Mục lục
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 267:


Tiêu Thuần khẽ hất cằm, nói bằng giọng đầy kiêu ngạo: “Là tôi!”
Đôi mắt cô nhìn trực diện vào đôi mắt đen láy của Khiết Thần, không hề né tránh.

Cô ấy lặp lại: “Người Hứa Tịnh Nhi thích nhất là tôi!”
Trợ lý Lâm đang vui mừng bỗng nghe thấy câu nói này thì không kịp cả dừng bút.

Một vệt mực dài quẹt ngang khiến tờ giấy rách ra.
Ôi mẹ ơi! Câu này anh ta có nên ghi ra hay không?
Anh ta khẽ khàng liếc nhìn khuôn mặt vô tình của sếp tổng và có thể cảm nhận được đằng sau vẻ bình tĩnh kia là cơn sóng đang trỗi dậy trong lòng.
Mặc dù Tiêu Thuần là con gái nhưng với tính cách bá đạo như Cố tổng thì anh cũng không cho phép vị trí đầu tiên trong lòng thiếu phu nhân là người khác chứ không phải anh.

Dù có là con gái cũng không được.
Một giây sau, trợ lý Lâm quyết định bỏ qua câu nói đó, không ghi lại.
Khiết Thần nhìn Tiêu Thuần bằng ánh mắt lạnh như băng.

Anh nhếch miệng, giọng nói vô cùng thản nhiên, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả Tiêu Thuần: “Sau này sẽ không phải nữa”.
Dứt lời, anh không nhìn cô nữa mà quay qua trợ lý Lâm: “Ghi chép xong chưa?”
Trợ lý Lâm lập tức đáp lại: “Xong rồi ạ! Không thiếu một chữ, vô cùng rõ ràng!”
Khiết Thần gật đầu, đứng dậy, uể oải nhả ra hai từ: “Đi thôi”.
Ạch…Cơm chưa ăn được mấy miếng mà đã đi rồi sao?

Trợ lý Lâm suy nghĩ, thấy Cố tổng rời đi không chút do dự thì anh ta cũng không dám ở lại, bèn chào tạm biệt Tiêu Thuần và vội vàng đuổi theo.
Tiêu Thuần đứng trân trân nhìn Khiết Thần rời đi.

Cô ấy không gọi anh, bởi vì cô ấy biết mình không làm được…
Cho tới khi bóng dáng người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt, cô gái mới hét vào không khí: “Khiết Thần đừng đi!”
Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh tới mức khiến người ta khó thở.

Tiêu Thuần nhìn bàn đầy thức ăn, những món ăn chưa từng động đũa và bật cười.
Cô ấy cười, nhưng nước mắt thì rơi xuống.
Dù là một bữa cơm mà anh cũng không muốn ăn cùng cô.
Thật lãng phí! Anh không ăn thì cô ăn.

Cô sẽ ăn hết, ăn sạch.
Tiêu Thuần cầm đũa, gặp thức ăn nhét vào miệng mình.

Cô ăn thục mạng, ăn tới mức không kịp nuốt.

Thức ăn mắc nghẹn trong họng tới mức khó thở.

Sau đó cô uống rượu, muốn nuốt trôi đống thức ăn.
Ăn quá nhanh khiến cô không nuốt nổi, cuối cùng buồn nôn.

Tiêu Thuần lao ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh, sà xuống bồn cầu và nôn ra hết.
Cô ấy đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương.

Trông cô thật chật vật.

Lớp hóa trang hoàn hảo đã trôi hết, mắt cô đỏ hoe, trông thật buồn cười.
Lời nói của Khiết Thần văng vẳng bên tai cô.

Anh nói, sau này không phải nữa rồi.
Buổi tối hôm nay, những lời cô nói với Khiết Thần đều là thật, chỉ duy có một câu là giả.
Người mà Hứa Tịnh Nhi thích nhất nhất không phải là cô ấy mà là Khiết Thần.

Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và cả sau này có lẽ cũng vậy…
Trợ lý Lâm lái xe trở về chung cư.
Trên đường về, sếp tổng luôn tỏ ra trầm mặc.

Cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Thế là trợ lý Lâm cũng không dám làm phiền.

Anh ta cứ im lặng đợi chỉ thị của Khiết Thần.
Khoảng một phút sau, cuối cùng Khiết Thần cũng ngước mắt, liếc nhìn trợ lý Lâm và lên tiếng: “Tất cả những gì anh ghi chép, bán hết đi, lấy những thông tin tốt nhất nhé”.
Trợ lý Lâm sững sờ, sau đó hỏi một câu: “Tất cả sao?”
Anh ta đã ghi chép tới ba trang lận đấy!

Chương 268:


“Có vấn đề gì không?”


Ánh mắt lạnh hun hút như gió heo may của sếp tổng khiến trợ lý Lâm ớn lạnh sống lưng. Anh ta lập tức lấp liếp: “Không có vấn đề gì, tôi lập tức đi sắp xếp!”


Tổng tài bá đạo nịnh vợ là như thế. Một trợ lý nhỏ nhoi như anh ta sao có thể cảm nhận được niềm vui của những người không thiếu tiền chứ. Anh ta chỉ biết âm thầm cảm thấy chua xót mà thôi.


Lúc Khiết Thần trở về chung cư thì đã là hơn chín giờ.


Anh đổi giày bước vào. Nhiệm vụ đầu tiên vẫn là tìm kiếm bóng dáng Hứa Tịnh Nhi. Thói quen này không biết đã hình thành từ khi nào.


Giờ này rồi, một là Hứa Tịnh Nhi ở trong phòng khách, hoặc là trong phòng ngủ. Vậy mà hôm nay cô ấy…lại ở phòng ăn và đang ăn cơm.


Sao giờ cô ấy mới ăn cơm vậy?


Cô Lâm bước tới gọi cậu chủ. Nhưng Khiết Thần đang dồn toàn bộ sự tập trung vào Hứa Tịnh Nhi. Anh không đáp lại. Cô Lâm nhìn theo hướng anh đang nhìn, dường như hiểu được anh đang nghĩ gì bèn bật cười và nói: “Thiếu phu nhân làm việc muộn quá, vừa mới viết xong nên giờ mới ăn cơm tối”.


Cô Lâm dừng lại rồi lại nói: “Cậu chủ chắc ăn cơm rồi phải không?”


Khiết Thần quay qua nhìn cô Lâm: “Vẫn chưa”





“Hả?”


Khi cô Lâm đang kinh ngạc thì Khiết Thần đã sải bước đi về phía phòng ăn. Cô ấy ngây người mấy giây mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Cậu chủ, vậy để tôi đi làm thêm vài món”.


Khiết Thần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Anh thản nhiên nói: “Không cần đâu, chỗ này là đủ rồi”.


Chỗ này sao?


Cô Lâm nhìn thức ăn trên bàn, do cô ấy tưởng Khiết Thần không về nên chỉ làm có ba món cùng một món canh. Hơn nữa cô ấy nấu cũng không nhiều và thiếu phu nhân cũng ăn gần hết, số còn lại sao đủ để cậu chủ ăn chứ? Huống hồ, cậu ấy không để ý tới việc ăn lại đồ thừa của thiếu phu nhân sao?


Cô Lâm vừa suy nghĩ vừa đi lấy bát đũa cho Khiết Thần. Cô ấy đặt trước mặt anh.


Một giây sau cô ấy nhìn thấy cậu chủ cầm đĩa lên, thản nhiên ăn thức ăn còn lại trong đĩa, không hề tỏ ra chê bai, cứ thế ăn hết.


Đây…đây là cậu chủ từ nhỏ luôn kén ăn sao?


Hay đây là người khác mang bộ mặt của cậu chủ vậy?


Hứa Tịnh Nhi vội hoàn thành cho xong phần tin buổi chiều, bận tới giờ mới có thời giờ ăn cơm. Bụng cô kêu lục cục, cô vốn đang ăn uống ngon lành, kết quả đột nhiên Khiết Thần ngồi xuống gắp mất thức ăn của cô.


Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt nhìn số thức ăn thuộc về mình cứ thế bị Khiết Thần ăn hết miếng này tới miếng khác. Ôi đau lòng quá đi!





Cái ông Khiết Thần khốn khiếp này!


Anh ấy muốn ăn thì bảo cô Lâm nấu đi chứ, sao lại giành ăn của cô? Giờ đến cơm cũng không muốn cho cô ăn no nữa phải không?


Không được rồi, đồ ăn ngon ngay trước mặt, dù có phải là Khiết Thần hay không thì cô cũng không thể nhường được.


Ai ra tay trước thì là kẻ mạnh, kẻ còn lại phải chịu vác cái bụng trống không. Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy miếng thịt kho cuối cùng còn sót lại thì hùng hục nhắm thẳng mục tiêu, kẹp chặt miếng thịt.


Nhưng không ngờ đũa của Khiết Thần cũng cùng lúc ghì xuống ngay miếng thịt đó.


Hứa Tịnh Nhi đanh mắt, ghìm chặt đũa của mình, ra sức vùng ra.


“Em gắp trước mà!”


Hứa Tịnh Nhi nhìn cô, nhìn thấy vẻ thèm thuồng miếng thịt hiện ra trong đôi mắt cô, nhất quyết phải có bằng được thì anh bất giác buông nhẹ đũa.


Hứa Tịnh Nhi chớp lấy thời cơ nhét ngay miếng thịt vào miệng. Sau khi ăn xong, cô đắc ý nhướn mày với Khiết Thần: “Ngon tuyệt!”


Đôi mắt Khiết Thần ánh lên vẻ âm u.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK