Mục lục
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195:


Có điều!
Hứa Tịnh Nhi mím môi, trợn mắt nhìn chăm chăm Khiết Thần: “Có điều làm sao?”
Khiết Thần nhìn lướt cơ thể cô, sau đó cười và gõ nhẹ lên bàn: “Tối nay tôi cũng cần một người phụ nữ đi cùng”.
Đi cùng sao?
Hứa Tịnh Nhi giật mình bởi những từ này.
Cô đúng là muốn tới buổi tiệc tất niên.

Dù phải đóng giả là nhân viên phục vụ cũng được.

Cô chỉ cần có thể vào trong là được.

Từ đầu tới cuối, cô không hề nghĩ tới việc sẽ xuất hiện trong thân phận người đi cùng anh.

Bởi vì cô biết, Khiết Thần không thiếu phụ nữ.
Vậy mà giờ anh lại nói là anh cần người đi cùng.

Người này không phải mặc định sẽ là Tô Tử Thiến sao? Do cô ta không rảnh hay là do…giữa họ xảy ra mâu thuẫn?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu nhưng Tịnh Nhi lập tức lựa chọn bỏ qua.
Cô không hề muốn biết những sự việc liên quan tới Tô Tử Thiến, càng không muốn biết những chuyện giữa cô ta và Khiết Thần.
Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày, hỏi: “Còn lựa chọn thứ hai không?”
“Có”, Khiết Thần trả lời vô cùng dứt khoát: “Cô có thể lựa chọn không đi!”
Không đi sao? Dựa vào cái gì chứ? Tối qua cô đã hi sinh như vậy rồi cơ mà!
Hứa Tịnh Nhi tức giận nói: “Đi, tôi nhất định phải đi”.

“Tùy cô”.
Khiết Thần đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tay, tiếp tục nói: “Buổi chiều sẽ có người tới đón cô, chuẩn bị cho tốt nhé.

Buổi tối đừng để tôi mất mặt đấy”.
Hứa Tịnh Nhi cười rạng rỡ: “Đương nhiên”.
Đợi Khiết Thần quay lưng đi, Hứa Tịnh Nhi bèn nhe răng, lè lưỡi với anh.

Cô Lâm ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì nhẹ lòng.

Cái gia đình nhỏ này càng lúc càng có không khí lại rồi.
Hình như Khiết Thần có việc bận nên không ở nhà lâu.

Anh thay đồ rồi đi ra ngoài.

Hứa Tịnh Nhi ngồi ăn cơm.

Cô đói tới mức bụng kêu lục cục cả.
Bộ dạng ăn như chết đói của cô khiến cô Lâm cười đầy mập mờ: “Thiếu phu nhân, tôi nói không sai mà? Đàn ông lúc ở trên giường là dễ nghe lời nhất”.
Hứa Tịnh Nhi đang uống canh, suýt nữa thì bị sặc.

Mặt cô đỏ ửng, cô ôm mặt, bỏ chạy.
Ăn no xong, Hứa Tịnh Nhi sợ tối không có tinh thần nên lại lên giường ngủ thêm một giấc cho tới khi cô Lâm gọi cô nói rằng có người tới đón.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng ngồi dậy, rửa mặt cho tỉnh táo.

Lúc bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy trợ lý Lâm đang đứng đợi cô.
Cô vội vàng cười và chào hỏi: “Chào anh, trợ lý Lâm”.
Không biết tại sao mà trợ lý Lâm lại run rẩy, sợ hãi tới mức rụt cổ lại.

Sau đó anh ta cúi xuống, chỉ đưa ra tư thế mời cô.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy không thoải mái.

Cô cười đáng sợ đến như vậy sao? Cô cảm thấy mình cười ngọt ngào lắm mà.

Trợ lý Lâm lái xe đưa cô tới phòng tạo hình tư nhân.

Đây là nơi cực kỳ nổi tiếng trong giới.

Thầy Tony có tay nghề cực giỏi và được rất nhiều cô gái nổi tiếng yêu thích.
Hơn nữa, không phải cứ có tiền là được thầy Tony đích thân tạo hình, cần phải có quyền thế, danh vọng mới có thể mời được thầy ra tay.
Trợ lý Lâm đưa cô tới trước mặt thầy Tony, sau đó anh ta đi ra ngoài.
Thầy Tony trước giờ vốn vô cùng kiêu ngạo thì giờ lại vô cùng khách sáo.

Thầy Tony hét lên: “Cô Hứa”, sau đó cùng với trợ lý của mình tạo hình cho cô.
Không thể phủ nhận thận thầy Tony rất có năng lực.

Hứa Tịnh Nhi vốn đã xinh đẹp nhưng thầy vẫn có thể dùng những ký thuật hóa trang khiến cho ưu điểm của cô càng được nhấn mạnh hơn.

Giúp cô đẹp tới mức không tỳ vết.
Sau đó, Hứa Tịnh Nhi thay sang một bộ trang phục đã được chuẩn bị trước.

Lúc cô kéo rèm bước ra, nhìn thấy chính mình trong gương thì cũng không khỏi giật mình.
Thế nhưng…

Chương 196:

Điều khiến cô càng kinh ngạc hơn chính là người đàn ông bước ra khi bức rèm bên cạnh được kéo lên.


Bộ vest ôm lấy cơ thể người đàn ông với khuôn mặt khôi ngô. Màu đen của trang phục càng khiến khuôn mặt của anh toát lên khí chất bất phàm, khiến người khác có cảm giác “ước gì đây là của mìn””


Khiết Thần vừa đóng cúc tay áo vừa bước về phía cô. Hứa Tịnh Nhi bị đứng hình trước vẻ đẹp đó. Cô cứ nhìn anh chăm chăm, đến mức khi anh đã đứng ngay trước mặt cô mà cô vẫn không có phản ứng gì.


Khiết Thần cúi đầu, nhìn xuống khuôn mặt cô và nhếch miệng cười. Giọng anh trầm trầm, mang chút chế nhạo: “Đẹp không?”


Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ngô gật đầu.


Khiết Thần cười hài lòng. Anh đặt cà vạt vào tay cô: “Thắt cho tôi”.


Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng phản ứng lại. Cô cảm thấy hơi ái ngại cho việc mất kiểm soát của mình. Cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, sau đó nhận lấy cà vạt, thắt cho anh một cách vô tình.


Cô chỉ là một người thiếu tình cảm chứ tuyệt đối không thể nào bị hấp dẫn bởi một người đàn ông đáng chết như thế này được.


Khiết Thần nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của Hứa Tịnh Nhi. Bộ lễ phục vai trần để lộ ra xương quai xanh và nước da trắng nõn nà.


Anh búng tay. Thầy Tony lập tức bước vào. Anh hạ lệnh: “Đeo cho cô ấy thêm sợi dây chuyền cùng với một chiếc áo choàng”.


Hứa Tịnh Nhi chau mày. Cô cảm thấy tạo hình như này hoàn hảo rồi mà. Dây chuyền thì cũng thôi, tại sao lại phải thêm áo choàng? Cô có thể từ chối không?


Chiếc xe chạy vào khuôn viên nhà họ Cố.


Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước xuống. Anh lướt nhìn cô, sau đó đưa tay ra trước mặt. Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, vòng tay qua cánh tay anh. Hai người bước trên thảm đỏ đi vào.


Khoảnh khắc cả hai bước vào đại sảnh, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía họ.





Không ai ngờ, hôm nay người phụ nữ đi cùng Khiết Thần không phải là Tô Tử Thiến. Không phải cô ta thì cũng thôi…tại sao lại là vợ chưa cướin trước kia của anh – Hứa Tịnh Nhi chứ?


Hứa Tịnh Nhi về nước lâu như vậy rồi nhưng cũng không nghe thấy tin tức hai người qua lại mà…Lẽ nào hai người đã dần hàn gắn lại rồi sao?


Hôm nay Từ Soái là bạn đi cùng của Tiêu Thuần. Là bạn đi cùng nên đương nhiên anh ta lái xe tới đón Tiêu Thuần.


Không may, trên đường lại bị tắc xe. Lúc tắc xe, điện thoại của anh như muốn phát nổ. Vô số tin tức của bạn bè trong giới nhắn đến, mà tất cả đều hỏi cùng một câu, đó là mối quan hệ giữa Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi là như nào?


Từ Soái không hề trả lời, anh ta vứt điện thoại qua một bên, nhìn Tiêu Thuần: “Người phụ nữ hôm nay đi cùng Khiết Thần là Hứa Tịnh Nhi”.


Tiêu Thuần tỏ ra vô cùng thản nhiên, không hề cảm thấy kỳ lạ. Cô không hề tỏ vẻ gì, chỉ nhếch miệng hờ hững đáp lại: “Vậy sao?”


Thấy vậy, Từ Soái nhướn mày: “Xem ra, cô đã biết trước rồi nhỉ”.


Tiêu Thuần im lặng.


Từ Soái cũng không nói gì.


Nửa tiếng sau, Tiêu Thuần khoác tay Từ Soái bước vào. Lúc ở cửa ra vào, cô ấy nhìn thấy một bóng hình quen thuộc – Tô Tử Thiến.


Tô Tử Thiến trang điểm rất xinh đẹp, chỉ có điều lúc này trông cô ta vô cùng chật vật.


Bởi vì cô ta không có thư mời, bị chặn ngoài cửa. Cô ta thuyết phục bọn họ nhưng không có tác dụng. Cuối cùng cô ta tức giận nói: “Tôi và Khiết Thần là mối quan hệ gì mà các người còn không rõ sao? Trước đây hàng năm tôi đều là bạn đi cùng anh ấy. Tôi khuyên các người tốt nhất để tôi vào, nếu không các người không gánh nổi hậu quả đâu!”


Từ Soái liếc nhìn nhưng không có hứng thú. Anh ta cất bước đi vào trong. Tiêu Thuần đột nhiên buông tay anh ta ra, đi tới trước mặt Tô Tử Thiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK