Mục lục
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 314:


Ánh mắt Cố Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi có sự chờ đợi khó nhận ra.
“Anh đến phòng dành cho khách ngủ? Hoặc là em qua đó ngủ?”.
Nghe thấy lời Hứa Tịnh Nhi nói, Cố Khiết Thần không còn tức giận vì bị từ chối như trước đây, mà chỉ cảm thấy đau lòng.

Anh không đau lòng cho chính mình, mà đau lòng cho Hứa Tịnh Nhi.
Anh từng khiến cô tổn thương sâu sắc như vậy, bây giờ anh chỉ cần lại gần cô một chút đã khiến cô run rẩy bất an.
Anh không muốn khiến cô sợ hãi một chút nào nữa.
Giọng nói của Cố Khiết Thần hơi trầm xuống: “Không cần đâu, anh ngủ sô pha”.
Cho dù tạm thời không thể ngủ cùng em thì cũng phải ở nơi gần em nhất.
Hứa Tịnh Nhi hơi nhíu mày, không khỏi khuyên: “Nhưng…”
“Hứa Tịnh Nhi”, Cố Khiết Thần lên tiếng, ngắt lời cô: “Em yên tâm ngủ đi”.

Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Khiết Thần đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ không thay đổi.

Cô chỉ đành nuốt những lời còn lại vào trong bụng.
Đèn phòng ngủ tắt.
Trong bóng tối, Hứa Tịnh Nhi nghe thấy giọng nói vừa trầm thấp vừa dịu dàng của người đàn ông vang lên ở sô pha: “Hứa Tịnh Nhi, chúc ngủ ngon”.
Cô quay người lại, nhìn về phía sô pha, đôi môi mấp máy, cuối cùng nhỏ giọng đáp: “Cố Khiết Thần, chúc ngủ ngon”.
Lúc nhắm mắt, khóe môi Hứa Tịnh Nhi không khỏi khẽ nhếch lên.

Ngày hôm sau.
Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần.

Cô nghĩ chắc là anh đã đến công ty rồi, mấy ngày nay công việc chồng chất, chắc anh phải bận rộn một thời gian.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Hứa Tịnh Nhi uống một bát tổ yến cô Lâm đã chưng, rồi lại ăn bữa sáng mà cô ấy cất công nấu nướng.

Xong xuôi cô vào phòng làm việc, lấy máy tính, bắt đầu tập trung viết bản thảo.
Cô là kiểu người đã vùi đầu vào công việc là sẽ quên ăn quên ngủ.

Trước kia Cố Khiết Thần vẫn luôn theo sát cô, rất nghiêm ngặt và hà khắc, yêu cầu cô cứ cách nửa tiếng lại phải nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục.

Bây giờ anh không có đây, đương nhiên là cô ném hết ra sau đầu.

Nào ngờ, tròn 30 phút sau, điện thoại của cô đổ chuông.
Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn, không ngờ là Cố Khiết Thần, cô không nghĩ nhiều, ngón tay lướt qua màn hình, bấm nút nghe: “A lô”.
Anh nói thẳng luôn: “Em đã làm việc nửa tiếng rồi, nghỉ ngơi đi”.
“…”
Việc này mà anh cũng biết sao?
Hứa Tịnh Nhi vô thức ngẩng đầu nhìn phòng làm việc một lượt, Cố Khiết Thần không có đây mà… Lẽ nào anh lắp camera trong phòng làm việc?
Nhưng cô biết rất rõ thủ đoạn cứng rắn của Cố Khiết Thần, cũng không phản bác mà ngoan ngoãn đáp: “Được, em nghỉ ngơi ngay đây”.
Hứa Tịnh Nhi tắt điện thoại, ném sang một bên, ôm máy tính về phòng ngủ, ngồi trên sô pha tiếp tục viết bản thảo.
Mới gõ được mấy chữ, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Cố Khiết Thần gọi.
Hứa Tịnh Nhi không dám không nghe máy, lập tức bấm nút nghe, mặt không đỏ tim không loạn, nói: “Cố Khiết Thần, em đã nghỉ rồi, thật đấy”.
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, gằn từng chữ: “Hứa Tịnh Nhi, hoặc là em bỏ máy tính trong tay em xuống, hoặc là để anh về”.
“…”
Nếu Cố Khiết Thần mà về thì cô đừng mong làm việc nữa.
Hứa Tịnh Nhi đầu hàng: “Anh làm việc của anh đi, em sẽ tự giác tuân thủ quy định nửa tiếng nghỉ ngơi một lần, như vậy là được rồi chứ?”.

“Tốt lắm”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn thách thức Cố Khiết Thần nữa, nếu không anh quả thực sẽ chạy về kè kè bên cạnh cô mất.

Cô đứng dậy, ra phòng khách đi lại, lấy bình tưới vòi sen tưới nước cho mấy chậu cây cô trồng.

Nghỉ ngơi kha khá rồi cô mới quay về phòng ngủ, ôm máy tính tiếp tục làm việc.
Chuông điện thoại lại réo lên.
Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng lại là lão quản gia Cố Khiết Thần, nhưng trên màn hình điện thoại lại hiển thị tên của Tiêu Thuần.
Cô thở phào, bấm nút nghe: “Thuần Thuần”.
“Tịnh Nhi, hôm nay cậu có thời gian không? Để chúc mừng cậu đã bình phục, mình mời cậu ăn cơm, mình cũng… có chuyện muốn nói với cậu”.

Chương 315:

Hứa Tịnh Nhi dưỡng bệnh gần nửa tháng, cảm thấy rất bí bách, có thể ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành, cô mong còn chẳng được.


Cô không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay, còn trêu chọc một câu: “Được thôi, người khác hẹn mình mình còn phải xem lịch, chứ cậu hẹn mình, thì lúc nào mình cũng rảnh”.


Chả mấy chốc, Hứa Tịnh Nhi nhận được tin nhắn thời gian và địa điểm Tiêu Thuần gửi đến, hẹn ăn cơm trưa ở một nhà hàng Quảng Đông, ngay gần chung cư.


Hứa Tịnh Nhi ngay lập tức cảm nhận được sự tận tâm của Tiêu Thuần, biết cô bị bệnh mới khỏi, phù hợp ăn đồ thanh đạm, cũng không muốn cô phải đi quá xa.


Thấy sắp đến giờ hẹn, Hứa Tịnh Nhi thay quần áo, cầm lấy túi xách, chào cô Lâm một tiếng rồi ra khỏi nhà.



Hứa TỊnh Nhi đến chưa được bao lâu, thì Tiêu Thuần cũng tới, giống như những lần ăn cơm cùng cô trước đó, cô ấy mang theo mấy túi đồ lớn. Lần này không chỉ là tổ yến, a giao, mà còn có các loại đồ bổ đắt tiền khác.


Tiêu Thuần đẩy hết đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, nói: “Tịnh Nhi, những cái này đều là mình bỏ tâm huyết ra chọn mua đấy, hiệu quả bồi bổ sức khỏe rất tốt, sau khi cậu về, nhất định phải ăn thường xuyên, biết chưa?”.


“…”. Hứa Tịnh Nhi lau trán: “Thuần Thuần, mấy cái lần trước cậu tặng mình, mình còn chưa ăn hết mà, cậu nghĩ mình có mấy cái miệng?”.


“Ai bảo cậu cứ làm mình lo lắng!”, Tiêu Thuần khẽ siết tay, giọng nói sụt sùi: “Hôm đó cậu ngã ngay trước mặt mình, chảy nhiều máu như vậy, suýt nữa thì mình mất cậu rồi!”.


“Tóm lại, mấy cái này cậu phải ăn hết cho mình, với cả, sau này cậu nhất định phải giữ gìn sức khỏe, không được để bị thương nữa!”.


Biết là cô ấy muốn tốt cho cô, Hứa Tịnh Nhi đành nhận lấy, cô gật đầu cười: “Được, mình biết rồi, thưa bà quản gia”.





Nhắc đến bà quản gia, cô lại nghĩ đến Cố Khiết Thần cũng vừa được thăng chức ông quản gia.


Sau chuyến thập tử nhất sinh lần này, Cố Khiết Thần đặc biệt lo lắng cho sức khỏe của cô, cho dù anh không ở nhà, cũng phải gọi điện về giám sát cô.


Trong thời gian cô dưỡng bệnh, Cố Khiết Thần lo lắng thì thôi đi, nhưng bây giờ cô sắp khỏi rồi, anh vẫn lo lắng như vậy, hơn nữa, cô cứ có cảm giác, Tiêu Thuần cũng rất lo lắng cho cô.


Cô đảo đôi mắt đen láy, hỏi như vừa thăm dò vừa nghe ngóng: “Thuần Thuần, sao cậu lại trở nên giống Cố Khiết Thần thế? Vết thương của mình sắp khỏi rồi mà, hay là… có điều gì mà mình không biết?”.


Ánh mắt của Tiêu Thuần bất giác né đi chỗ khác, rồi lại nhìn sang, cô ấy cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tịnh Nhi, gần đây cậu và anh Khiết Thần… thế nào rồi? Lần này chắc là hoạn nạn mới biết chân tình chứ?”.


Nhắc đến chuyện này, Hứa Tịnh Nhi bỗng ngây ra, cô và Cố Khiết Thần… hoạn nạn mới biết chân tình ư?


Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Mình cũng không biết có phản chân tình hay không, thời gian này Cố Khiết Thần rất tốt với mình, xin lỗi mình, còn bảo mình chờ, anh ấy sẽ cố gắng, mình không hiểu ý của anh ấy”.


“Mình vừa muốn cho cả hai một cơ hội, lại vừa không dám để bản thân đâm đầu vào một cách dễ dàng. Mình sợ đây lại là một giấc mơ có thể kết thúc bất cứ lúc nào, giống như ba năm trước vậy”.


Tiêu Thuần thấy Hứa Tịnh Nhi bình tĩnh nói ra cảm xúc của mình, nhưng có thể cảm nhận được trong sự bình tĩnh đó, ẩn chứa sự thận trọng và sợ sệt, tay của cô ấy bỗng chốc siết chặt lại.


“Không nói chuyện này nữa, Thuần Thuần, chẳng phải cậu bảo có chuyện muốn nói với mình sao? Cậu định nói gì?”.


(Lời nhắn của tác giả: Chương trước tác giả không viết cụ thể tình hình sức khỏe của Hứa Tịnh Nhi, dẫn đến nhiều bạn đọc hiểu sai, lần này tác giả xin sửa một chút, những bạn đọc rồi có thể xem lại, xin nhấn mạnh một chút, sức khỏe của Hứa Tịnh Nhi chỉ kém đi rất nhiều, vẫn có thể mang thai, nhưng đứa bé sẽ rất khó giữ)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK