• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, khi Đổng gia tẩu tử giặt quần áo, nàng ấy lấy chày gỗ ra sức đánh mạnh từng cái một, như thể coi bộ quần áo này là đầu của Trình Gia Hưng. Lúc tức nghẹn họng nàng ấy nói không ra lời, chờ đến khi phát tiết xong mới cùng các tẩu tử khác châm chọc nói, nói rằng Trình Gia Phú con còn nhỏ, Trình Gia Quý lúc này còn chưa có sinh con, Trình Gia Vượng cũng chưa có thành thân, chờ qua mấy năm nữa huynh đệ còn có thể đoàn kết được không? Đến lúc đó còn không chê đến chết Trình Gia Hưng sao?.

“Ngươi nói hắn trừ bỏ có chút vẻ ngoài đẹp trai thì còn có cái gì tốt đâu? Gia đình nhà vợ chỉ mới khen ngoại hình, là đàn ông còn phải nhìn vào năng lực, còn hắn là cái loại ngủ đến mặt trời lên cao cháy mông mới thức dậy, ăn cơm xong liền đi ra ngoài chơi, một tháng ba mươi ngày thì có ít nhất mười lăm ngày không xuống ruộng đất, ai lấy hắn đúng là tổ tiên tám đời chưa có tích đức!”

“Người lười biếng này thật xứng đôi với con cọp cái ử đối diện sông, hai người ở cùng nhau thì đừng có đi gậy hoạ cho người khác! Ta muốn nhìn xem huynh đệ hắn có thể chịu đựng hắn ta được bao lâu, cho dù Trình Gia Phú, và Trình Gia Quý có thể nhẫn nhịn được, nhưng Lưu thị với Chu thị có thể đồng ý sao?”.

“…………”

Bên cạnh cũng chưa ai nói tốt xấu ai, tất cả đều đang nghe tẩu tử Đổng gia mắng người,  chờ đến khi nàng nguôi giận rồi mới có người đến khuyên bảo nàng bình tĩnh lại.

“Ngươi làm vợ rồi thì cũng biết, đàn ông rất sĩ diện, đóng cửa lại mới biết được rằng có quan tâm đến ngươi hay không, đi ra ngoài đâu ai chịu được khi nghe người khác dẫm lên vợ của mình nói chuyện chứ?”.

“Trở về đừng có cáu kỉnh với Đại Lực, nếu thật sự nháo lên làm ầm ĩ, thì không phải là để cho Trình Gia Hưng chê cười sao?”.

Mấy người tẩu tử khuyên bảo mãi miễn cưỡng được người, để vợ chồng Đồng gia về không ầm ĩ với nhau, nhưng tẩu tử Đổng gia cũng tức giận nóng nảy mất hai ngày, còn đầu sỏ gây tội là Trình Gia Hưng lại không có thời gian rảnh để ý đến nàng, hắn một lòng một dạ nhớ thương đến cây anh đào dại ở trên Tiểu Vân Lĩnh. Sau đó hắn chạy đi tới vài lần, nhưng quả anh đào trên cây đó vẫn chưa chín, may mắn hắn phát hiện tìm thấy thêm hai cây nữa ở cách đó không xa. 

Trên núi cây anh đào dại không có bao nhiêu quả, ước chừng hái cả cây cũng chỉ có năm sáu cân, rồi lại còn muốn cất giữ lại một bát, nên kỳ thật cũng không có gì để bán.

Có ba cây thì tốt hơn nhiều, ít nhất gom chúng lại có thể chứa đầy một cái sọt. Mà anh đào lại được giá, có thể bán ra được nửa lượng bạc.

Trong lòng Trình Gia Hưng bàn tính nhỏ đang đánh lên vang bạch bạch bạch, hắn là nhớ thương nửa lượng bạc đó, nên mấy ngày hôn nay không có xuống đất, những việc khác cũng ném ra sau đầu, liền cầm cái gậy tre chạy lên núi, cẩn thận nhìn chằm chằm để không cho con chim dã tước ăn lấy quả của mình.

Chờ đến khi quả anh đào chín, hắn hái xuống nếm thử, vị ngọt, vị chua vừa phải, nên Trình Gia Hưng lập tức lên tinh thần, hắn dùng cả nửa ngày mới hái xong được ba cây, cõng một sọt đầy xuống núi, sau khi đi xuống cũng không về nhà, sợ vào sân sẽ phải phân chia cho người khác, nên hắn vòng đi bộ trực tiếp lên trấn, cũng không đi bán rao ở chợ, mà hắn đi đến đến các gia đình giàu có trên trấn, rồi hỏi người gác cổng có thu mua không.

Người có tiền thích ăn thứ hiếm lạ, mà quả anh đào này lại là vật hiếm, rất ít có người bán. Trình Gia Hưng đưa cho người nọ nhìn một chút, quả thực là mới mẻ, tươi ngon, một sọt đỏ rực này trông rất là vui.

Người gác cổng nhìn nếm thử, thất khá ngon nên bào Trình Gia đợi một lúc, để hắn đi vào hỏi đại quản gia.

Quản gia lúc này vừa vặn không bận, nghe nói có người xách sọt anh đào đến bán trước cửa nhà mình nên liền đi nhìn xem. Rồi sau đó là nhìn, ăn thử, và quyết định mua nó. Trước sau chưa đến một khắc, cũng chưa có cân,Trình Gia Hưng chỉ lấy lại tầm khoảng một cái bát, bỏ vào trong chiếc túi nhỏ, nói rằng đưa về cho cô vợ nhỏ của mình ở nhà nếm thử,  rồi mang cả cái sọt anh đào đều bán cho nhà người ta

Quả anh đào này nếu cầm đi rao ở chợ bán, giá tốt lắm cũng chỉ được nửa lượng bạc, rồi còn chọn lên chọn xuống, trả treo giảm giá nữa. Vì thế hắn liền đi đến ngôi nhà giàu trên trấn bán, đại quản sự chờ tẩy rửa sạch sẽ rồi mang lên cho lão thái thái, may mắn là lão thái thái thích nên tuỳ tiện ném cho hắn một hai thỏi bạc nhỏ. Trình Gia Hưng vui vẻ rạo rực trong người, nói cảm ơn xong rời đi.

Hai lượng bạc nhìn không nhiều lắm, nhưng bây giờ giá thịt heo béo chỉ có mười mấy văn một cân, còn hắn chỉ có một cái sọt này, cũng tìm được người bán với giá cao trên trời.

Lúc hắn đi cõng sọt vác trên lưng sợ anh đào trong đó bị hỏng cho nên đi rất chậm, còn vòng từ đường xa, vì thế cũng mất khá nhiều thời gian, mà bây giờ đã bán được quả rồi, nhìn lên sắc trời đã không còn sớm, Trình Gia Hưng liền vội vã chạy về nhà, lại nghĩ đến tìm chỗ cất bạc, hắn đổi hai lượng thỏi bạc thành bốn viên bạc vụn nhỏ, sau đó cất giấu hai viên thỏi bạc chờ sau khi thành thân thì lấy ra làm vốn, còn hai viên thỏi bạc nhỏ sẽ giao cho nương hắn.

Hoàng thị nhìn trời đã tối đen mà chưa thấy bóng dáng con trai thứ ba trở về, còn nghĩ rằng sáng sớm đi ra ngoài chơi, trưa cũng không trở về ăn cơm, chắc là lại sang nhà vợ bên kia sông, vì thế cứ nói mãi, thì thấy Trình Gia Hưng từ hướng ngược lại đi đến đây.

“Nói đi, ngày hôm nay con đi làm gì? Giữa trưa ta có để lại mấy cái bánh bột ngô cho con, chờ mãi cũng không thấy trở về nhà ăn cơm, hay là sang Hà gia đối diện ăn cơm? Mà sao lại đi hướng đường này?”.

Trình Gia Hưng nói hắn không đi Hà gia.

Hoàng thị nhìn vài chiếc túi vải nhỏ bên tay trái của hắn đang cầm, hỏi đó là cái gì?.

“Cái này nha…….” Trình Gia Hưng như hiến dâng vật quý hiếm lên cho lão nương nhà mình xem, Hoàng thị nhận ra đó là anh đào dại, hỏi hắn lấy ở đâu ra? Là tính toán mang đi đưa cho vợ nhỏ hả?.

“Không phải là lấy ở đâu, mà con hái ở trên núi đó”.

“Mà này, giờ ta mới nhớ, sáng nay con còn mang sọt trên lưng đi ra ngoài, sọt đâu rồi?”.

“Con bán rồi”. Trình Gia Hưng nói xong lấy ra hai viên bạc vụn nhỏ đưa cho nương nàng, Hoảng thị bị sốc, sau đó phản ứng lại, mới hỏi hắn sao một cái sọt mà có thể bán tới được một lượng bạc? Tên ngốc nhà ai lại đi mua vậy?..

Trình Gia Hưng vẻ mặt đắc ý, hắn ngoắc tay bảo nương tới lại gần, rồi nói nhỏ: “Chính là lần trước con bắt được gà rừng đó, trùng hợp lại phát hiện được cây anh đào, không phải nương nói mỗi ngày con đều chạy lên núi sao, còn mang tay không trở về, không biết lăn lộn gì ở trên đó? Con chính là đi trông giữ quả  anh đào, hôm qua nhìn thấy chín rồi nên sáng nay mới mang sọt đi hái, nghĩ đến thứ này có thể bán được nên con cõng lên trấn bán được một lượng bạc, còn cái túi này là để lại cho Hạnh Nhi. Nương con giao tiền cho nương rồi, anh đào nương có thể ăn thử hai quả, không cho ăn nhiều”.

Trình Gia Hưng giống như đề phòng một tên trộm, sợ nương xuống tay một phát là anh đào cũng không còn quả nào.

Hoàng thị cầm tiền trong tay, cũng không thèm so đo với hắn, bĩu môi nói: ” Không phải chỉ là một túi quả dại thôi sao, ta có hiếm lạ thèm gì thứ này của con đâu? Lão tam, con lấy bỏ ra cái bát đi, cất đi sáng mai hãy đưa qua, lúc này Hà tam gia đã cất thuyền đánh cá rồi, không sang bên kia được đâu”.

“Con còn vội vàng trở về………”.

“Đói bụng không? Nương làm cho con mấy cái bánh bột ngô nóng”. Hoàng thị đi về phía nhà bếp, còn nói lão tam có thể nha, tưởng là lăn lội đi chơi, hoá ra còn mang tiền trở về.

Những người khác trong nhà nghe thấy động tĩnh nên lần lượt đi ra ngoài, hỏi tiền gì?.

Hoàng thị đắc ý dạt dào, thổi phồng khen lão tam rất có năng lực, nói hắn ở trên núi hái được quả dại, đưa đi ra ngoài bán được một lượng bạc. Vừa lúc Trình Gia Hưng bỏ quả anh đào trong túi ra một cái bát, muốn mang về phòng cất, liền đụng phải mấy tẩu tử đi ra xe náo nhiệt.

Đại tẩu Lưu thị đi đến gần nhìn xem: “Là quả anh đào dại! Cái này chua chua ngọt ngọt thích hợp ta ăn, lão tam, ngươi cho ta một chút được không?”.

Lưu thị mang thai ăn không có ngon miệng, nhưng khi nhìn thấy quả này thì miệng lại tiết ra nước thèm. Nhưng nàng cũng biết tính tình của Trình Gia Hưng như thế nào nên không dám trực tiếp duỗi tay ra lấy, nên đành thương lượng cùng hắn

Trình Gia Hưng không chịu cho. 

Mắt nhìn thấy bà bà đang đứng ở gần đó, nên Lưu thị nói nàng mang thai đứa nhỏ muốn ăn chua. 

Những tháng mang thai, nữ nhân trong nhà ở thời điểm này rất có địa vị, có thể làm ít việc, được ăn nhiều thịt, đồng thời muốn ăn gì là có thể thương lượng được, đặc biệt nàng nói muốn ăn chua, đó là điều tốt, chua nam nữ cay. Cố tình Hoàng thị đã biết đây là cất dành riêng cho Hà Kiều Hạnh nên không duỗi tay ra lấy, à đưa mắt nhìn về phía con trai thứ ba, hỏi hắn như thế nào?.

Trình Gia Hưng thở dài một tiếng: “Đại tẩu muốn ăn đồ chua, còn không phải đơn giản sao! Đi vào bếp có rất nhiều củ cải muối chua ở trong bình, muốn ăn bấy nhiêu thì có bấy nhiêu! Còn cái này à, ngọt như người vậy, nếu mà chua thì làm sao có thể bán được một bạc? Người trên trấn đều là đồ ngốc à?”.

“Vậy ngươi lấy một ít ra cho Thiết Ngưu được không?”.

Trình Gia Hưng khó chịu, người này thật không biết xấu hổ, xoay người bưng bát đi về phòng đắt xuống rồi mới quay ra nói tiếp: “Đại tẩu, lời này ta nói thật cho tẩu biết, đây là cất để dành cho vợ ta, trừ bỏ vợ ta ra thì ai cũng không được ăn. Ngày bình thường ta đều rất dễ nói chuyện, trước đó có đậu phộng da cá, bánh mật quai chẻo, măng chua, váng đậu cay, chao đỏ, có loại nào không cho Thiết Ngưu ăn đủ không? Không ăn no thì đến chỗ nương còn có đường, đừng có nhìn chằm chằm vào cái này của ta”.

Không ngờ tới Trình Gia Hưng có thể nói lời tuyệt tình như vậy, Lưu thị có chút xấu hổ muốn giải thích,  nhưng Trình Gia Hưng không muốn nghe. Ngoài trừ vợ hắn và nương ra, đối với các nữ nhân khắc hắn chưa bao giờ kiên nhẫn cả, sau đó còn xua tay nói đại tẩu muốn ăn gì thì nên nói với đại ca, tại sao lại tìm đến tam đệ làm gì? Nếu nói mang thai ăn không có khẩu vị ngon gì thì hãy đi tìm người gây ra cái thai ấy mà chịu trách nhiệm, chứ không phải là cả nhà phải đều quan tâm hầu hạ đến chỉ một mình ngươi.

Lưu thị cùng với Chu thị nghe náo nhiệt:………..

Hoàng thị vừa rồi còn rất vui vẻ, giờ lại làm cho đứa con thứ ba tức giận, nên túm lấy cánh tay hắn kéo đi ra ngoài.

“Có cho hay không thì con nói khéo léo với đại tẩu là được rồi, chứ đừng nói nặng vậy rồi lại làm đại tẩu tức giận, nàng ấy đang mang  thai đó”.

“Nếu nàng không phải là đang mang thai, con có thể nói đơn giản như vậy sao? Dù sao cũng không phải là hạt giống của con, muốn ăn gì thì liên quan gì tới con chứ”.

Hoàng thị nhéo vào thắt lưng của hắn một phát.

Trình Gia Hưng da dày thịt béo, nên không hề cảm thấy đau, hắn giơ tay ra đặt lên vai nương, rồi thân mật nói: “Con mấy ngày nay vất vả như thế nào? Mỗi ngày đều đi canh giữ khỏi chim ăn, đến mình còn không dám ăn nữa là, cái bát này là để dành cho Hạnh Nhi. Nương, nương nghĩ lại xem,  nhà chúng ta còn ăn ít đồ của người ta sao? Vợ con không có ra cửa, nhưng nghe nói đại tẩu mang bầu liền vội vàng đưa cá lại đây, như vậy đã đủ thành ý chưa?”.

“Muốn ta nói sao với con được đây hả? Nếu không muốn cho thì hãy chọn cách nói khéo một chút không được sao?”.

“Không nháo ra thì nương không hiểu rõ, cho dù có nói dễ nghe thì không cho đồ vật đại tẩu cũng không vui vẻ gì. Con nghĩ nàng không vui thì cứ không vui đi, nàng lần này mang thai có điểm rất đắc ý vênh váo lắm”.

Hoàng thị biết rõ người con trai thứ ba này, dù có nói nữa cũng vô ích, cho nên quay trở lại phòng bếp, làm cho hắn chút đồ ăn.

Trình Gia Hưng ngồi xổm ở trong sân một lát, nghĩ rằng buổi tối có lẽ đại tẩu sẽ thực sự lẩm bẩm tố cáo với đại ca về điều gì đó, nên hắn quyết định hành động trước, chuồn ra ngoài tìm đại ca, đem việc chính mình vất vả ngồi xổm bán được một lượng bạc quả anh đào, mọi chuyện đều kể cho đại ca nghe hết.

Đại ca và nhị ca nghe lời hắn nói xong, liền vỗ bả vai hắn: “Đây là việc buôn bán tốt, cực khổ cho lão tam rồi!”.

“Nương nói sao? Có phải nương rất vui mừng hay không?”.

Trình Gia Hưng cười haha haha.

Hắn cười đủ rồi mới quay trở về nói chuyện chính, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy nha, khi đệ đi trên trấn lòng tràn đầy nhiệt tình, chỉ nghĩ sẽ để dành lại cho Hạnh Nhi một bát, còn lại bán hết lấy tiền, trở về đại tẩu lại nói muốn ăn đồ chua, đệ không cho nàng. Thật sự là để lại không nhiều lắm, nếu để lại một nửa rồi đưa đi Hà gia thì đệ cũng xấu hổ, ca ca đừng suy nghĩ nhiều nhé”.

Trình Gia Phú gật đầu.

Trình Gia Hưng lại nói: “Đại tẩu có lẽ sẽ không vui lắm, buổi tối ca dỗ dành nàng một chút nhé, nếu thật sự không có cảm giác thèm ăn thì hãy nói với nương, nương  đưa cho ít tiền lên trấn mua đồ ăn vặt đi “.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK