Mục lục
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 273:


Một nụ hôn rơi vào môi Hứa Tịnh Nhi không có dấu hiệu báo trước.

Cố Khiết Thần không như chuồn chuồn lướt nước giống Hứa Tịnh Nhi, mà hôn sâu mười mấy giây mới rời khỏi môi cô.

Đầu óc Hứa Tịnh Nhi trống rỗng, đờ đẫn một lúc mới tỉnh táo lại.

Sau đó, nhìn thấy ánh mắt mờ ám của ông cụ Cố, gò má cô bỗng chốc nóng bừng lên.

Lần này cô thẹn thùng thật, cụp mắt xuống, không dám nhìn ông cụ Cố và trợ lý Lâm nữa.

Cố Khiết Thần nhìn dáng vẻ này của Hứa Tịnh Nhi, khóe môi nhếch lên, lại cố ý ghé lại vành tai cô, giọng nói khàn khàn mê hoặc chậm rãi vang lên: “Chúc mừng năm mới!”.

Anh dựa sát vào cô, lúc anh nói, đôi môi ấm nóng thỉnh thoảng lại chạm vào tai cô, sau đó, tai cô cũng đỏ bừng lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi ngại đến mức muốn đào cái lỗ để chui xuống thì có khách.

Một ông cụ trạc tuổi với ông cụ Cố, dẫn theo hai bé trai giống hệt nhau bước vào, từ xa đã nói với ông cụ Cố: “Ông Cố, chúc mừng năm mới!”.


“Ông Tần?”.

Ông cụ Cố lập tức vui mừng đứng dậy, chống gậy ra đón, hai ông lão ôm chầm lấy nhau.

Sau khi ngồi xuống, người giúp việc mang trà và bánh lên, Cố Khiết Thần nhẹ giọng hỏi thăm: “Ông Tần, đã lâu không gặp ạ”.

“Đây là Khiết Thần hả?”, ông cụ Tần đánh giá Cố Khiết Thần một lượt, cười nói: “Năm đó lúc ông gặp cháu, cháu còn nhỏ như thế này, bây giờ đã cao lớn, trở thành đàn ông rồi”.

Ông cụ Tần và ông cụ Cố là bạn thân chí cốt, nhưng ông cụ Tần đã di dân từ lâu, vẫn luôn ở nước ngoài, đã mười mấy năm nay không gặp ông cụ Cố.

Ông ấy vỗ vai Cố Khiết Thần: “Lại còn là một người đàn ông giỏi giang, tốt lắm, tốt lắm!”.

Sau đó lại nhìn về phía ông cụ Cố: “Ông Cố, thừa hưởng tất cả gen tốt của ông rồi”.

Ông cụ Cố vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng vẫn ra vẻ khiêm tốn nói: “Nó bằng được một phần mười của tôi là tôi cảm tạ trời đất rồi”.

Ông cụ Tần không chút khách khí vạch trần: “Thôi đi, nghĩ một đằng nói một nẻo, đừng tưởng tôi không nhìn thấy ông cười đến mức nếp nhăn hiện hết lên kia kìa”.

Sau đó, ông ấy nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi đang ngồi cạnh Cố Khiết Thần: “Đây là…”
Ông cụ Cố chưa kịp lên tiếng, Cố Khiết Thần đã đáp: “Vợ cháu ạ”.

Trái tim Hứa Tịnh Nhi đập thình thịch.

Cố Khiết Thần từng nói không được nói với ai mối quan hệ giữa anh và cô, thế nên chỉ có người nhà họ Cố và Từ Soái biết, vậy mà anh… lại nói ra?
Ông cụ Cố bị chậm một bước, cười tít mắt bổ sung thêm: “Ông Tần, đây là cháu dâu tôi chọn đấy, xinh không?”.

Cố Khiết Thần âm trầm liếc ông nội nhà mình một cái.

Ông cụ Tần gật đầu: “Đúng là xinh đẹp”.

Hứa Tịnh Nhi vội vàng nói: “Cháu cảm ơn ông Tần, ông cũng rất ngầu!”.

“Ha ha, cái miệng cũng ngọt nữa”, ông cụ Tần rất vui: “Ông Cố, đứa cháu dâu này đúng là không tệ chút nào!”.

Lần này ông cụ Cố lại càng kiêu ngạo, không chút khiêm tốn: “Đương nhiên rồi, Tịnh Nhi của tôi là tốt nhất!”.

Cố Khiết Thần lại càng âm trầm liếc nhìn ông nội nhà mình cái nữa.

Ông cụ Cố coi như không thấy, anh ít nói không khoe vợ mình, lại còn không cho ông ta khoe sao? Nếu như ông ta trẻ lại mấy chục tuổi, ông ta sẽ lấy luôn Tịnh Nhi, còn đến lượt Cố Khiết Thần sao?

Chương 274:


Ông cụ Cố nhìn hai cậu bé ngồi hai bên ông cụ Tần, lên tiếng: “Hai đứa bé này là… chắt của ông sao?”.


Khuôn mặt của ông cụ Tần cũng nở nụ cười kiêu ngạo: “Phải, thằng cháu tôi không được tài giỏi như Khiết Thần, cống hiến duy nhất là sinh được hai thằng nhóc thông minh lanh lợi này, lại còn là sinh đôi!”.


Ông ấy nói với chắt của mình: “A Đại, A Nhị, chào đi!”.


A Đại và A Nhị ngoan ngoãn nói: “Con chào cụ Cố, chào chú, chào cô, năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc!”.


Giọng nói non nớt, lại thêm bộ quần áo đỏ rực, mặt mũi giống hệt nhau, ai nhìn cũng phải thích.


Ông cụ Cố ơi một tiếng, nói với hai đứa bé: “Lại đây cụ ôm nào”.


Hai đứa bé cũng không thấy lạ, A Nhị bước về phía ông cụ Cố, A Đại thì rẽ đến trước mặt Cố Khiết Thần, trèo luôn lên chân anh, dường như muốn ngồi đùi anh.


Hứa Tịnh Nhi thấy thế, trái tim lỡ mất một nhịp, chỉ sợ Cố Khiết Thần không thoải mái lại ném cậu bé xuống.


Quả nhiên, cô nhìn thấy Cố Khiết Thần giơ tay ôm cậu bé, trái tim cô bỗng thót lên, nhưng ngay sau đó lại thấy anh đặt cậu bé ngồi vững vàng trên đùi mình.


Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.


Cố Khiết Thần còn có mặt hiền hòa dễ gần như vậy sao? Không phải là ảo giác của cô đấy chứ?


Ông cụ Cố ôm A Nhị trêu đùa một lát, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng chảy nước miếng. Người ta có cháu, ông ta cũng có cháu, tại sao cháu người ta đã sinh hai đứa con rồi, mà cháu nhà mình còn chưa làm gì được vợ chứ?


Tiền kiếm được nhiều cũng có ích gì? Đầu óc thông minh cũng có ích gì?


A Đại ngồi trong lòng Cố Khiết Thần chơi một lát, lại nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, giơ bàn tay nhỏ bé ra nói với cô: “Cô ơi, bế bế!”.


Hứa Tịnh Nhi đã muốn bế từ lâu rồi, chìa tay ra không chút nghĩ ngợi, bế cậu bé từ lòng Cố Khiết Thần sang lòng mình. A Nhị thấy anh trai được cô xinh đẹp bế, cũng không chịu kém cạnh chạy sang: “Cô ơi, cháu cũng muốn bế!”.





Hứa Tịnh Nhi không từ chối ai, chìa tay còn lại ra bế cậu bé.


Bọn trẻ không có chỗ ngồi, Hứa Tịnh Nhi liền đứng dậy, mỗi tay dắt một đứa, ra ngoài sân chơi.


Ánh mắt Cố Khiết Thần dõi theo cô, nhìn bóng dáng cô dắt theo đứa bé, ánh mắt đầy dịu dàng…


Ăn xong bữa cơm mừng năm mới, ông cụ Tần dẫn hai chắt về, ông cụ Cố lưu luyến không rời ra tiễn bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn Cố Khiết Thần ở bên cạnh, nói đầy oán trách: “Ông muốn biết, trước khi ông vào quan tài, liệu có hy vọng được nhìn thấy chắt nội không?”.Cố tổng lại phát điên rồi


Cố Khiết Thần mím môi, câu trả lời trước sau như một: “Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi”.


Ông cụ Cố hừ một tiếng, bỗng nhớ ra gì đó, lại nói: “Khiết Thần, đừng nói ông không dạy cháu, cháu có biết cách duy trì hôn nhân tốt nhất là gì không? Là đứa con!”.


“Vừa nãy ông Tần cũng nói với ông, cháu trai và cháu dâu ông ấy lúc mới cưới nhau cũng cãi vã suốt ngày, không sống yên ổn ngày nào. Cuối cùng, hai đứa con vừa ra đời, bây giờ không biết hai đứa nó hạnh phúc mỹ mãn đến mức nào”.



Hôm nay qua đêm ở nhà tổ nhà họ Cố.


Hứa Tịnh Nhi tắm xong liền chui vào chăn, nhắm mắt lại. Hôm nay cô bị Cố Khiết Thần làm cho kinh ngạc quá nhiều, đầu óc có chút hỗn loạn, không dám đối mặt với anh.


Cố Khiết Thần tắm xong đi ra, nhìn lướt qua Hứa Tịnh Nhi, bước đến bên giường, nằm xuống.


Đèn tắt, phòng ngủ trở nên yên tĩnh.


Hứa Tịnh Nhi thầm thở phào, lúc chuẩn bị vào giấc ngủ thì bỗng cảm thấy Cố Khiết Thần lật người, đè luôn lên người cô.


Trong bóng tối mà cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm khuôn mặt mình, sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, chúng ta sinh con đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK