Trong một đêm này, huynh đệ của mình có tiền đồ, hắn đã đi nhanh về phía trước, chỉ mới vài bước đã bỏ lại các trưởng ở phía sau.
Làm huynh trưởng chẳng lẽ đến túm hắn lại không cho hắn đi lên phía trước để mở rộng tiền đồ sao?.
Không thể nào làm thế được.
Lão tam chơi bời nhiều năm như vậy rồi, thật vất vả mới suy nghĩ cẩn thận làm nên chuyện, người trong nhà nên sẵn sàng cổ vũ hắn làm việc mới đúng. Thật tình động viên ủng hôn hắn, nhưng cũng cảm thấy bản thân mình lại lạc hậu tụt lùi về phía sau là thật. Trong lòng Trình Gia Phú đang suy nghĩ đến chuyện này, cảm xúc thu liễm tốt đến mức chưa lộ ra bên ngoài. Còn Lưu thị vợ hắn thì vừa rồi tức giận đến đau bụng, nằm một hồi ổn định rồi lại ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn Trình Gia Phú nói: “Nương nói lão tam hắn có tính toán, ta vẫn không hiểu, sao không đá Mãn Tử cùng Tiểu Thuận Nhi hai nhà này đi, chuyện buôn bán như vậy còn không được sao?”.
Trình Gia Phú thở dài: “Bảo nàng nghỉ ngơi đi, đừng có nghĩ đông nghĩ tây rồi tức giận, nói rồi sao nàng lại không nghe?”.
“Lão tam còn chưa nói tới căn nguyên tính toán kia ra, còn bảo ta đừng suy nghĩ vớ vẩn, ta có thể không suy nghĩ được sao?”.
Trình Gia Phú biết tính tình lão tam mà tức giận lên sẽ không tốt, trước mắt hắn đang bận rộn chuyện buôn bán nên không phí tâm tư đi để chuyện nơi khác, mấu chốt là nếu dây dưa vào hắn thì chỉ lấy dây buộc mình thêm ngột ngạt mà thôi: ” Nương nói rất đúng, chúng ta không ra tiền, không ra sức lực, mà mỗi ngày có nhiều tiền như vậy còn không bằng lòng ư, muốn thật sự bỏ hai nhà kia sang một bên, nàng không nghĩ tới mỗi ngày chúng ta có bao nhiêu việc làm không xong à? Cả nhà từ trên xuống dưới làm còn không đủ, phòng trước phòng sau, rồi chuyện đồng ruộng chẳng lẽ mặc kệ để đó? Vừa rồi bọn họ đem đồ ăn tới nhà, nàng có nhìn thấy người không? Bộ dạng người mệt mỏi thành cái gì rồi? Nàng tưởng mọi chuyện đều nhẹ nhàng sao, tiền há có thể kiếm được dễ dàng đến thế ư?”.
Lưu thị mím môi, một lúc sau mới nói: ” Ta thật sự muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, bao gồm cả nhà mẹ đẻ của nhị đệ muội nữa, người không à?”.
Trình Gia Phú thầm nghĩ, Lưu gia cùng Chu gia đối với lão tam còn không thân thiết bằng Mãn Tử và Tiểu Thuận Nhi. Hơn nữa hắn cũng không nguyện ý nhờ người thân thích giúp đỡ, có một số việc người ngoài không có làm tốt thì có thể mắng liền mắng, thân thích không có làm tốt còn phải bóp mũi mà thừa nhận, tầng quan hệ này chính là rất phiền toái.
Lời này nói ra sợ vợ sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ nói là trước chưa thấy tiền thì người hai nhà đã ra sức làm việc rồi, giờ việc buôn bán mới khởi sắc có tiền mà đá người ta đi ra ngoài, nói ra không phải là quá khó nghe sao?.
Nói đông nói tây đều không được, Lưu thị lại cảm thấy bụng mình sắp đau, nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi sao lại để ý, quan tâm đến lão tam như vậy? Không thể đứng về phía ta rồi suy nghĩ lại về điều đó sao?”.
“Ta suy nghĩ rồi, nàng đang mang thai cũng đừng có suy nghĩ này đó nhiều thứ, cứ ở nhà tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt, nếu tức giận động thai khí thì lại mất nhiều còn hơn được. Nàng xem hôm nay đi, trong nhà chưa có ai lên tiếng mà nàng đã lao đi ra trước rồi, nàng cũng nên tỉnh táo an phận chút lại đi”.
…………
Trình Gia Phú và Lưu thị đóng cửa lại nói chuyện, nhưng phòng ốc lại không có cách âm, cho dù hai người có đè thấp giọng nói xuống cũng không thể thoát được Hoàng thị đang ở ngoài cửa nghe trộm được. Nói đến nàng thật sự không phải là cố ý đâu, chỉ là nàng bước ra đi rót nước, vừa vặn nghe được một câu nên đứng lại một lát.
Hoàng thị nghe xong trong lòng không thoải mái lắm, nhưng cũng không vội vọt vào tra khảo nói chuyện, nàng nhẹ bước chân trở về phòng ốc của mình, nhìn thấy lão chồng còn chưa ngủ nên cùng hắn nói vài câu suy nghĩ trong lòng.
“Chuyện hôm nay xảy ra, lão già, ngươi nghĩ như thế nào?”.
Trình Lai Hỉ không quá dính líu quan tân đến chuyện của nữ nhân trong nhà, nếu con dâu nói chuyện không đúng hay làm sai một chuyện gì đó thì trước nay đều là Hoàng thị dạy bảo, hắn cực ít hé răng mở miệng. Hôm nay cũng vậy, Trình Lai Hỉ lúc ấy chỉ dặn dò Trình Gia Hưng vài câu, bảo hắn chăm lo làm việc, cùng đừng lơ là mải chơi mà bỏ quên, khi ăn cơm nghe thấy dâu cả nói những lời như vậy, hắn nghe xong thì nhíu mày chứ không giáo huấn lại.
Bây giờ nghe Hoàng thị nhắc đến chuyện này, hắn mới nói: “Lão tam có thể tiến bộ ta rất là mừng, hưng cũng sợ mấy huynh đệ bọn chúng có ngăn cách, việc mua bán của lão tam vừa mới bắt đầu là con dâu lớn đã thể hiện ra như thế này rồi, chỉ sợ sau này khó có được yên tịnh. Dâu cả trong lòng bất bình có ý kiến không vừa lòng, không làm ảnh hưởng đến lão đại? Còn nhị nàng dâu, là chưa mở miệng, chứ trong lòng hẳn cũng không phải không có ý kiến gì”.
Hoàng thị uống mấy ngụm nước rồi nói:” Chu thị là không tự tin, trước mắt còn chưa có đứa nhỏ. Lưu thị này, ta nghĩ phải đem nàng đè ép xuống, nhưng chuyện mua bán phát đạt như vậy, ngày nào cũng thấy tiền nhiều ngay trước mặt sợ cũng không tốt “.
Hoàng thị vừa nói vừa thở dài: “Cổ vũ mấy đứa con trai đi kiếm tiền cách này là đại tẩu dạy cho ta, nàng ở bên kia cũng đem cách này áp dụng vào, cuộc sống trôi qua rất tốt, hiện tại mấy phòng đều nhiệt tình mười phần. Ngươi nói cách này có hữu dụng không? Thực sự là hữu dụng, nhìn vào lão tam mà xem, bây giờ tiến bộ, tu chí hơn rất nhiều rồi, nhưng tình huống nhà chúng ta thì đầu phía đại ca lại quá kém, ta thật sự không đoán ra được, lão tam thế mà lại có đầu óc buôn bán, hôm nay mới chỉ mới thử làm bước đầu đã đạt được như vậy rồi, sau này thế nào thì không dám nghĩ tới. Huynh đệ có khoảng cách quá lớn, lòng ta cũng sầu, cũng sợ cứ như thế thì tầm hai năm nữa tình cảm huynh đệ sẽ bị phá vỡ, nhưng lại không thể ngăn cản lão tam thực hiện bản lĩnh của bản thân. Hơn nữa lão tam hắn đúng là có nhiều suy nghĩ, ý tưởng, hắn nếu có tâm là có thể đem cả nhà dỗ dành đến vui vẻ, hạnh phúc, ta chỉ sợ hắn không chịu phí đi cái tâm này. Với lại còn có nấy tháng nữa là con dâu thứ ba vào cửa, ta cũng lo dâu cả cậy thế là đại tẩu rồi chèn ép, so đo nàng, mà Hà gia cũng không phải là nhà dễ để cho người khác bắt nạt……”
Một khi mở miệng nói ra thì phải nói cho đủ, Trình Lai Hỉ vốn dĩ muốn đi ngủ, nhưng thấy bà nương có nhiều tâm sự lo lắng như vậy nên nghe xem nàng nói như thế nào, nghe xong liền nói: ” Cách thì cũng có, nhưng ta chỉ sợ ngươi không chịu mà thôi”.
“Ngươi nói một chút đi”.
“Tâm không đồng đều thì liền phân gia đi. Ngày xưa, ngươi cùng đại tẩu ở dưới mái hiện, ba ngày hai ngày lại khắc khẩu không ưa nhau còn gì, sau này phân gia thì dần dần tình cảm trở nên thân thiết hơn đó”.
Hoàng thị sững sỡ một lúc mới nói: “Đời cháu mới có một mình Thiết Ngưu, lúc này liền phân gia? Có phải sớm quá hay không? Đem bọn họ phân gia rồi để cho mấy cô con dâu làm đương gia làm chủ, thực sự lòng ta không yên tâm”.
“Ngươi làm nương cũng không thể quản bọn hắn được cả đời, không phải sớm hay muộn gì đều phải dựa vào chính mình à? Ngươi cũng đừng để tâm lo lắng quá vào mấy chuyện vụn vặt, phân gia hay không phân thì con trai vẫn là con trai của ngươi, ngươi vẫn là nương của bọn chúng mà”
Hoàng thị trừng mắt nhìn hắn: “Lão già ngươi bình thường không nói lời nào, lúc này ra chủ ý đúng là doạ người thật”.
“Ta không phải là doạ người, mà ra cái chủ ý để nhắc nhở ngươi. Lúc này nếu làm căng không phân gia, vạn nhất lão tam càng ngày càng lớn, đến lúc đó ngươi nghĩ muốn phân gia thì thật sự quá khoa khăn, lại nói phân gia rồi chẳng lẽ huynh đệ không nhận ca ca đệ đệ nữa à? Nếu không phân gia, ai có tiền đồ lớn, chênh lệch trong nhà thì sẽ có hại hơn, mệt một hai lần rồi xong, chứ cứ tích tụ dần từng ngày từng tháng trong lòng chưa chắc đã không có suy nghĩ khác, đến lúc đó thì giữa huynh đệ cũng chẳng còn mấy tình cảm với nhau”.
Hoàng thị biết những câu nói của lão già là có lý, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy buồn, nhỏ giọng oán trách: “Trước kia mấy người huynh đệ chưa thành gia lập gia đình, thì ai làm nhiều hơn, ai làm ít hơn cũng không so đo tị hiềm nạnh nhau, lão tam lêu lổng, biếng làm thì lão đại lão nhị sẽ nói hắn vài câu khuyên bảo, nhưng chỉ xem hắn không nên thân, ổn định làm việc mà thôi. Không giống như bây giờ, con dâu vào cửa thì rắc rối phiền toái cũng vào theo”.
Trình Lai Hỉ lắc đầu.
Thầm nghĩ, không phải là thành thân hay không thành thân, mà vấn đề nó nằm ở tiền bạc.
Trước kia lão tam lêu lổng không tu chí, nhưng hắn chỉ không thích làm việc vừa không làm mất tiền, ăn cơm áo mặc như nhau, nuôi hắn cũng không tốn bao nhiêu. Hắn lúc đầu như thế, Lưu thị và Chu thị trong lòng vụng trộm đã có điểm không vừa ý rồi, nhưng chỉ chưa nói ra ngoài mà thôi, hiện tại vì sao lại không nhịn được nữa? Bởi vì con người chạy theo cái lợi, con vật chạy theo thức ăn.
Trình Lai Hỉ biết vợ mình là đang phát tiết trút bầu tâm sự nên không có trách nàng, chỉ để cho nàng có thời gian mà suy nghĩ việc này, phân hay không thì lúc con dâu thứ ba vào cửa rồi cũng có lời nói.
“Lão tam nói rằng hắn dựa vào Trần gia mặt rỗ mở sòng bạc đánh cược dế để kiếm tiền, ta nghĩ con dế có thể đánh cược đến tháng tám, việc buôn bán này còn làm lâu dài, hắn nói không cần người trong nhà giúp cái gì, nhưng ngươi mỗi ngày dậy sớm một chút, làm cho hắn mấy cái bánh nướng, chỉ sợ về sau sẽ không kịp về nhà ăn trưa, không mang theo gì ăn thì sẽ đói cái bụng đấy “.
“Cái này ta có thể không nghĩ đến sao?”.
“Vậy được rồi, thổi đèn đi ngủ đi, đừng lãng phí sức lực nữa”.
Vào sáng sớm hôm sau, Hoàng thị quả nhiên đã dậy sớm nướng bánh cho con trai thứ ba, nàng gói nó vào trong giấy dầu rồi yêu cầu hắn mang theo, vừa mới cầm thì Man Tử và Tiểu Thuận Nhi đã tới đây, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Bọn họ đến trước cửa Trình gia, chào hỏi Hoàng thị xong mới vào nhà, vào phòng Trình Gia Hưng cầm đồ ăn, rồi một đường hướng Tiểu Hà thôn đi.
Đúng như dự đoán, hôm nay bán không hết sớm được, vì số lượng nhiều hơn hôm qua, nên bán đích thực chậm hơn.
Giữa trưa Man Tử rời đi, quay trở về để chuẩn bị làm đồ bán cho ngày hôm sau. Trình Gia Hưng cùng Tiểu Thuận Nhi ở nhà Trần gia mặt rỗ bán đến nửa buổi chiều, cuối cùng cũng bán hết đồ ăn còn lại, mang theo một giỏ tiền nặng trĩu trở về. Trở về hỏi biết được Man Tử với cha hắn đã gánh đồ qua sông, hai người bọn họ gánh nhiều đồ nặng như vậy không xuể, mà nam đinh trong nhà không đủ, vì thế liền đi tìm bà nội Chu Tiểu Thuận, mượn người Chu gia giúp đỡ.
Đầu bên kia đang bận rộn, Trình Gia Hưng bên này cũng không vội, hắn dẫn theo Tiểu Thuận Nhi đếm số tiền kiếm được hôm nay là bốn nghìn đồng tiền, Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi mỗi người lấy một nghìn hai trăm văn đồng tiền, còn Trình Gia Hưng lấy một nghìn sâu trăm văn tiền. Hắn đưa tất cả một nghìn sáu trăm văn tiền này cho lão nương Hoàng thị, bảo Hoàng thị đổi thành bạc vụn cho hắn, tính toán lấy bạc vụn đưa cho Hạnh Nhi. Còn nói những đồng tiền thu được mỗi ngày, nương xó thời gian rảnh thì đếm đổi thành bạc cho hắn, nương có thời gian rảnh chứ hắn thì không có thời gian.
Hoàng thị với chuyện này đều không sao cả, không quan tâm là tiền đồng hay bạc vụn, vì tất cả đều là tiền bạc cả thôi, là tiền nàng đều ưng lấy hết.
Nàng đem túi tiền đồng con trai thứ ba đổ lên giường, từ bên trong hòm xiểng lấy ra một cuộn dây thừng, xâu từng xâu một, vừa đếm vừa xâu, đếm tới một nghìn văn tiền thì thắt nút một xâu, xâu chuỗi xong thì bỏ vào trong hộp gỗ nặng trĩu khoá lại cất. Làm xong việc này liền đi ra ngoài nhưng không thấy lão tam ở đâu, nghe nói hắn cùng Tiểu Thuận Nhi đưa tiền đến cho gia đình Man Tử, đưa đến đó xong còn tính sang sông bên kia xem đã làm việc xong chưa.
Việc buôn bán bận cả ngày nên không thấy Trình Gia Hưng là chuyện thường, nhưng cũng gặp được dâu cả mới là chuyện lạ
Vừa rồi Hoàng thị vội vàng đếm tiền nên bảo Chu thị đi cho heo ăn, Chu thị làm xong, vừa mới nghỉ ngơi một lát thì đã nghe bà bà hỏi: “Đại tẩu con đâu?”.
Chu thị suy nghĩ rồi nói: ” Vừa rồi tam đệ về vẫn còn ở đó, sau lại không chú ý thấy, có phải đang ở trong phòng hay không? Thời tiết nóng lên, đại tẩu ngày kêu vài lần không thoải mái, trước đó con có bảo Gia Quý nói với đại ca, bảo đại ca mang đại tẩu đi cho đại phu xem, nhưng hình như không có đi thì phải, chỉ nói mệt nhọc nghỉ ngơi nhiều là không có việc gì. Không nghe đại phu nói, lòng con có chút không yên tâm, nữ nhân mang thai sao có thể bất cẩn như vậy chứ?”.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nghe Chu thị nói, Hoàng thị gật đầu: “Buổi tối ta sẽ nói chuyện với loã đại, cho nên con cũng không biết vợ lão đại đi đâu?”.
“Là không có nhìn thấy, nương tìm đại tẩu có việc ạ, có cần con đi gọi về không ạ?”.
Hoàng thị xua tay, rồi đưa cho Chu thị hai mươi văn tiền, bảo nàng đến nhà đồ tể:” Thời gian này cả nhà đều bận rộn, đại tẩu con đang mang thai nên cũng cần bồi bổ, hôm nay nấu thịt ăn, con đi mua khối mỡ sau, nấu ra sẽ có nhiều nước béo hơn”.
Nhắc đến có thịt ăn thì trong lòng Chu thị liền vui vẻ, cũng không cảm thấy mệt, cầm tiền rồi vội vàng chạy đi ra ngoài, Hoàng thị đứng dưới mái hiên, một bên suy nghĩ xem hôm nay nấu món gì với thịt, vừa suy nghĩ xem con dâu cả có thể đi đâu.
Tìm Thiết Ngưu?.
Thiết Ngưu không phải ở bên sân nhà cách vạch đang chơi với Thi Đản sao?.
………….
Hoàng thị ở một bên tìm không thấy Lưu thị đang ở đâu?.
Vừa rồi có người nhà mẹ đẻ đến gọi nàng, đi đến sườn núi tránh chỗ để nói chuyện.
Sau hơn một ngày, người trong thôn đều nghe nói Trình Gia Hưng đang buôn bán, cũng biết được hắn mang theo Man Tử và Tiểu Thuận Nhi cùng làm, còn biết được buôn bán kiếm được rất nhiều tiền. Bà nội của Chu Tiểu Thuận, ngày thường thấy ai cũng không hoà nhã cho sắc mặt tốt, mà hi ngày nay tinh thần quả nhiên rất tốt, thấy những người đi qua cửa nhà mình đều tươi cười chào lại.
Vốn dĩ Trình gia kiếm được tiền, tuy không liên quan nhưng cũng bàn tán náo nhiệt một chút, nhiều lắm thì cảm thán một phen. Tuy nhiên hắn lại mang theo Man Tử và Tiểu Thuận Nhi, khiến cho một ít họ hàng thân thích với Trình gia có chút suy nghĩ ý kiến, phân vân có nên đẩy hai nhà kia ra rồi tự mình giành vào góp lấy không.
Đó chính là suy nghĩ của người nhà Lưu gia, sau khi bàn bạc xong, tiểu muội trong nhà chạy đến gọi Lưu thị đang mang thai đến hỏi chuyện.
Khi Lưu thị đến đó, gặp mặt liền nói với họ rằng chuyện không được tốt lắm, người trong nhà cũng không nói gì với hắn, mà lão tam dầu muối đều không ăn.
“Ngươi không tìm cơ hội đề cập đến chuyện đó sao? Hắn không phải là muốn người kết nhóm hợp tác à? Chu gia có thể làm thì ta cũng có thể làm được, bảo hắn thay đổi người Chu gia ra rồi mang theo thân thích đi”.
“Ta đã nói đến chuyện đó rồi, còn nói rằng trước đó chưa có lợi gì thì người ta đã tham gia bán sức vào làm rồi, còn bây giờ khởi sắc hơn lạo đá người ta ra thì không thể được”.
“Hắn không thể bỏ qua sĩ diện được à? Nếu là tiền ít thì không nói làm gì, nhưng đây là một con số lớn đấy, ngươi hãy nghĩ lại xem!”.
“Ta suy nghĩ, ta muốn nó cũng vô dụng. Tay nghề đó cũng không phải là của ta, việc mua bán đó cũng không phải là của ta, việc này phải được lão tam gật đầu mới làm được, nhưng hắn lại cố tình không chịu gật đầu đồng ý, hôm qua ta đã đề cập đến, lão tam không nói một câu nào, dường như không nghe thấy vậy, bà bà còn giáo huấn ta một trận, hỏi đàn ông ở bên ngoài làm chuyện buôn bán ta có ý kiến xía vào chuyện này làm gì?”.
Mắt nhìn thấy túi tiền đồng rơi vào tay của người ngoài, người nhà Lưu gia cảm thấy rất khó chịu: “Nếu theo như ngươi nói vậy, thì thật sự không có một chút cách nào sao?”.
Lưu thị trong lòng cùng rất phiền,:”Đổi lại là người khác thì dễ thuyết phục, nhưng đây là việc buôn bán của lão tam, lão tam hắn là người như thế nào chứ? Nói ra không cho mặt mũi liền không cho mặt mũi. Ta hiện tại nói thẳng, chỉ có một con đường thôi, là để cho hai nhà kia tự động rút luo, nếu hắn thiếu nhân lực thì chúng ta sẽ tranh thủ đi lại giành, chí không còn cách nào nữa”.
“Có nhiều tiền cầm như vậy ai sẽ tự động rút lui? Chỉ có kê ngốc mới làm như vậy!”.
“Vậy thì ta đây sẽ cho ngươi một ý kiến, ngươi hãy đi theo học từ Trình Gia Hưng, cũng làm đồ ăn ngon rồi đến Tiểu Hà thôn bán. Ta ở nhà dỏng lỗ tai nghe thấy hắn cùng bà bà nói chuyện, mấy người ở sòng bạc cá cược dế kia đều là những người những người ham ăn lười biếng rất nhiều, nếu có đồ ăn ngon đi qua chỉ cần tuỳ tiện hét to vài tiếng là có người đi ra mua ngay, tiền kiếm được rất tốt đó. Ngươi xem hôm qua bọn họ bán được hai lưỡng rưỡi bạc, hôm nay càng nhiều hơn, những bốn lưỡng bạc đó”.