựa lưng vào ghế, mắt hướng về màn hình.
Bộ phim kết thúc đã là mười một giờ, hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Từ Soái nói: “Muộn lắm rồi, để tôi đưa cô về”.
Hứa Tịnh Nhi không từ chối, ở đây quá đông người, không tiện gọi xe, cô không cần thiết phải làm khó bản thân.
Xe về đến dưới tòa nhà, Hứa Tịnh Nhi tháo dây an toàn, trước khi mở cửa xuống xe, lại nhắc nhở một câu: “20 chai rượu mạnh, nhớ chưa!”.
Từ Soái ho mạnh hai tiếng, gần như nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nhớ! Từ Soái tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm!”.
Hứa Tịnh Nhi hài lòng xuống xe, đi vào tòa nhà.
Chung cư cách biệt thự Từ Soái ở đúng một thành phố, lúc anh ta từ chung cư của Hứa Tịnh Nhi về là hơn 12 giờ, về đến nhà đã là gần hai giờ.
Bận rộn cả một ngày như vậy, Từ Soái về đến nhà liền nằm luôn ra giường, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành.

Ấy vậy mà nằm chưa được hai phút, điện thoại đã lại reo lên.
Từ Soái định coi như không nghe thấy, nhưng điện thoại tắt đi lại tiếp tục reo, cứ như âm thanh ma không ngừng réo bên tai.

Đầu óc anh ta không chịu được nữa, bèn cầm lên nghe.
Giọng đàn ông trầm ấm phát ra, đi thẳng vào chủ đề: “Xem phim cùng cô ấy xong chưa?”.
Biết ngay là Cố Khiết Thần mà!Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Từ Soái không vui nói: “Lời ngài căn dặn, tiểu nhân này dám không nghe sao? Yên tâm, tôi đã xem phim cùng cô ấy rồi! Có điều, anh muốn biết tình hình thì gọi điện cho vợ anh mà hỏi, sao lại làm phiền tôi!”.
“Muộn rồi, tôi không muốn làm phiền cô ấy”.
Từ Soái cảm giác như có một nhát dao đâm thẳng vào tim: “Vậy là anh không nỡ gọi vợ của anh dậy, nhưng lại nỡ gọi tôi dậy sao?”.
“Ừ”.
“…”.

Anh ta đã tạo nghiệp gì, mà lại bị đôi vợ chồng này thay phiên nhau bắt nạt vậy chứ!
Cố Khiết Thần im lặng một lát rồi nói tiếp: “Anh ngồi cạnh cô ấy à?”.
“… Không, chẳng phải anh đã cho người mua hết cả dãy ghế rồi sao, không phải là không muốn tôi ngồi cạnh cô ấy à? Khiết Thần, không phải tôi nói anh, nhưng anh là người bảo tôi đi xem phim với cô ấy, rồi lại không cho tôi ngồi cạnh cô ấy, rốt cuộc là anh bị làm sao thế?”.

Chương 285:


Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên đầy vẻ lưu luyến: “Cô ấy không thích xem phim một mình”.


Từ Soái lập tức hiểu ra.


Khiết Thần muốn anh ta đi cùng nhưng vị trí của Hứa Tịnh Nhi ở bên cạnh thì chỉ thuộc về một mình anh thôi. Vì vậy Từ Soái không được ngồi bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Chẳng trách lúc Khiết Thần để anh ta đi đã đặc biệt nhắc nhở một câu, rằng Hứa Tịnh Nhi có thể nhìn thấy anh là được rồi…


Chết tiệt! Đúng là yêu cho lắm vào!


Từ Soái bị phát cẩu lương cố gắng nuốt cho trôi. Đầu anh ta bốc hỏa, tức giận bật lại một câu: “Khiết Thần, anh có bản lĩnh làm những chuyện này. Vậy có giỏi thì đi nói với Hứa Tịnh Nhi đi!”


Thế nhưng Khiết Thần không nói thêm lời nào, chỉ tắt điện thoại cái bụp.


“…”


Quá đau lòng.


Từ Soái lúc này thật lòng hi vọng Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi có thể ra hoa kết quả, ân ân ái ái, đừng có hành hạ một kẻ đáng thương, không nơi nương tựa như anh ta nữa.



Hứa Tịnh Nhi sau khi thức dậy bèn lấy điện thoại xem giờ. Sau đó cô vô thức liếc nhìn xem có cuộc gọi nhỡ hay đoạn tin nhắn nào không đọc không.


Tin nhắn chưa đọc có mấy tin. Cô mở ra, chủ yếu là tin chúc mừng từ trong các nhóm bạn.


Chỉ có một tin là của Tiêu Thuần.


“Hứa Tịnh Nhi chúc mừng năm mới. Baby nhớ xem zalo nhé”.





Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi ánh lên vẻ chế nhạo. Cô đang mong đợi điều gì vậy? Mong đợi Khiết Thần sẽ giải thích với cô, rằng anh thật sự bận nên tối qua mới không về sao?


Cô chép miệng, không nghĩ tới chuyện này nữa. Sau đó cô mở zalo ra, nhìn thấy Tiêu Thuần gửi cho cô một bao lì xì 8888. Cô cười, sau đó gửi lại một bao lì xi 18888.


Nói gì thì nói tiền thưởng cuối năm của cô lên tới một triệu tệ. Trước đó Tiêu Thuần tặng cô không ít quà, cô cũng phải đáp lễ chứ.


Sau khi thức dậy rửa mặt, do cô Lâm từ bên nhà ông cụ vẫn chưa ghé qua nên Hứa Tịnh Nhi đã tự làm bữa sáng đơn giản cho mình. Ăn xong, cô rửa bát, trở về phòng, trang điểm nhẹ, thay đồ rồi xách túi rời đi.


Mồng 7 Triển Vọng đã phải quay lại trường. Hứa Tịnh Nhi muốn gặp thằng bé nhiều hơn trước khi cậu đi. Hơn nữa, năm mới mà, cô cũng muốn về nhà bố mẹ đẻ một chuyến.


Hứa Tịnh Nhi lái xe của mình, đi tới siêu thị, mua chút hoa quả và đồ bổ rồi lái xe về nhà họ Hứa.


Người giúp việc giúp cô mang đồ vào. Bà Hứa từ trong bếp bước ra thấy vậy bèn cười nói: “Về thì cứ về, còn mang nhiều đồ vậy làm gì? Đây là ý của Khiết Thần phải không?”


Thế nhưng khi chỉ nhìn thấy có Hứa Tịnh Nhi thì bà không còn cười nổi nữa: “Chỉ có mình con thôi à? Khiết Thần đâu?”


Hứa Tịnh Nhi đổi giày, bước vào và nói giọng thản nhiên: “Mẹ, Khiết Thần có việc bận, hôm nay không về cùng con”


“Năm mới có thể bận chuyện gì được chứ? Rõ ràng là không muốn về cùng con mà!”, bà Hứa thấy dáng vẻ hờ hững của Hứa Tịnh Nhi thì tỏ ra tức giận: “Tịnh Nhi con có thể thể hiện chút cảm xúc không? Bình thường ở nhà, con cũng đối xử như vậy với Khiết Thần à? Chẳng trách nó không thích con!”


“Không thích thì thôi, ai thèm chứ!”


Bỗng một thanh niên đột nhiên xuất hiện. Hứa Triển Vọng sải bước ôm chầm lấy vai Hứa Tịnh Nhi, mặc kệ vẻ mặt khó coi của mẹ. Cứ thế cậu đưa cô đi, không để mẹ nói những lời như xát muối trái tim nữa.


Hứa Triển Vọng đưa Hứa Tịnh Nhi tới phòng cậu, an ủi: “Chị, đừng quan tâm tới mẹ. Lời của mẹ chị cứ nghe bên tai này rồi cho ra bên tai kia là ok”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK