Mục lục
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333:


Cố Tuyết cắn môi dưới.
Nhưng anh Khiết Thần không cho cô ta đi, chê cô ta ồn ào, gây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của chị dâu! Nói thẳng ra là không muốn cô ta đi theo làm kỳ đà cản mũi! Khiến cô ta ngày nào cũng lo lắng cho chị dâu, nhưng không thể đến thăm nom chăm sóc!
Cô ta thực sự rất muốn tố cáo anh!
Cố Tuyết hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Nhưng gặp… gặp một số chuyện, nên không có thời gian đến thăm chị.

Chị dâu, chị không trách em chứ?”.
Má ơi, ánh mắt của anh họ thật là đáng sợ, thôi thì cô ta cứ nhún nhường cho rồi, nếu không sau này sợ là cô ta còn không được phép gặp chị dâu luôn.
“Sao có thể chứ?”, Hứa Tịnh Nhi giơ tay, khẽ xoa đầu Cố Tuyết, cười nói: “Em yên tâm đi, vết thương của chị đã khỏi rồi”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Cố Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Hứa Tịnh Nhi với ánh mắt khâm phục: “Chị dâu, chị thật là dũng cảm, nếu là em, em nhìn thấy dao thôi là đã sợ đến ngất đi rồi.

Chị là thần tượng của em, sau này em cũng phải dũng cảm như chị”.

Hứa Tịnh Nhi không khỏi bị mấy lời của cô ta chọc cho bật cười.
Dũng cảm với không dũng cảm cái gì chứ… Cô không hề dũng cảm, chỉ là gặp được người có thể khiến cô trở nên dũng cảm mà thôi…

Những người khác của nhà họ Cố đều đã đến, đang ngồi ở sô pha trong phòng khách nói chuyện với ông cụ Cố.
Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đan chặt mười ngón tay vào nhau, khi anh dẫn cô bước vào, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía họ, mỗi người một vẻ mặt.
Ông cụ Cố đương nhiên là cười tươi như hoa, tuy lần này Hứa Tịnh Nhi bị thương, khiến ông ta rất đau lòng, nhưng rõ ràng Hứa Tịnh Nhi bị nguy hiểm tính mạng đã khiến Cố Khiết Thần hoàn toàn buông bỏ nút thắt trong lòng từ ba năm trước, bằng lòng đối xử tốt với cô.

Đối với Hứa Tịnh Nhi, cũng coi như trong họa có phúc.
Điều ông ta muốn nhìn thấy nhất chính là Khiết Thần và Tịnh Nhi có thể sống hạnh phúc mỹ mãn.
Ông cụ Cố vội vàng vẫy tay với Hứa Tịnh Nhi, bảo cô lại đây ngồi, sau đó quan sát thật kĩ sắc mặt của cô, nhíu mày: “Tịnh Nhi à, sau này cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.

Cháu xem mặt cháu này, không còn hồng hào như trước nữa rồi”.

Hứa Tịnh Nhi vội đáp: “Vâng thưa ông, ông đừng lo lắng nữa”.
“Còn nữa, lần sau cháu đừng như vậy, gặp chuyện nguy hiểm phải tránh thật xa, biết chưa?”.
“Vâng, cháu biết rồi”.
Lúc này ông cụ Cố mới hài lòng mỉm cười: “Ngoan lắm”.
Sau đó ông ta ngoái đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Cố Khiết Thần: “Cháu nhìn đi, đây là cháu dâu mà ông chọn đấy, có phải rất tốt không?”.
Cố Khiết Thần nhìn ông cụ Cố, gật đầu không chút do dự: “Vâng, vợ của cháu cực kỳ tốt”.
Rõ ràng là anh đang trả lời ông cụ Cố, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại có cảm giác là anh đang nói với cô… Đôi má cô không khỏi ửng đỏ.
Câu nói này của Cố Khiết Thần lại lần nữa khiến ánh mắt của những người đang có mặt phải thay đổi.
Ông cụ Cố thích Hứa Tịnh Nhi, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.

Nhưng không ngờ chưa được bao lâu, Cố Khiết Thần đã thay đổi thái độ dành cho Hứa Tịnh Nhi…
Cố Hùng và vợ mình Vinh Phương Hoa đưa mắt nhìn nhau, sau đó Cố Hùng cầm tách trà lên, uống một ngụm trà, nói: “Bác, không biết bác có còn nhớ con bé Vân Nhu không?”.
Vân Nhu.
Hai chữ ngắn ngủi này lại khiến tất cả người nhà họ Cố lần nữa thay đổi sắc mặt, còn tệ hơn vừa rồi.
Khuôn mặt tươi cười của ông cụ Cố thoắt cái sầm xuống.

Chương 334: 


Ông cụ Cố nhanh chóng lướt qua khuôn mặt không chút cảm xúc của Cố Khiết Thần, cố gắng kiềm chế bản thân, bình thản lên tiếng, không nghe ra cảm xúc gì: “Sao tự nhiên lại nhắc đến con bé vậy?”.


“Bác, bác vẫn chưa biết sao? Vân Nhu về nước rồi, mấy ngày trước cháu gặp con bé ở công ty, quả thực vô cùng xinh đẹp, đúng là có gen mỹ nhân từ bé. À đúng rồi, con bé còn giành được giải thưởng dương cầm quốc tế, bây giờ đã là anh hùng quốc dân rồi, rất được yêu thích, còn chuẩn bị lưu diễn”.


Ông cụ Cố chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Vậy sao?”.


“Vâng, Vân Nhu vẫn luôn nhớ tới tình nghĩa của nhà họ Cố chúng ta đối với con bé. Vậy nên khi biết tập đoàn Cố Thị đang tìm người đại diện mới, con bé bận trăm công nghìn việc vẫn dành chút thời gian đến ký hợp đồng với tập đoàn Cố Thị. Bác, với danh tiếng hiện giờ của Vân Nhu, nếu ký hợp đồng với con bé, sau này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho tập đoàn Cố Thị….”.


Cố Hùng nói một tràng rồi lại thở dài thườn thượt: “Chỉ có điều…”


Ông ta chuyển tầm mắt từ phía ông cụ Cố sang Cố Khiết Thần, nhíu mày vẻ không tán đồng: “Khiết Thần đã từ chối, không chút nghĩ ngợi gì”.


“Bác, chúng ta là người một nhà, cháu cũng không vòng vo làm gì. Cháu nghĩ chuyện của công ty phải công tư phân minh chứ đúng không? Nhưng chuyện người đại diện này, trước đây Khiết Thần muốn dùng người của nó, chính là cô minh tinh Tô Tử Thiến, nó tự ý quyết định, cho dù ban giám đốc có ý kiến thì cũng tôn trọng nó. Nhưng nó nói không dùng là không dùng nữa, sau đó mãi không tìm được người phù hợp. Bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một người xuất sắc mọi mặt, rất phù hợp với yêu cầu của tập đoàn Cố Thị chúng ta, thì nó lại từ chối thẳng thừng”.


“Bác, cháu không phủ nhận khả năng giỏi giang của Khiết Thần, nhưng dù sao nó vẫn còn hơi trẻ… Mang tình cảm cá nhân vào công việc, rồi đưa ra quyết sách đi trái với lợi ích của công ty, liệu có không tốt quá không?”.


“Chuyện để Vân Nhu làm người đại diện không phải là suy nghĩ của một mình cháu. Cháu đã hỏi các thành viên hội đồng quản trị khác, bọn họ đều thấy Vân Nhu rất tốt rất phù hợp, thế nên bác, bác nghĩ sao về việc… Vân Nhu làm người đại diện mới của tập đoàn Cố Thị?”.


Ông cụ Cố liền hiểu ra.





Cố Hùng nhắc đến Vân Nhu không phải là ngẫu nhiên mà là có chuẩn bị trước.


Cố Khiết Thần do một tay ông ta dạy dỗ, lại thêm biến cố năm đó của bố mẹ anh, tác phong làm việc trên thương trường của anh rất nhanh gọn quyết đoán. Cố Hùng biết rất khó thuyết phục được anh nên mới quay sang ông ta.


Sau khi rút lui khỏi thương trường, ông ta vẫn luôn tu thân dưỡng tính, tâm thái hiền hòa, dáng vẻ dễ gần, khiến bọn họ nghĩ rằng nói chuyện với ông ta sẽ dễ hơn.


Ông cụ Cố cười nhẹ: “Có thể nhìn ra được là cháu rất biết suy nghĩ cho công ty, tốt lắm, tốt lắm”.


Cố Hùng lập tức sáng mắt lên: “Đương nhiên rồi ạ, tập đoàn Cố Thị là căn cơ của chúng ta, ai cũng mong nó phát triển. Nó mà tốt thì chúng ta sẽ càng tốt hơn”.


Làm việc gì cũng phải nắm bắt thời cơ, Cố Hùng lại truy hỏi: “Bác, vậy ý của bác là bác cũng đồng ý để Vân Nhu làm người đại diện mới của tập đoàn Cố Thị sao?”.


Ông cụ Cố sở hữu nhiều cổ phần nhất, ông ta đồng ý thì tức là phương án này được thông qua. Cho dù là Cố Khiết Thần cũng không thể phản đối.


Cũng giống như trước kia ông cụ Cố bắt Cố Khiết Thần cưới Hứa Tịnh Nhi, dù anh không muốn nhưng chẳng phải vẫn cưới sao?


Cố Hùng nghĩ vậy, ánh mắt thầm vui mừng, thắng lợi ngay trước mắt rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK